Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm tối mịt mù, người người nhà nhà đều rơi vào tĩnh lặng.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy đồng hồ đã trễ thì khép màn hình máy tính.

Đúng lúc, QQ kêu lên tiếng chuông thanh lãnh giữa đêm. Giống như đã biết là ai nhắn tới, khóe miệng họ Dịch khẽ nhếch và màn hình lại được mở sáng.

Bắt gặp người bạn quen thuộc, Dịch trợ lý thoáng chốc cảm thấy một thân căng thẳng của mình đã thoải mái ít nhiều. Mặc dù người nọ chỉ đơn giản hỏi.

Hoành Thánh Trùng Khánh: Đang làm gì?

Dịch trợ lý hiếm khi nhu tình, đùa như không đùa đáp.

Dịch tiểu gia: Đang nhớ cậu, có tin không?

Hoành Thánh Trùng Khánh: Không tin, chỉ sợ đang phiền anh làm việc.

Dịch tiểu gia: Phải đó, cậu phiền tôi đang làm việc rồi!

Hoành Thánh Trùng Khánh: Thật? Vậy tôi không phiền anh nữa!

Dich Dương Thiên Tỉ bật cười, thầm mắng thật ngốc.

Dịch tiểu gia: Không được, tôi đã bị cậu phiền rồi, không tính chịu trách nhiệm sao?

Hoành Thánh Trùng Khánh: Vậy ... anh muốn thế nào?

Bắt lấy thời cơ, Thiên Tỉ liền lật bài.

Dịch tiểu gia: Gặp nhau đi! Mời tôi một bữa cơm!

Dường như đối phương đã suy nghĩ rất lâu, khiến cho lòng họ Dịch cũng bắt đầu sốt ruột. Hai người bọn họ đã không tính thân sơ nữa rồi, chẳng lẽ người ta vẫn không muốn gặp mặt sao?

Trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ vẽ ra muôn vàn lý do mà đối phương sẽ dùng để từ chối, thế nhưng màn hình bỗng chốc nhảy ra một đường link kèm theo lời nhắn.

Hoành Thánh Trùng Khánh: Vậy hẹn anh cuối tuần này ở địa điểm trên nha. Ngủ ngon!

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn chưa kịp định thần lại thì QQ của người nọ đã tối đen biểu thị offline. Họ Dịch mỉm chi, hẳn là người nọ đang bối rối lắm đây.

Anh ta âm thầm nhắn lại một câu ngủ ngon, sau đó cũng tắt mắt.

Thật không khó để nhận ra, tối hôm nay là một đêm hiếm hoi mà Dịch trợ lý có thể vui vẻ đi ngủ không chút áp lực.

.

Thực tế đến sáng hôm sau, Vương Nguyên vẫn tưởng rằng mình sẽ thần kỳ trở về nhà bằng một cách nào đó giống như lần trước.

Nhưng việc tỉnh dậy trong vòng tay ai đó ở một căn phòng lớn vẫn khiến cậu mang một chút hut hẫng nhỏ. Dù gì nhà mình vẫn nhất, đúng không?

Nghe cậu khe khẽ thở dài, Vương Tuấn Khải liền cuối đầu, thả một nụ hôn nhỏ nhặt trên trán cậu:"Làm sao thế? Sáng sớm đã phiền muộn như vậy sao?"

Vương Nguyên ngước đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn Vương Tuấn Khải, lén thở dài một chút liền ngoài ý muốn bị hắn phát hiện mất rồi:"Anh dậy lúc nào?"

Vương Tuấn Khải ôn nhu vuốt mái tóc rối rắm của Vương Nguyên:"Ở bên tôi cậu cứ yên tâm mà ngủ ngon, hiểu không đồ ngốc?"

Vương Nguyên nheo nheo mắt nghĩ, quả thật là ngủ rất ngon .. nhưng mà ..:"Tôi nghĩ chúng ta vẫn là nên trở về công ty, dù gì việc vẫn còn rất nhiều. Về Trùng Khánh tôi vẫn có thể chăm sóc vết thương giúp anh. Không sao, tôi sẽ thật nhẹ nhàng!"

Hắn cười khẽ vì sự ngây thơ đáng yêu của cậu. Ngày nào hắn cũng dùng thời gian ngủ buổi tối để xử lý công việc, làm sao có thể để nhiều việc cho cậu gánh vác, lo nghĩ  được, tốt nhất là chỉ nên tập trung suy nghĩ về một mình hắn. Nhưng bất quá hắn nhìn thấu sự nhung nhớ chiếc giường nhỏ ở nhà của cậu, chính hắn cũng mong chờ sự chen chút đến nóng nực đó, dù gì cảm giác được Giám Đốc ngốc chăm sóc cũng rất tuyệt vời.

Hắn nghĩ rồi đáp:"Hiểu rồi, bây giờ tôi đi sắp xếp ngay đây Vương Tổng."

Để cho Vương Tuấn Khải tùy ý sắp xếp như vậy cậu cũng đã dần quen rồi, dù gì hắn cũng giỏi sắp xếp hơn cậu nhiều, cho nên tâm thế Vương Nguyên tương đối thư thả, có lẽ cậu nên ghé chỗ Ông Ngoại Mã tạ lỗi một chút.

Vương Nguyên mặc thêm áo khoác ngoài đơn giản rồi ra ngoài, không ngờ chỉ vừa bước đến cầu thang đã nhìn thấy Đào Hoa tiểu thư bên dưới đang sắp xếp hành lý lên xe. Cậu vội một chút chạy xuống:"Đào Tiểu Thư, cô đi bây giờ sao?"

Đào Hoa mang chút ái ngại, người con trai này đối với cô quả thực bao dung, cho dù cô có làm chuyện gì, hầu như đều bỏ qua cho cô cả, khiến cho trái tim nhỏ bé của cô vậy mà mang chút tâm tư không chín chắn. Cô e hèm một chút:"Hiện tại cũng đã qua vài ngày, tôi phải trở về rồi. Lân này coi như tôi đã hiểu rõ tâm tư của Khải Ca, sau này nhất định sẽ không làm phiền hai người. Còn chuyện tối qua..."

"Cô đã báo lại với gia đình chưa? Hiện tại ai sẽ đưa cô đi thế? Con gái ra đường một mình cũng không an toàn đâu. Hay là tôi bảo Vương Tuấn Khải đưa cô về nhé?" - Vương Nguyên thật tâm lo lắng, lẽ nào hôm qua là bị Vương Tuấn Khải dọa cho sợ đến bỏ chạy rồi sao?

Đào Hoa càng ngại ngùng hơn, không được, người này không phải là người mình có thể chọc tới, không được rung động. Căn dặn bản thân như thế, sau đó Đào Hoa nuốt một ngụm nước bọt xuống, nói:"Không cần đâu-"

"Không cần đâu, ta đã cho người đưa Đào Hoa về rồi!" - Lão Mã từ đằng sau Đào Hoa tiến tới, vẫn là nét mặt hiền hòa tươi tắn như cũ. 

Lão đi đến chỗ Vương Nguyên, thăm hỏi:"Nghe nói con sắp trở về Trùng Khánh rồi sao Nguyên Nhi?"

Vương Nguyên hơi khó nói, hai hôm trước còn đến xin ông ngoại Mã ở thêm vài ngày, hôm nay lại liền đi, khẳng định ông ngoại Mã sẽ trách cứ cậu, vẫn là vuốt giận ông ngoại trước vậy. Vương Nguyên dìu tay Lão Mã, cười trừ nói:"Hay là chúng ta đến bếp ăn sáng trước mới nói được không?"

Lão Mã rất chiều chuộng Vương Nguyên liền gật đầu đáp ứng.

Vương Nguyên cũng hướng Đào Hoa mà mời:"Đào Tiểu Thư, vẫn là nên ăn một bữa sáng rồi hãy trở về."

Xem như là tạm biệt vậy, Đào Hoa cũng ưng thuận đi theo sau hai ông cháu họ.

Mặc dù không báo trước sẽ ăn sáng nhưng trên bàn ăn hiện tại đã có đủ thức ăn cho mỗi người, khiến Vương Nguyên cảm thấy căn nhà như một hệ thống tự động vậy, đều sẽ có khi thần kỳ như thế.

Sau khi ba người họ ngồi xuống, Lão Mã lúc này mới để ý đến Đào Hoa, dành một lời thăm hỏi:"Cháu đi đường phải cẩn thận đấy nhé. Nếu không ta lại không biết nói với lão Đào như thế nào đấy!"

Đào Hoa lễ phép gật đầu:"Cháu cảm ơn Mã Lão Gia đã chiếu cố cháu trong thời gian qua."

Sau đó Lão Mã lại nói:"Lần này cháu sẽ về nhà hay là đi đâu?"

Đào Hoa:"Cháu cũng chưa tính toán."

Lão Mã nhìn Vương Nguyên ăn uống chăm chỉ, gian xảo hỏi:"Vậy thử ghé Trùng Khánh đi, để hai đứa trẻ này đưa cháu đi dạo vùng núi!"

Vương Nguyên nghe đến Trùng Khánh liền ngẩn đầu:"Ể, cô chưa từng đến Trùng Khánh sao?"

Đào Hoa ngơ ngẩn lắc đầu.

"Vậy đến đi, tôi dẫn cô đi thăm thú xung quanh!" - Vương Nguyên nhiệt tình đến mắt long lanh.

Nhưng cũng là sự nhiệt tình này khiến Đào Hoa không kiềm được đỏ mặt.

Lão Mã nhìn hai người, cười đắc ý trong lòng. Xem ra là tên rất đúng với người, cô nương này xem ra là rung động với Vương Nguyên Nhi rồi đây. Lão Mã cười thầm trong bụng, xem thằng nhóc kia sẽ làm thế nào đối phó với một cô nương, xem nó có tư cách đứng đầu ở Mã Tư Bang không!

Mà người bị gài bẫy bên đây vẫn đang miệt mài điều động người và sắp xếp lịch trình. 

.

Sau khi ăn uống rồi lại nghỉ ngơi một lát, hơn mười giờ bọn họ cuối cùng cũng xuất phát.

Được trở về nhà cho nên tâm tình Vương Nguyên cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng ngược lại, Vương Tuấn Khải thì không. Hắn chăm chăm nhìn Đào tiểu thư đang ngồi ghế phó lái mà cau mày:"Nguyên Nhi, chuyện này là như thế nào?"

Vương Nguyên thật khẽ tiếng đáp lại:"Chẳng phải ông ngoại nói muốn để Đào tiểu thư đến thăm Trùng Khánh sao? Tôi đồng ý rồi!"

Vương Tuấn Khải mơ hồ:"Nói lúc nào cơ chứ?"

"Ừ thì ... Lúc anh không ở đó."

Nhìn Vương Nguyên chớp mắt hai cái mà lòng Vương Tuấn Khải suýt nữa vụn vỡ, thỏ con ngây thơ lại bị ông ngoại lừa rồi.

Hắn không thèm để ý cậu nữa, cầm điện thoại điên cuồng nhấn. Vương Nguyên hơi nghiên đầu theo dõi biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt hắn. Cậu cắn cắn môi, không phải đã nói sai gì rồi chứ.

Đại não Vương Nguyên dường như tỉnh ngộ, cậu bối rối, người yêu của cậu có phải là đang giận rồi không? 

Vương Nguyên nghĩ nghĩ rồi lập tức lên mạng lập một topic giấu id tên là "Tôi là nam, tôi đồng ý dẫn bạn khác giới về quê nhà chơi, người yêu tôi nổi giận rồi. Làm sao đây?"

Dường như đây là vấn đề khá phổ biến cho nên cư dân mạng rất tích cực comment topic của cậu, có vài bình luận khiến cậu chú ý tới.

[Cfe 15ml]: Cậu chết chắc rồi!

[Xương rồng]: Vẫn có thể cứu vãn đó chàng trai trẻ. Lão nương cho cậu một biện pháp, tốt nhất ở trước mặt người yêu cậu phải tỏ ra người yêu của cậu chính là ưu tiên hàng đầu. Như vậy mới có thể lập ngược thế cờ.

[Máy tính tôi hỏng rồi]: lầu trên +1, cậu tốt nhất đừng để tâm đến cô bạn kia, nếu không người yêu cậu liền bùng nổ a~

Vương Nguyên thở dài nhấn trả lời bình luận.

[Chủ nhà]: Nhưng mà tôi lỡ hứa với họ hàng của cô ấy sẽ đưa cô ấy đi chơi!

[Cfe 15ml]: Cậu chết chắc rồi!

[Bút chì ngòi]: Cậu có thể đưa cô ấy đi chơi, sau đó gói ghém đồ đạt đi theo luôn.

[1 tệ]: Làm gì đến mức đó, đưa cô ấy và người yêu cậu đi cùng là được rồi. Cậu chủ động thể hiện tình cảm một chút, nhất định sẽ khiến người yêu cậu càng yêu cậu!

Có lý nha! Vương Nguyên vuốt ngực, coi như là đã tìm ra hướng giải quyết. Nhưng mà cậu phải thể hiện tình cảm như thế nào đây? Trước giờ cậu cũng chưa từng yêu đương, chứ đừng nói tới yêu đương đặc sắc thế này. Yêu thư ký của mình lại còn là nam, cách cưng chiều đương nhiên sẽ không giống với những cô gái.

Vương Nguyên lần nữa rơi vào trầm tư.

Nói là không để ý đến Vương Nguyên nhưng Vương Tuấn Khải có thể sao? Hắn nhìn thấy Vương Nguyên cặm cuội xem điện thoại nên liền lợi dụng chiều cao lợi thế của mình thẳng lưng xem lén, không chút ngại ngùng.

Nhưng hiện tại xem chừng mặt hắn đang đỏ lên vì hưng phấn, thỏ ngốc hiểu nhầm hắn giận nên đang tìm cách dỗ hắn đó!!!

Vương Tuấn Khải cố tình xoay mặt nhìn ra cửa sổ để có thể ngoác miệng cười mà không sợ phát hiện. Đúng lúc một hồi rung từ điện thoại truyền tới, hắn liền nhớ ra vừa nãy hắn vừa mới định phong sát Đào Gia.

[Dịch Tiểu Gia: Hồ sơ mua lại Đào Gia tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cậu muốn định giá bao nhiêu?

[Vương]: Không cần nữa. Cậu sắp xếp một chút căn nhà nhỏ ở gần công ty, tôi đưa Vương Nguyên đến đó ở.

[Dịch Tiểu Gia]: Cậu không sợ bại lộ sao?

[Vương]: Nói với cậu ấy rằng Từ lão gia sắp xếp chỗ ở cho Đào tiểu thư.

Sau đó hắn liền nham hiểm mà cười, chi bằng thuận theo Vương Nguyên giả vờ giận cậu ấy để xem cậu ấy sẽ dỗ thế nào đi! 

.

Phương tiện di chuyển khác thì thời gian đi lại cũng sẽ khác, trãi qua hơn năm tiếng ngồi trên xe hơi Vương Nguyên cảm khái thắc lưng của cậu sắp phế đến nơi rồi.

Xe rẽ vào một ngôi biệt thự kiểu nhỏ, Vương Nguyên nhìn ra bên ngoài, đôi mắt thoáng đăm chiêu, chỗ này không phải là chỗ lần trước cậu còn lén lén lút lút, thập thà thập thò nhìn ngó vì nghi ngờ căn nhà này là của một vị nghị sĩ nào đó hay sao?

Tài xế dừng xe trước khoảng sân rộng, theo sự sắp xếp từ trước mà lên tiếng giải thích:"Thưa hai vị thiếu gia, Mã lão gia sắp xếp cho hai vị căn nhà này để tiếp đón Đào tiểu thử, những ngày sắp tới tôi cũng sẽ ở đây để tiện cho hai thiếu gia cần giúp đỡ!"

Vương Nguyên gật gà gật gù tỏ ý đã hiểu, sau đó lại nhìn Vương Tuấn Khải, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, đáp lại tài xế:"Gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến lão gia nhé!"

Hắn nói xong thì mở cửa xe đi xuống, mặc dù vẻ lãnh đạm vẫn tồn tại nhưng hắn vẫn đi đến phía cửa bên kia, chu đáo mở cửa xe cho Vương Nguyên, còn Đào tiểu thư cũng được vị tài xế hiểu chuyện mở cửa giúp.

Căn biệt thự này so với Đào Gia đương nhiên rất nhỏ nhưng đối vơi Vương Nguyên thì có thể coi như hoành tráng. 

Vương Nguyên đứng dưới bậc tam cấp cứ mãi ngước nhìn không thôi, cho đến khi Đào Hoa đẩy khuỷu tay cậu một chút nhắc nhở cậu thì cậu mới giật mình lùi ra.

Một bước lùi này của Vương Nguyên vô tình kéo đến 1 sự ngượng ngùng khó vãn hồi. Vào mấy lúc rơi vào tình huống khó xử Vương Nguyên luôn gọi tên Vương Tuấn Khải, vì vậy cậu buộc miệng gọi một tiếng:"Tiểu Khải!"

Vương Tuấn Khải đã bước đến bậc thứ hai, hắn nghe cậu gọi thì xoay người, vô tình cục diện lúng túng từ hai người biến thành ba người.

Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi, kéo miệng thành một cung độ mỹ lệ rồi nhanh chóng đi về phía Vương Nguyên nắm cổ tay cậu, dịu dàng đáp:"Tôi ở đây, chúng ta vào thôi."

Hắn cũng hướng đến chỗ Đào tiểu thư, gọi:"Đào tiểu thư, xin mời vào!"

Trong chốc lát trạng thái ngượng ngùng liền mất tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC