Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Chi nhánh Trùng Khánh đã hơn tuần vắng mặt Ban Lãnh Đạo nhưng hoạt động kinh tế cũng không thể nào ngưng lại được.

Còn chưa nói đến việc cách đây 2 tháng bọn họ vừa ký một hợp đồng lớn với chuỗi cửa hàng Mã Đáo Thành Công do Mã Lão Gia làm chủ.

Hai người Giám Đốc Thư Ký bọn họ, một người thì bị thương còn người kia thì bận chăm sóc người bị thương, suốt ngày tú ân tú ái quấn quýt không rời khiến cho tóc của Dịch trợ lý mỗi ngày đều bạc thêm vài sợi.

Bởi vì việc của họ đều đặt lại trên đầu của vị trợ lý, à không, là vị Trưởng phòng Nhân Sự Dịch Dương Thiên Tỉ.

Như lịch trình đã lên trước đó, hôm nay là ngày họ bắt tay vào khởi động chương trình quảng bá thứ tám của chuỗi cửa hàng tiện lợi Mã Đáo Thành Công.

Hơn mười giờ tối, ngoài trời đổ lất phất một cơn mưa bụi, đoàn thi công hơn mười người của Chi nhánh Trùng Khánh cũng vừa hay dừng xe tại địa điểm đã định. Hôm nay bọn họ phải thi công bảng quảng cáo mới cho cửa hàng Mã Đáo ở khu vực thị trấn A.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở ghế phó lái, đôi mắt nhuộm màu u ám nhìn cửa hàng tắt đèn tối đen, xập xệ không hề có một chút dáng vẻ nào của một cửa hàng tiện lợi.

Vị trưởng nhóm thi công ngồi ở ghế tài xế giương mắt nhìn anh:"Thế này là sao nhỉ? Hình như không phải là chuỗi cửa hàng của Mã Đáo, liệu có phải là nhầm lẫn rồi không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nén lại tiếng thở dài, người chuẩn bị danh sách cửa hàng là Lưu Chí Hoành, chính anh cũng đã xem qua và kiểm tra kỹ lưỡng, nhìn thế nào cũng không giống là nhầm lẫn. Rõ ràng là có người đã nhúng tay vào tráo đổi danh sách cửa hàng, cố tình muốn bọn họ phí công một phen.

Trong lòng Dịch trợ lý mặc dù khó chịu không ít nhưng dù gì hôm nay trời cũng mưa, nếu có đến đúng địa điểm cũng không cách nào thi công được. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi hơi nghiêng đầu nhìn trưởng nhóm đội thi công:"Tạm thời hôm nay mọi người cứ tan làm trước, sự cố này tôi sẽ xem xét lại. Lương vẫn sẽ nhận như bình thường."

Sau khi nhận lệnh, Trưởng nhóm thi công cũng bắt đầu quay bánh lái để trở về. Đột nhiên, ở phía khuất bên hông cửa hàng lấp ló một dáng người, trông giống như đang theo dõi bọn họ.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy người nọ nhưng lại giả vờ như không thấy.
Cho đến khi chiếc xe đi đến một con đường nhỏ, anh liền bảo người lái xe dừng lại, nhanh chóng nhảy xuống để trốn vào bóng tối.

Anh men theo một con đường hẻm thật nhỏ để vòng lại cửa hàng xập xệ vừa rồi, cốt là muốn dùng thủ đoạn của người nọ để điều tra người nọ.

Quả nhiên đúng theo suy đoán của Dịch Dương Thiên Tỉ, gã lén lút đó vẫn còn đang nấp lại như là đang chờ mục tiêu đến.

Gã lén lút hết nhìn đông lại nhìn tây, thoáng chốc lại đứng lên rồi ngồi xuống. Thời gian kéo dài đến khoảng 30 phút thì gã như không còn kiên nhẫn, bắt đầu di chuyển.

Thiên Tỉ nhìn theo bóng lưng của gã, sau đó nhanh chóng bám theo, mà nơi gã đang đi đến lại giống như một khoảng đất trống rộng.

Thiên Tỉ dừng lại quan sát một chút, bỗng nhiên trống tim bắt đầu đập liên tục, dự cảm không lành bao trùm tâm trí.

Anh tìm một chỗ ẩn thân, ngồi thụp xuống. Sau đó dùng điện thoại, mở wechat, bắt đầu gõ trên màn hình. Một đoạn tin nhắn thoại được gửi đi, sau đó là định vị.

Bỗng nhiên sau gáy anh lạnh ngắt, một bàn tay xa lạ đặt lên trên vai anh xiết thật chặt:"Gửi rồi à? Tốt lắm!"
Một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Dịch Dương Thiên Tỉ, bàn tay kia siết vai anh mạnh đến độ anh cảm nhận được xương vai mình đang nứt ra. Anh cố trấn tĩnh, xoay đầu muốn nhìn cho rõ người đang uy hiếp mình, hóa ra chính là gã lén lút vừa nãy.

Gã vòng cánh tay đến trước người anh, rồi giật đi chiếc điện thoại anh đang cầm trong tay, nói:"Điện thoại này tôi thu rồi."

Sau đó gã giáng mạnh một đòn vào sau gáy Dịch Dương Thiên Tỉ, khiến anh lập tức ngất đi.

.

Lúc Vương Tuấn Khải đang tắm, điện thoại hắn ở trên giường run lên hai hồi.

Vốn dĩ Vương Nguyên đang trò chuyện với Lưu Chí Hoành, thăm dò tình hình trên công ty một chút, ai ngờ thấy màn hình điện thoại của Vương Tuấn Khải sáng lên, trên đó hiển thị biểu tượng wechat.

[Dịch Tiểu Gia]: /tin nhắn thoại/
[Dịch Tiểu Gia]: /Định vị/

Vương Nguyên nghĩ trưởng phòng Dịch nhắn tin ngoài giờ thì hẳn là liên quan đến công việc, còn gửi cả vị trí nữa có thể là đang cần hỗ trợ gấp. Vừa hay Lưu Chí Hoành có nói với cậu hôm nay bọn họ đi thi công cho Mã Đáo.

Thế là Vương Nguyên đánh liều mở khóa điện thoại của Vương Tuấn Khải. Nhưng mà, password là gì?

Vương Nguyên gõ ngày sinh của Vương Tuấn Khải, nhưng không khớp. Mà ngoài dãy số này cậu hình như không nghĩ ra dãy số nào khác quan trọng mà Vương Tuấn Khải có thể dùng để cài đặt password.

A!

Vương Nguyên đột nhiên nghĩ đến một dãy số mà so với Vương Tuấn Khải cậu còn quen thuộc hơn. Là ngày sinh của chính cậu!

Bỗng chốc hai má cậu đỏ lên, liệu có phải cậu đang tự luyến không? Hai người đến nay cũng chỉ tính là vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương thôi..

Nhưng Vương Nguyên quả thật nhịn không được, đành thử một phen.

Và ... dãy số này cũng không đúng.

Vương Nguyên không phủ nhận bản thân quả thật hơi mất hứng nhưng cậu cũng hiểu rõ những chuyện này không quá quan trọng đến độ cậu cáu lên với hắn. Chính bản thân cậu hiện tại vẫn còn để password là ngày sinh của cháu gái Tiểu Nhu cơ mà!

Hết cách, Vương Nguyên đành lên tiếng hỏi:"Tiểu Khải, tôi muốn mượn điện thoại của anh dùng một chút được không?"

"Được." - Hắn đáp ngay tắp lự - "Mật khẩu là-"

Hắn ngưng một lúc như bị nghẹn, rồi mới chậm rãi đọc:"0502."

Không rõ có phải là Vương Nguyên quá mức nhạy cảm không, chỉ là cậu tự dưng lại cảm thấy bốn con số này đối với Vương Tuấn Khải là một sự nặng nề và mất mát. Là ngày sinh của bạn gái cũ?

Nếu là thế thật, thì mất mát và nặng nề là không tránh khỏi.

Vương Nguyên không nghĩ nhiều nữa, nhanh nhẹn nhấn.

Ứng dụng Wechat quay hai vòng rồi đăng nhập, cậu nhấp ngay vào tin nhắn chưa đọc của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Có điều, đoạn tin nhắn thoại kia toàn là những tiếng gõ lộc cộc chứ không có giọng nói nào.

Vương Nguyên:"Kỳ quái?"

"Cái gì kỳ quái?" - Vương Tuấn Khải nói vọng ra từ phòng tắm.

Vương Nguyên cũng rất thật thà đáp:"Là tin nhắn thoại của Dịch Dương Thiên Tỉ, bên trong không có gì ngoài tiếng lộc cộc cả!"

Nghe đến đây, Vương Tuấn Khải như đã nhận ra điều gì, hắn vội vã xả nước tắm, mặc vào áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.

Hắn một bên dùng khăn lông lau tóc đang nhỏ nước, một bên nhận điện thoại của mình từ tay Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải kề sát loa ngoài vào tai, sau đó nhấn vào tin nhắn thoại. Tiếng lộc cộc này vậy mà lại là một đoạn mật mã.

Chính xác thì đoạn mật mã đang biểu thị rằng:"Tôi bị phát hiện, nơi này nguy hiểm!"

Sắc mặt Vương Tuấn Khải không hề thay đổi, hắn còn nhẹ nhàng mỉm cười một chút rồi xem qua định vị.

Xem xong hắn hướng Vương Nguyên nói:"Không có gì đâu, cậu ta say rượu nhờ tôi ra đó đưa cậu ta về!"

Vương Nguyên gật gật đầu, tuyệt đối tin tưởng Vương Tuấn Khải là đang nói thật:"Vậy có cần tôi cùng đi không?"

Vương Tuấn Khải liền từ chối:"Không cần đâu. Hôm nay cậu mệt rồi, trước nghỉ ngơi đã, tôi đưa Tiểu Thiên trở về rồi sẽ quay trở lại nhanh thôi!"

Đương nhiên Vương Nguyên đáp ứng hắn, ngoan ngoãn đắp chăn kín người. Đến lúc Vương Tuấn Khải thay xong đồ rồi ra ngoài, cậu chỉ nghe loáng thoáng hắn đang gọi cho ai đó nói là cần người.

Cho đến lúc cửa phòng đóng hẳn, Vương Nguyên mới từ từ ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn cho Lưu Chí Hoành.

[Nguyên Ca]: Này Hoành Thánh, có phải công ty dạo này có gì không thuận lợi không?

Rất nhanh sau đó, tin nhắn của cậu đã được phản hồi.

[Hoành Thánh]: Làm gì có? Nhưng sao cậu lại hỏi vậy?

[Nguyên Ca]: Bởi vì tôi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đi uống rượu, hiện tại hình như đã say lắm rồi. Anh ta vừa nhờ Vương Tuấn Khải đi đón đấy.

Trả lời cậu không phải là tin nhắn của Lưu Chí Hoành mà lại là cuộc gọi đến.

Lưu Chí Hoành bên kia đầu dây rất sốt ruột, Vương Nguyên vừa nghe máy cậu ta đã hỏi:"Anh ấy làm sao lại đi uống rượu?"

Vương Nguyên nhún vai:"Chẳng phải là tôi đang hỏi cậu đấy sao? Nếu công ty không có vấn đề, vậy có khi nào là chuyện tình cảm không?"

Im lặng giây lát, Lưu Chí Hoành ngập ngừng nói:"Vậy hiện tại anh ấy ở đâu?"

Vương Nguyên suy ngẫm một chút, vừa nãy cậu đương nhiên đã nhìn qua định vị, nhưng cậu không chắc có nên nói với Lưu Chí Hoành không, nếu nói ra thì chẳng phải là cậu đang bép xép chuyện người khác à. Vả lại lúc nãy ... Vương Tuấn Khải cũng nói cậu nên ở nhà nghỉ ngơi, cũng có thể hiểu rằng hắn không muốn cậu không đi theo.
Nhưng mà ... đi đón Dịch Dương Thiên Tỉ say rượu thì Vương Tuấn Khải cần người để làm gì?

"Ầy dà, rốt cuộc cậu biết anh ấy đang ở đâu không?" - Lưu Chí Hoành mất kiên nhẫn.

Vương Nguyên vẫn ngập ngừng một lát, rốt cuộc nói:"Biết!"

.

Người dưới trướng Mã lão đại mà Vương Tuấn Khải có thể yên tâm sai khiến bây giờ e rằng chỉ có trợ lý cơ bắp.

Trợ lý cơ bắp rất nhanh đến đón Vương Tuấn Khải rồi âm thầm điều thêm hơn mười vệ sĩ theo cạnh. Đối với bọn họ mà nói, sự an toàn của Vương Tuấn Khải chính là sự ưu tiên hàng đầu.

Xe đi đến quốc lộ chính, trợ lý cơ bắp ở ghế lái hơi nghiêng người hỏi:"Karry Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Vương Tuấn Khải chia sẻ vị trí của Dịch Dương Thiên Tỉ cho trợ lý cơ bắp sau đó hỏi:"Anh nhìn chỗ này xem, có nhận ra đây là đâu không?"

Trợ lý cơ bắp hơi chau mày:"Chỗ này ... không phải là địa bàn của Ưng Bang sao?"

"Ưng Bang?" - Vương Tuấn Khải dò hỏi:"Họ là ai?"

Trợ lý cơ bắp trả lời hắn:"Họ cũng là một bang hội lớn đấy Thiếu gia. Trước đây bọn họ là bảo kê cho một số công ty. Người thuê họ chủ yếu là muốn thủ tiêu đối thủ vì bị tước mối làm ăn. E là lần này Thiếu gia bị chơi xấu rồi! Tôi sợ mười người không đủ, hay là tôi gọi thêm nhé?"

Vương Tuấn Khải mỉm cười, hai bàn tay bắt chéo trên đầu gối:"Không cần phiền, căn bản bọn họ cũng không đến kịp. Một lát anh cứ ở ngoài đi, tôi tự mình vào là được rồi."

"Thiếu Gia! Chuyện này ..." - Trợ lý cơ bắp đương nhiên không đồng ý, gấp gáp hét:"Tuyệt đối không được!"

Đôi mắt Vương Tuấn Khải nhắm nghiền lại, thả lỏng cơ thể:"Anh có thói quen cãi lời tôi từ khi nào vậy?"

Trợ lý cơ bắp giật mình, lấp bấp biện minh:"Thiếu gia, tôi không có! Tôi chỉ là không thể để cậu vào đó một mình!"

Không khí xung quanh như từ từ đông lạnh, Vương Tuấn Khải không trả lời câu nói đó của Trợ lý cơ bắp, mà chỉ mở hờ đôi mắt mình nhìn vào gương chiếu hậu:"Hi vọng khi tôi mở mắt lần nữa thì xe đã ở điểm đến."

Sau câu nói đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, cũng không cho phép trợ lý cơ bắp lên tiếng nữa.

.

Lưu Chí Hoành đến đón Vương Nguyên sau mười lăm phút.

Lúc xe của Lưu Chí Hoành ngừng lại trước địa chỉ mà Vương Nguyên đưa, cậu ta không chỉ có một chút bất ngờ mà là một bất ngờ cực lớn.

Vương Giám Đốc của họ khi nào mà lại giàu thế này?

Vương Nguyên xuất hiện sau hàng vệ sĩ đứng trước cửa nhà, cậu bảo với họ rằng muốn ra ngoài gặp bạn một lát. Có điều họ không ngờ, đối tượng mà Thiếu Gia bọn họ căn dặn kỹ lưỡng rằng phải bảo vệ chu toàn, giờ đây đang leo lên xe một người lạ chạy mất dạng mà không kịp trở tay.

Lưu Chí Hoành vội quay xe chạy đi, vừa chạy còn vừa hỏi Vương Nguyên:"Này Nguyên Ca, cậu khi nào sắm biệt thự mà không nói tôi một tiếng thế?"

Vương Nguyên trợn mắt:"Nào có? Là nhà riêng của Vương Tuấn Khải đấy!"

"Có thật không thế?"- Lưu Chí Hoành kinh ngạc quá độ, còn có người giàu thế này đi làm thuê sao?:"Còn vệ sĩ?"

"Nghe bảo là do Ông ngoại Mã đã thuê cho bọn tôi đấy, ông ấy nói rằng sợ bọn tôi vì dự án Mã Đáo Thành Công mà bị người khác ám hại." - Vương Nguyên đáp.

Vệ sĩ sau lưng dường như không đuổi theo Vương Nguyên, chỉ nhấn tai nghe rồi rì rầm gì đó với nhau mà thôi. Vậy mà Vương Nguyên nghĩ cậu chắc hẳn có một màn rượt đuổi nào đó như trong phim hành động vậy.

Thật may là không có.

Lúc này Vương Nguyên mới quay sang chỗ Lưu Chí Hoành, tò mò hỏi:"Đúng rồi, cậu sao lại gấp gáp đến vậy? Bộ cậu với trưởng phòng Dịch có chuyện gì mà tôi không biết à?"

Câu hỏi này khiến Lưu Chí Hoành bối rối vô cùng:"Có gì chứ? Chẳng qua tôi ... tôi quan tâm đồng nghiệp. Không được sao?"

Vương Nguyên hì hì cười:"Được, có gì mà không được? Nói tôi nghe hai người đã tiến triển đến đâu rồi?"

Lưu Chí Hoành bắt đầu thở dài:"Có thể tới đâu chứ? Người ta còn chưa biết tôi là ai nữa cơ!" - Nhưng ngay sau đó, cậu ta liền giật mình:"!!!"

Vương Nguyên gian xảo cười:"Thế này gọi là không có gì đấy à?"

Lưu Chí Hoành trợn trắng mắt, thói quen có chuyện đều sẽ tâm sự với Vương Nguyên vậy mà lại bị cậu ấy lợi dụng để moi móc thông tin. Lưu Chí Hoành trừng mắt:"Cậu đấy, còn dám nói tôi à? Cậu với Vương Tuấn Khải ở bên nhau rồi chứ gì?"

"Ừ!" - Vương Nguyên vui vẻ đáp không chút e dè. Bản tính cậu từ xưa đến giờ vốn là vậy, thẳng thắn.

Lưu Chí Hoành tự bón cho mình một thìa cơm chó hảo hạn, tức hộc máu. Sau một lúc, cậu ta hỏi:"Nhưng mà Nguyên Ca, cậu đã nói qua với chị chưa? Tôi sợ Tiểu Thanh không đồng ý đấy ... hẳn là chuyện trước kia ..."

Lưu Chí Hoành không dám nói tiếp nữa, bởi vì sắc mặt Vương Nguyên đã bắt đầu âm trầm.

Mỗi lần nhớ đến, Vương Nguyên đều thấy cả người phát lạnh. Nhưng rồi cậu mỉm cười, chắc nịch nói:"Vương Tuấn Khải sẽ không như vậy đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC