Chương 31: Vương Tổng chủ động hôn tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong một buổi sáng, hàng loạt trang báo điện tử thay nhau đưa tin về sự thất bại của một chi nhánh thuộc tập đoàn K.

Trụ sở chính của K bị phóng viên ồn ào vây kín, nhưng đại diện của tập đoàn đã nói rằng:"K - Trùng Khánh tự lập tài chính nên không có nhiều liên quan đến Tập đoàn. Tuy nhiên Tập đoàn cũng rất buồn bã khi nghe thông tin này."

Bản thân chi nhánh Trùng Khánh từ một công ty mà người ta không rõ vị trí giờ đây cũng bị ngàn người điểm mặt gọi tên, phóng viên mọi đài đều đổ về để nghe ngóng tình hình.

Lát sau, bên trong có người đi ra, là một thanh niên tuấn tú điển trai, trên khuôn mặt lộ vẻ lo âu cùng mệt mỏi. Thanh niên đi một thân một mình, bên cạnh không có người bảo hộ, chỉ chậm rãi đứng trước cửa lớn của công ty trầm tĩnh bị đoàn người vồ lấy.

Hàng chục micro dâng đến tận cuống họng khiến thanh niên hơi khó chịu, đằng hắng.

Một phóng viên hỏi:"Anh là ai, là đại diện cho công ty sao?"

Thanh niên mỉm chi lộ ra một bên răng khểnh, mặc dù chật vật nhưng vẫn kiên cường đáp:"Tôi là Thư Ký của Vương Tổng."

Phóng viên lại hỏi:"Tình hình công ty như thế nào rồi? Thực sự phá sản sao?"

Vương Tuấn Khải lộ ra ánh mắt thất thần như có như không rồi nhanh chóng đáp:"Hiện tại K Trùng Khánh đang tiến vào trạng thái bảo vệ tài sản sau phá sản. Phá sản hay không còn phải chờ xem."

Phóng viên:"Vì sao lại rơi vào tình trạng này?"

Vương Tuấn Khải mím môi:"Tạm thời thông tin phải được bảo mật. Tôi chỉ có thể đến đây thôi, mong mọi người đừng kích động, hãy trở về chờ tin tức!"

Phòng viên lại hỏi:"Thế Vương Giám Đốc hiện tại đang ở đâu? Có thể gặp mặt không?"

Vương Tuấn Khải trong lòng thầm cười, tuyệt vời, các người đã hỏi đúng trọng tâm rồi. Sau đó Vương Tuấn Khải chọn một camera có góc chính diện, thần khẩn nói:"Tôi cũng rất mong được gặp lại Vương Tổng, tôi ... sắp chống đỡ không nổi rồi!"

Nói xong Vương Tuấn Khải nhanh chóng lùi lại, đóng cửa kính, treo một tấm biển:"Từ chối tiết lộ thông tin cho đến khi có quyết định mới!"

Màn hình điện thoại bị gập xuống mặt bàn, cả Vương Tiểu Thanh và Vương Nguyên đều rầu rĩ thở dài.

Sau một buổi sáng xác nhận thông tin, Vương Tiểu Thanh nhịn không được nữa, nghiêm giọng hỏi Vương Nguyên:"Tiểu Nguyên, chuyện gì vậy?"

Cần cổ Vương Nguyên gác trên thành ghế, đầu hơi ngửa ra sau, mệt mỏi chau mày, chính cậu cũng không rõ công ty đã có chuyện gì. Rõ ràng tuần trước vẫn còn an an ổn ổn, sao bây giờ lại ... ài. Chẳng lẽ lại là mưu hèn kế bẩn của đối thủ?

Mặc dù đáp lại Vương Tiểu Thanh là một sự im lặng, nhưng chuyện gì có thể qua mắt người chị này?

Vương Tiểu Thanh nhướn mi, chống tay trên mặt bàn:"Cãi nhau với tiểu tử đó?"

Vương Nguyên bật dậy, nhưng vẫn né tránh ánh mắt Tiểu Thanh, uống ngụm nước rồi nói:"Em tạm thời ... tạm thời từ chức."

Chân mày Vương Tiểu Thanh cau lại càng chặt:"Tiểu Nguyên, xảy ra chuyện gì?"

Vương Nguyên đắn đo một hồi rốt cục giấu không được đem chuyện ẩu đả tối hôm đó kể cho Tiểu Thanh nghe. Nghe xong cô cũng chỉ biết im lặng.

Vương Tiểu Thanh chớp động mi mắt, hơi ái ngại nhìn Vương Nguyên. Dường như cô biết nguyên nhân khiến Vương Nguyên phải làm như vậy. Chẳng lẽ Vương Nguyên vẫn chưa nguyện ý nói cho Vương Tuấn Khải biết bóng ma trong tâm hồn cậu sao?

Qua đi trầm mặc, Vương Tiểu Thanh hạ giọng hỏi:"Bây giờ em tính thế nào?"

Vương Nguyên lại thở dài, cậu cũng không biết tính thế nào. cậu không nghĩ một người tài giỏi như Vương Tuấn Khải sẽ khiến công ty rơi vào cảnh phá sản.

Vương Tiểu Thanh đột nhiên nói:"Có lẽ Vương Tuấn Khải bây giờ cần em."

Vương Nguyên cười, đắng chát ngập trong ánh mắt và khóe môi, trào phúng không nói thành lời:"Cần em làm gì? Em trở về công ty rồi cũng không thể hồi sinh nó. Chi bằng ..."

Chi bằng để nó cứ thế sụp đổ.

Nhưng mà nửa câu cuối cùng Vương Nguyên không thốt ra được, nghẹn lại trong cổ họng, cứ như con cá mắc vào móc câu, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Đôi mắt Vương Tiểu Thanh lóe lên tia lạnh lẽo, dường như thương xót cũng dường như tức giận, bàn tay cô siết chặt thành đấm dưới mặt bàn, cố nén không quá gay gắt mà hỏi Vương Nguyên:"Em không nghe thấy gì sao Vương Nguyên?"

Cậu ngẩng đầu, như không hiểu ý chị mình.

Tiểu Thanh lại nói:"Vương Tuấn Khải gọi em là Vương Giám Đốc. Điều đó có nghĩa là gì em hiểu không?"

Cậu chùng ánh mắt, chằm chằm nhìn vào bàn tay đang vã mồ hôi và run rẩy của mình:"Có nghĩa là ..." - cậu nhịn lại chực trào trên mắt, đầu mũi đỏ lên thật nhanh - "Có nghĩa là, em là Giám Đốc của họ."

Tiểu Thanh gật đầu:"Vương Nguyên, đó là trách nhiệm em phải gánh vác. Vương Tuấn Khải giúp đỡ em không phải phủ định năng lực của em. Cậu ta giúp đỡ em vì muốn cùng em san sẻ gánh nặng này. Em nỡ lòng bỏ lại cậu ta một mình, nhìn mọi thứ sụp đổ sao?"

Lần ngẩng đầu thứ hai đã khiến Vương Nguyên không kiềm được chảy nước mắt, cậu vậy mà luôn nghĩ nếu không có mình sẽ không ai ngán đường Vương Tuấn Khải, để hắn có thể tự tin phát triển. Lại không nghĩ tới Vương Tuấn Khải có nguyện ý đi một mình hay không.

Hắn từng nói là hắn thích cậu, cực kỳ thích cậu, tình nguyện đem chân tâm gửi chỗ cậu, để cậu bảo quản và nuôi dưỡng.

Nhưng cậu cứ như vậy bỏ chạy.

Chẳng phải cậu cũng đã nguyện ý tin tưởng người đàn ông này sao?

Hối hận khiến Vương Nguyên khóc càng lớn hơn nữa, nhưng hiện tại cậu không còn mặt mũi nào để quay về K Trùng Khánh.

Tiểu Thanh vuốt tóc em trai, đứa nhỏ này luôn tự ti, luôn thật thà, bởi vì không cưỡng cầu mà luôn tự khiến mình bức bách, tự dồn ép bản thân vào đường cùng.

Giống như năm đó vì sợ mẹ buồn mà bị người ta hành hạ cũng không kêu, vì muốn mẹ vui mà nửa lời không dám oán.

Cho đến khi ...

Tiểu Thanh nhắm mắt, tay siết càng chặt, cô không muốn một lần nữa em trai lại rơi vào vực thẳm không thấy ánh sáng.

Bàn tay nhỏ gầy rời khỏi mái tóc Vương Nguyên, Vương Tiểu Thanh cầm điện thoại, dứt khoát gọi cho Vương Tuấn Khải.

Giống như người bên kia chờ đợi đã lâu, bắt máy ngay lập tức:"Chị, Vương Nguyên Nhi ..."

Vương Tiểu Thanh cố ý mở loa lớn, giọng nói bức bách cùng kìm nén của Vương Tuấn Khải lọt vào tai Vương Nguyên, cậu giật mình đến ngơ ngẩn. Tiểu Thanh nháy mắt ra dấu suỵt rồi nghiêm trọng hỏi:"Vương Tuấn Khải, chuyện phá sản là sao?"

Im lặng vài giây, bên kia nói:"Chị biết rồi?"

"Chị là phóng viên."

Vương Tuấn Khải ngoài dự đoán quên mất chuyện này, ngại ngùng nói:"Ừm ... xin lỗi chị rất nhiều, em không thể bảo hộ tốt Nguyên Nhi. Cậu ấy chắc là rất giận, chị ... chị có thể ... giúp em ..."

Giọng nói hắn dần nhỏ lại, nghe ra được sự khẩn cầu nhưng lại không dám cưỡng cầu.

Vương Tiểu Thanh đưa điện thoại đến cho Vương Nguyên, hẳn cậu nghe ra rồi, nghe được sự mất mát của Vương Tuấn Khải.

Cậu đằng hắng, khàn khàn giọng nói:"Tiểu Khải, đến đón tôi được không?"

"Nguyên Nhi?!" - hắn kinh ngạc rồi vội vàng đáp:"Được được, tôi đến ngay!"

Vương Tiểu Thanh mỉm cười:"Tốt lắm. Em hiện tại đã trưởng thành rồi, phải biết chịu trách nhiệm với những người em quý trọng, đừng vì quá khứ mà bỏ rơi họ, được chứ?"

Vương Nguyên gật đầu, lẳng lặng lau nước mắt.

Điện thoại di động bị Vương Tuấn Khải xoay tròn trong tay, hắn dường như đã thở phào, cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi hắn. Hắn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên cạnh:"Chuẩn bị xe, tôi tự đi đón Nguyên Nhi. ... À Không, đón Vương Giám Đốc của chúng ta trở về!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thở phào, tốt quá, sẽ không trừ lương nữa. Anh ta chỉ chính mình:"Còn tôi thì sao?"

Vương Tuấn Khải nhướng mi:"Kiểm tra xem bên phía Vương Đông Sinh thế nào rồi. Ông ta hẳn đang điều tra các giấy tờ liên quan để chứng thực thông tin đấy."

Hiếm khi Dịch trợ lý nhàn nhã mà cười:"Tôi đã báo trước với ông ta rồi. Ông ta rất vui vẻ nói tôi làm rất tốt."

Vương Tuấn Khải gật gù:"Hai ngày nữa ông hãy đăng thông cáo báo chí về việc tài trợ dài hạn của Mã Đáo. Để lão Vương Đông Sinh vui vẻ được lâu một chút."

Nói xong hắn đứng dậy, vui vẻ rời khỏi đó.

Mất không nhiều thời gian đến được trước cửa nhà Vương Nguyên, buổi trưa hôm nay nắng chan hòa dịu dàng rủ trên thềm nhà, Vương Tuấn Khải ngay ngắn bấm chuông cửa.

Mở cửa không phải là Vương Nguyên mà là Tiểu Thanh, cô dắt tay Tiểu Nhu dường như đang định rời khỏi.

Song phương ngay ngẩn nhìn nhau chốc lát, Tiểu Nhu lên tiếng:"A, chú Khải đến rồi!"

Hắn mỉm cười, giơ tay cắp nách Tiểu Nhu, bế nó lên:"Tiểu Nhu đến chơi à? Chú không biết con đến, nếu biết liền mua quà cho con rồi!"

Tiểu Nhu tít mắt, vui vẻ bám cổ hắn, hôn má hắn:"Chú Khải chỉ cần dỗ Tiểu Nguyên nín, con sẽ không cần quà."

"Tất nhiên rồi. Nhưng mà lần sau chú vẫn sẽ mua quà đền cho con nhé!"

Vương Tuấn Khải đáp, đôi mắt lấp lánh ý cười, nào có bộ dạng công ty sắp phá sản chứ?

Vương Tiểu Thanh khoanh tay đứng tựa ở cửa, châm biếm nói:"Xem ra chuyện kia là do cậu bày trò."

Vương Tuấn Khải không chút khách khí cười, hắn đặt Tiểu Nhu xuống, nhún vai:"Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi mà."

Vương Tiểu Thanh phì cười, từ đầu cô đã nghi ngờ rồi, nếu không rõ thân phận của Vương Tuấn Khải thì có thể tin chuyện phá sản là thật, nhưng cô đã biết từ lâu nên cũng rất hiển nhiên chuyện phá sản chỉ là một chuyện vô căn cứ.

Tiểu Thanh hỏi:"Có nhất thiết bày thế cục lớn thế không?"

Giữa cái nắng ban trưa, Vương Tuấn Khải hơi nheo mắt, đáp đầy ý tứ:"Thế cục này vẫn chưa lớn."

Nói xong hắn lại nựng má Tiểu Nhu, chào tạm biệt hai câu rồi vào nhà.

Thế cục chưa lớn...

Vương Tiêu Thanh ngẫm nghĩ, gió tanh mưa máu ở thương trường có lẽ sắp đến rồi, mong hắn có thể bảo hộ tốt Tiểu Nguyên.

Căn nhà gỗ nhỏ bởi vì ít người mà rất vắng vẻ, phòng khách trống rỗng không có ai.

Vương Tuấn Khải quan sát chốc lát, thay dép đi trong nhà rồi rãi bước về phía mà bếp. Sàn gỗ cũ vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ nhưng bởi vì trong nhà vắng lặng mà tiếng kêu trở nên rõ ràng.

Trên bàn ăn vẫn còn nước cốc nước uống dở, Vương Tuấn Khải mím môi, lại thấy đau lòng. một tuần qua rồi hẳn là không ai pha sữa cho Vương Nguyên uống, ăn ... có lẽ cũng chẳng đầy đủ.
Hắn mở tủ lạnh, tìm kiếm ba quả chanh rồi tự tiện tìm dao thớt cẩn thận xăng cao tay áo pha cho Vương Nguyên một cốc nước chanh.

Viên đá trong suốt như thủy tinh rơi vào trong ly, chẳng mấy chốc làm cho hơi nước bốc ra ngoài cốc tạo một lớp sương mờ.

Vương Tuấn Khải cầm theo nước chanh bất động ở cửa phòng ngủ của Vương Nguyên, nhỏ giọng gọi:"Nguyên Nhi.."

Bên trong không phát ra tiếng hồi đáp nào, khiến cho Vương Tuấn Khải càng trở nên thận trọng hơn, hắn không cưỡng cầu Vương Nguyên ra đây với hắn, chỉ cần cậu chịu nói chuyện cũng là tốt lắm rồi. Nhưng cậu cũng không lên tiếng, hay là cậu hối hận vì đã gọi hắn tới?

Vương Tuấn Khải không suy suyển tâm tư, kiên nhẫn gọi lần nữa:"Nguyên Nhi, tôi pha cho cậu cốc nước chanh. Uống nhé?"

Qua vài giây yên tĩnh, cuối cùng Vương Nguyên cũng chịu lên tiếng:"Anh mang vào đi."

Hóa ra cửa phòng không khóa.

Vương Tuấn Khải nhìn nắm cửa bằng sắt lạnh lẽo không hiểu sao lại thấy run rẩy. Tựa như đây là cửa đến trái tim cậu.

Cánh cửa này đối với hắn chưa từng khóa.

Vương Tuấn Khải nhẹ nắm tay nắm cửa rồi mở ra.

Phòng ngủ vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, đồ vật bài trí hết sức thân quen.

Vương Nguyên ngồi phía bên kia giường, đối lưng với hắn, cậu mặc chiếc áo thun trắng muốt, đầu tóc gọn gàng, không thể nào nhìn ra được đây là một thanh niên đã quá hai lăm.

Ngay lúc này thứ Vương Tuấn Khải muốn làm nhất chính là chạy đến, ôm chặt lấy cậu từ phía sau rồi khi dễ đôi môi đỏ mọng của cậu. Nhưng hắn cố nhịn lại, bình tĩnh đem nước chanh đến đặt ở tủ đầu giường rồi ngồi quỳ trước mặt cậu, dịu dàng gọi:"Nguyên Nhi. Tôi xin lỗi."

Hốc mắt Vương Nguyễn vẫn đỏ và ngập nước, bọng mắt to lợi hại, như thể cậu đã khóc rất nhiều. Vương Tuấn Khải cực kỳ xót cậu, môi mím chặt lại không nói nên lời.

Đầu mũi Vương Nguyên đỏ lên như chú tuần lộc, cậu hít hít hai hơi, lấy dũng khí rồi cuối người vòng cánh tay qua cổ hắn, nghẹn ngào nói:"Tiểu Khải, tôi xin lỗi. Xin lỗi anh rất nhiều, có phải anh đã rất khổ sở khi phải chống chọi một mình không?"

Đầu mày Vương Tuấn Khải nhăn chặt, cảm giác đau đến thắt cả tim gan, trong chốc lát con ngươi đã bắt đầu đỏ lên theo tiếng nấc của Vương Nguyên.

Cậu siết hắn cực kỳ chặt, bàn tay bấu vào lớp áo sơ mi khiến nó trở nên nhăn nhúm, cách vài giây lại nấc lên:"Khải, xin lỗi anh vì đã chạy trốn. Xin lỗi anh vì đã đẩy hết trách nhiệm lên người anh!"

Sóng lưng Vương Tuấn Khải căng cứng, Vương Nguyên khóc rất lợi hại, bàn tay to lớn của hắn chạm lên gáy Vương Nguyên khiến cậu bất giác run lên nhè nhẹ. Hắn vuốt gáy cậu, giọng mũi nghèn nghẹn ôn nhu an ủi:"Hiện tại đã tốt rồi, Nguyên Nhi, đừng rời xa tôi nữa, nhé?"

"Không rời đi nữa!" - Vương Nguyên hơi xấu hổ buông hắn, mắt bồ câu ước lệ đỏ hoe.

Cảnh tượng này làm Vương Tuấn Khải hơi choáng váng, đỏ mặt. Chết tiệt thật, Vương Nguyên Nhi đang đau lòng như thế, thương tâm như thế mà tên đàn em không tiếc tháo của Vương Tuấn Khải lại mạnh dạng ngẩn cao đầu.

Vương Tuấn Khải nhanh chóng thấy nóng khô cổ họng, hắn gắng nhịn, nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi bình tĩnh dùng tay lau nước mắt cho Vương Nguyên, giọng hắn hơi trầm khàn:"Nguyên Nhi ngoan, yêu cậu nhất."

Sau đó hắn nâng người, hai tay chống giường, chớp mắt hôn môi cậu.

Vương Nguyên giật mình đến độ ngã người ra sau. Vương Tuấn Khải chỉ cười với cậu:"Nguyên Nhi, tôi là cánh tay phải của cậu, là trái tim của cậu. Thiếu chủ thể tôi sẽ không thể đập nữa."

Vương Nguyên cảm động lắm, lại vòng tay quanh cổ hắn, nhưng không ôm hắn.

Cậu hôn hắn.

Cái hôn nồng ấm nhưng vụng về, đó là dũng khí cũng là niềm tin, là chân thành đáp lại chân thành.

Mặc dù bất ngờ nhưng Vương Tuấn Khải thích nghi rất tốt, để mặc cậu hôn, hắn yêu sự vụng về cố sức này, đó là minh chứng cho việc cậu từ lúc bắt đầu biết đến chuyện yêu đương chính là hắn, đến hết đời kết thúc chuyện yêu đương cũng là hắn.

Vương Nguyên hôn đến mơ màng, mắt sưng môi sưng thở hổn hển.

Cậu bị Vương Tuấn Khải đè trên giường mềm mại, mắt ngập nước, môi sung huyết hé lộ đầu lưỡi đỏ tươi.

Dục hỏa trong người của Vương Tuấn Khải bị đốt nóng từ lâu, luôn cháy âm ỉ. Đủng quần cũng vì vậy mà căng chặt, cầu khát mãnh liệt. Nhưng Vương Nguyên trong tình cảnh này, hắn không nỡ, mặc dù khó chịu nhưng vẫn nhịn lại, ngắm nhìn một Vương Nguyên chỉ vì một nụ hôn mà kích tình đến xinh đẹp.

Hầu kết Vương Tuấn Khải lên xuống, vì để né tránh cảm giác thiêu đốt nóng rực mà đến đáp trả nụ hôn cũng không dám, hắn sợ lỡ như không kiểm soát được lại trói chặt tay Vương Nguyên lên đỉnh đầu, sau đó ngậm chặt môi cậu, đầu lưỡi quấn quýt triền miên, trêu ghẹo thân thể non mềm của cậu.

Nghĩ thôi đã muốn gặm cậu sạch sẽ, để cậu mãi mãi thuộc về một mình hắn.

Mặt Vương Tuấn Khải đỏ lên lợi hại, hắn liền đứng dậy, cầm nước chanh uống một ngụm. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. Loại tưởng tượng này thật sự rất kích thích thần kinh của hắn.

Vương Nguyên trầm mặc:"Nước chanh của tôi."

"..."

.

2 chươnggggggg nha. Ủng hộ tui đi mấy bạnnnnnnnn 🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC