Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối thịnh soạn được đầu bếp riêng chuẩn bị đã ở sẵn trên mặt bàn, vài bộ chén đũa chỏng chơ phơi mông chờ chủ nhân đến dùng bữa.

Không biết từ khi nào Vương Tuấn Khải đã rời phòng ngủ, chờ đợi hai người còn lại đến.

Chẳng mấy chốc, Vương Nguyên từ phòng ngủ đi ra, trên mái tóc ẩm nước còn vương lại hương thơm dầu gội dìu dịu. Trên cổ cậu vắt chiếc khăn lông trắng, vừa hay che lại phần cổ đang lộ ra sau cổ áo thun mỏng manh.

Mùi hương đánh thức được khứu giác của Vương Tuấn Khải nhưng hắn giả vờ bày ra một bộ mặt lãnh đạm, lướt nhìn qua Vương Nguyên sau đó lại tập trung vào màn hình điện thoại.

Vốn dĩ Vương Nguyên là cố tình ăn mặt như thế, nhưng hình như hiệu quả lại không mấy cao, ngoại trừ thấy hắn thờ ơ liếc mình một cái thì không còn phản ứng gì, bỗng nhiên trong lòng cậu cảm thấy vấn đề này hiện tại thật sự rất nghiêm trọng. Vương Nguyên từ đằng xa cắn cắn môi, tại sao không có hiệu quả như mấy người trên diễn đàn nói vậy? Cậu còn đặc biệt dùng loại dầu gội mà Vương Tuấn Khải thích nữa.. chẳng lẽ thật là giận nhiều như vậy sao?

Trong lúc cậu còn đang bận suy nghĩ rối loạn thì Đào Hoa tiểu thư đã bước ra từ phòng ngủ bên cạnh. Cô nàng từ đằng sau lưng Vương Nguyên tiến lại, nhất thời cũng bị hương thơm này của cậu thu hút. Cô nàng thoáng ngại ngùng, cất tiếng gọi:"Vương Nguyên!"

Vương Nguyên đang thất thần thì bị tiếng gọi của Đào Hoa làm cho giật mình, cậu không mấy tự nhiên xoay nghiên đầu gật đầu chào Đào tiểu thư. Không rõ cậu đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt hiện lên sự rối rắm và chần chừ.

Sự ngập ngừng này kéo dài độ chừng nửa phút, cuối cùng Vương Nguyên cũng chịu duy chuyển. Giống như cậu đã hạ xuống quyết tâm nào đó rất lớn, cứng nhắc nhích từng bước đến chỗ Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được hơi người thơm phức đang đốt lên ngọn lửa trong lòng mình, hắn cố nhẫn nhịn, đôi mắt hơi hơi tối lại ngẩn đầu nhìn Vương Nguyên, bàn tay như có như không đặt trên eo cậu:"Sao thế?"

Bị sờ công khai như thế khiến mặt Vương Nguyên cbắt đầu nóng lên lợi hại, tất cả những quyết tâm ban nãy như bị ngọn lửa trên đôi má thiêu rụi không còn một mảnh.

Nhưng hết cách rồi, mấy người trên mạng nói cách này có thể khiến Vương Tuấn Khải hết giận nhanh nhất.

Vương Nguyên nuốt xuống một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt, bàn tay đặt trên khăn lông hết nắm lại thả, cậu ấp úng nói:"Ưm .. ừm, giúp, giúp tôi lau tóc!"

Hửm?

Vương Tuấn Khải nhướng mi, thật nhỏ giọng hỏi:"Bây giờ? Ngay trước mặt Đào tiểu thư?"

Nghe hắn hỏi, Vương Nguyên thật sự muốn kiếm một chỗ nào đó nấp đi, thật sự quá xấu hổ rồi. Nhưng Vương Nguyên cố nhịn lại đem khăn lông nhét vào tay hắn:"Đừng nhiều lời nữa."

"Được." - Vương Tuấn Khải khẽ cười, tiếng cười phát ra lại mang theo một chút trầm đục của dục vọng.

Bàn tay gác hờ trên eo Vương Nguyên nhanh chóng được bơm lực, hắn siết eo cậu, xoay một vòng rồi an ổn đem cậu ngồi ngay trên đùi mình.

Sự ẩm ướt mang theo thứ mùi hương đặc trưng làm cho Vương Tuấn Khải khó thể kiềm nén, hắn hít sâu một hơi, trong lòng hắn đang mừng rơn, thầm khen thưởng mấy người trên diễn đàn nhiều trò nhưng vẫn bình tĩnh đem khăn lông trùm lên mái tóc của Vương Nguyên, nhẹ nhàng chà sát.

Hắn vừa lau vừa nói chuyện, mặc dù mắt luôn chú mục trên từng ngọn tóc của Vương Nguyên, nhưng miệng lại là nói chuyện với Đào Hoa:"Đào Tiểu thư, đói bụng thì cứ ăn trước nhé!"

Lúc này Đào Hoa đã đóng băng ở phía đối diện từ lâu rồi, cô tự nhiên biết bản thân không thể đấu với Vương Tuấn Khải được nên đành thức thời mà nói:"Ừm ... chuyến tham quan Trùng Khánh e là khó thể thực hiện."

Vương Nguyên kinh ngạc, cậu ở ngay trên hai bắp đùi của Vương Tuấn Khải trực tiếp xoay mông về phía Đào Hoa, chau mày tiếc nuối, nhìn qua lại giống như làm nũng:"Tại sao vậy?"

Trong phút chốc, hai má Đào Hoa bất chợt đỏ ửng. Nếu so với bá khí mà Vương Tuấn Khải đem lại thì ắt hẳn Vương Nguyên chính là một ngọn gió xuân ngọt ngào. Trong lúc mơ màng, suýt nữa là Đào Hoa đã đáp ứng sẽ ở lại Trùng Khánh, may mà tia mắt lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải đã kịp thời nhắc nhở cô. Cô hắng giọng một chút, bịa bừa một lý do để thoái thác:"Ba mẹ bảo tôi trở về rồi. Đành chờ dịp khác vậy?"

Vương Nguyên ỉu xỉu đáp:"Vậy được thôi..."

Sau đó cậu hơi nhoài người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, còn bàn tay thì bưng mặt:"Vậy hôm nay liền đãi cô một bữa lẩu Trùng Khánh thịnh soạn, thấy thế nào?"

Mặc dù bề ngoài nhìn thấy chính là một bộ dạng nghiêm chỉnh lau tóc của Vương Tuấn Khải, nhưng cũng không khó để Đào Hoa nhìn ra hắn đang cố kiềm nén hơi thở nặng nề.

Để một mỹ nhân vừa tắm xong, thân thể thì thơm ngát, khắp người đều là da thịt trơn nhẵn, mỹ nhân còn ngồi trên đùi hắn cọ tới cọ lui, nhưng mà điều khiến hắn đặc biệt khó chịu chính là, mỹ nhân trong lòng hắn không mặc ... đồ lót!

Vì thế hận ý trong mắt hắn lại càng sâu khiến cho Đào Hoa rét run kinh hãi. Cô vội đứng dậy, gấp đến độ ghế đằng sau xê dịch ra một khoảng xa.

Tiếng chân ghế ma sát với sàn gạch men kêu lên tiếng rít rợn người khiến căn phòng bất chợt rơi vào tĩnh lặng.

Đào Hoa hơi lung túng, cô nhanh trí giơ điện thoại lên:"À mẹ tôi gọi đến, chắc là hối tôi về nhà rồi."

Vương Tuấn Khải nhếch nhẹ khóe môi:"Hẳn là có việc gấp?"

Đào Hoa hiểu ý, cô nàng biết Vương Tuấn Khải đang kiếm cho cô một lý do để rời đi nhanh nhất, nên cô nàng gật đầu như giã tỏi, luôn miệng nói:"Đúng, đúng, hẳn là có việc rất rất gấp. Hai vị ca ca, đành rời đi gấp gáp, lần sau nếu có diễm phúc hi vọng được dùng bữa với hai người."

Dứt lời, Đào Hoa liền vội quay lưng đi, phía sau vệ sĩ đã sớm giúp cô thu dọn hành lý. Vương Nguyên thấy thế thì nhướng người ngồi dậy, muốn tự đưa Đào Hoa ra cổng. Thế nhưng chỉ vừa nhấc mông lên, khắc sau cậu đã bị đôi tay rắn chắt của người sau lưng chặt chẽ nắm lấy eo kéo lại.

Vương Nguyên khó hiểu nhìn hắn nhưng hắn không nhìn cậu, chỉ tiếp tục lau tóc cậu rồi nói:"Tóc vẫn còn chưa khô này."

Vương Nguyên hết cách đứng dậy nên đành chấp nhận ngồi yên để Vương Tuấn Khải lau khô tóc. Bấy giờ Vương Nguyên mới chú ý đến , động tác tay của Vương Tuấn Khải quá đổi nhẹ nhàng, từng lần chạm khăn lên tóc đều như sợ tóc cậu đau rát.

Cậu nhàn rỗi đến độ không động tay động chân, chỉ hít thở rồi lén lút ngắm nhìn sự nghiêm túc không nên dùng khi lau khô tóc của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên thầm nghĩ, nhìn kỹ thì, tên người yêu này của mình quá mức điển trai, nhìn sóng mũi cao thẳng này xem, nhìn đôi phượng mâu này xem, nhìn vành môi rõ ràng mỏng mịn này xem, quá mức dụ người. Nếu cậu không nhanh tay thu hắn trước có khi hắn đã bị người khác dụ dỗ rồi bán đi nơi nào mất rồi!

Đột nhiên Vương Nguyên rùng mình.

Vương Tuấn Khải ngưng tay, ngẩn đầu nhìn cậu:"Làm sao thế? Lạnh?"

Vương Nguyên vội lắc đầu, cậu nâng hai bàn tay rãnh rỗi của mình bưng khuôn mặt Vương Tuấn Khải, khẽ chau mày:"Anh vẫn còn giận à? Tôi không cố ý!"

Tự dưng Vương Tuấn Khải buồn cười, hắn để mặc Vương Nguyên đang chơi đùa với đôi má của mình chỉ nhếch một bên khoé môi:"Sao cậu nghĩ tôi đang giận?"

Vương Nguyên hơi lúng túng một chút:"Anh như thế không phải giận thì còn có thể là gì?"

Vương Tuấn Khải dùng tay mình áp lại lên má cậu:"Tôi không giận. Tôi đang ghen. Nhìn cậu quan tâm người khác như thế tôi vô cùng khó chịu! Tôi chỉ muốn cậu quan tâm một mình tôi thôi.."

Lúc nói ra câu này, Vương Tuấn Khải cố tình bày vẻ mặt uỷ khuất không hợp hình tượng, quả nhiên tâm can Vương Nguyên liền xót xa, cậu vội dỗ dành hắn:"Được được, sủng một mình anh, bây giờ, sau này và mãi mãi!"

Vừa dứt lời, eo của Vương Nguyên lại bị hắn nắm lấy, chỉ là một cái nhấc nhẹ lên, Vương Nguyên đã nằm gọn trên bàn.

Đầu cậu gối lên bên tay không bị thương của Vương Tuấn Khải, còn hai chân thì bị thân người của Vương Tuấn Khải chen giữa, triệt để tách ra.

Mặt Vương Nguyên đỏ rần rần, tim nảy lên thình thịch. Cậu còn chưa kịp ý thức được tại sao mình lại bị thư ký áp xuống bàn thì bàn tay quấn băng vải của Vương Tuấn Khải đã chạm vào da thịt trên đùi cậu.

Sự cọ xát xa lạ của băng vải với da thịt khiến cho dây thần kinh của Vương Nguyên kích thích đến tê dại, xúc cảm ngứa ngáy và nóng hừng hực này là gì?

Vương Tuấn Khải vừa xoa vừa nắn chỗ thịt mềm dẻo dưới tay, giọng khàn và trầm cực kỳ:"Và không cho phép cậu mặc như thế này trước mặt người khác."

"Tôi biết rồi!"

Vương Nguyên cuối cùng cũng phản ứng được, cậu đáp rồi bật người dậy tuột xuống khỏi mặt bàn và phóng như bay về phòng.

Không gian cô độc rất nhanh quay quần xung quanh Vương Tuấn Khải. Nếu là bình thường, e là hắn đã đuổi cùng giết tận, thật sự sẽ truy kích con mồi đến khi ăn sạch sẽ mới thôi. Nhưng ngược lại, hắn ngồi yên trên ghế chỉ lẳng lặng khống chế dục vọng vô cùng căng thẳng đang bộc phát dưới đũng quần của mình.

Không được! Cho dù là nghẹn chết cũng tuyệt đối không làm cậu ấy đau đơn hay tổn thương.

Vương Tuấn Khải cực nhọc nhịn lại, nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ vừa nhắm mắt hình ảnh gợi cảm của Vương Nguyên lại đến quấy phá tâm trí hắn.

Tim hắn cũng đập dồn dập, không ổn rồi, đêm nay thật sự phải dội nước lạnh toàn thân!

.

Đôi lời của K gửi đến những bạn đang theo dõi bộ này ạ.

Bộ này mình up trong giai đoạn mình đã trưởng thành và bắt đầu đi làm nên mình up rất ngẫu hứng. Chính vì vậy mà tình tiết là logic trong fic loạn hết cả lên. Xin lỗi các bạn đọc rất nhiều ạ.

Thời gian tới nếu các bạn còn theo dõi có lẽ mình sẽ dần dần chỉnh sửa lại những chương trước và đồng thời ra chương mới để bộ này hoàn chỉnh hơn ạ.

Cảm ơn các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC