Chương 32: Cầu Cứu Tập Đoàn K

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa Tổng Giám Đốc, chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng, sát thực nguyên nhân phá sản của Chi nhánh K - Trùng Khánh là do chuỗi Mã Đáo Thành Công đột ngột rút đi nguồn vốn." - Trợ lý của Vương Đông Sinh đứng bên cạnh lão nói, đồng thời trình lên file tài liệu mỏng tanh.

Hiếm khi trên bàn làm việc bóng loáng ngập tràn những loại giấy tờ về kinh phí nhưng lại không phải của lão, Vương Đông Sinh liếc mắt nhìn chúng, tìm một chỗ trống để đặt tay, mười ngón đan chặt tựa ở cằm lão. Đối với Vương Đông Sinh đây quả thực là một tin tốt lành, tựa như lão đã chờ đợi ngày này đã lâu, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó khiến cho một người dày dặn kinh nghiệm thương trường như lão không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Chân mày của Vương Đông Sinh chau chặt lại:"Có điều tra được nguyên do vì sao rút vốn không?"

Như đã lường trước rằng Tổng Giám Đốc sẽ hỏi, trợ lý thần bí sát lại gần, thì thầm vào tai ông ta:"Quả thực rất khó tra được thông tin từ Mã Đáo, tôi có hẹn để được liên hệ với cấp cao của họ. Nhưng đối phương từ chối gặp mặt chỉ đưa ra một nguyên do, vì cháu dâu không vui.."

Vương Đông Sinh liếc mắt nhìn trợ lý, lý do kiểu gì thế? Cháu dâu? Người này có quan hệ gì với Vương Tuấn Khải hay Vương Nguyên à? Vậy lý do là bất hòa làm sứt mẻ quan hệ hợp tác?

Vương Đông Sinh nghĩ đến liền cảm thấy mệt mỏi, hai ngón tay day trên huyệt thái dương, lại hỏi trợ lý:"Vậy động thái từ Tập Đoàn K thì sao?"

Trợ lý lắc đầu, đáp:"Chưa có động thái, dù gì tôi cũng cảm thấy K - Trùng Khánh gần như đã chạm đến nguy cơ phá sản thật sự. Lần này, có lẽ Tổng Giám Đốc lại thắng!"

Tuy rằng cảm giác này cho Vương Đông Sinh thấy lâng lâng, tạm quên mệt mỏi nhưng trong lòng ông ta vậy mà luôn có thắc mắc gì đó không thể nói rõ được..

.

Văn phòng làm việc tĩnh lặng thường ngày dường như biến mất không chút dấu tích. Thời điểm thang máy dừng lại ở tầng hai của tòa nhà K - Trùng Khánh, Vương Nguyên như chết lặng giữa loại không khí náo động chưa từng có tại công ty.

Mọi người ở mọi góc, mọi nơi, mọi vị trí đều đang cố gắng nói chuyện bằng điện thoại, cấp bách dùng tất cả các loại quan hệ thân sơ dày mỏng, chỉ để tìm về cho công ty hợp đồng dù chỉ là nhỏ nhất.

Kể cả Lưu Chí Hoành, người luôn có chướng ngại giao tiếp qua điện thoại, cậu ta cùng lắm thì nhắn tin, hoặc là điên cuồng viết bài gõ phím, vậy mà bây giờ cũng cố sức kiếm hợp đồng, tay liên tục ghi thông tin.

Vương Nguyên không nhịn được thấy khóe mắt mình dần cay, cậu không phủ nhận sau sự việc này nhiều người đi, cũng có nhiều người không ngại vì công ty cống hiến thêm sức lực, mặc dù cơ hội có mỏng manh như thế nào đi chăng nữa.

Mái đầu Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải đặt tay lên, xoa nhè nhẹ, hắn nói:"Đừng lo lắng, sẽ tìm được cách thôi."

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo không có hoang mang hay lo sợ, chỉ có sự vui sướng:"Đúng vậy, có anh ở đây, có mọi người ở đây, chắc chắn sẽ tìm được cách."

Biểu cảm cùng câu nói của Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải bật cười, người này, quả thực ... rất tin tưởng hắn.

Vương Nguyên tiến về phía trước một bước, vỗ tay hai cái.

Tiếng động khiến mọi người dần chú ý sang đây, không gian dần tĩnh lặng trở lại.

Cho đến khi tiếng điện thoại cuối cùng bị ngắt đi. Vương Nguyên cúi đầu thật sâu, trước sự ngạc nhiên của quần chúng mà hô to:"Xin lỗi mọi người. Và cảm ơn mọi người. Xin hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ mang K - Trùng Khánh trở lại!!"

Bỗng nhiên Lưu Chí Hoành từ phía xa bật cười, hiếm khi nụ cười trở nên giòn tan:"Mọi người chấp nhận ở lại có nghĩa là mọi người không trách cậu. Để dành cái cúi đầu này vào tiệc cuối năm của công ty chúng ta được không?"

Những người khác cũng nhanh chóng cười, không ít người đến đỡ Vương Nguyên dậy, nói cái gì mà cùng cố gắng, yên tâm tôi có thể làm không lương hai tháng nữa.

Vương Nguyên thật sự khó nhịn mà rơi nước mắt, cậu tin tưởng tất cả mọi người ở đây, mà mọi người đều tin tưởng cậu ấy.

.

Vương Tuấn Khải chỉ im lặng ở một bên đứng nhìn rồi trao đổi ánh mắt với Dịch Dương Thiên Tỉ ở đằng xa.

Qua một màn sinh tử có nhau, phòng họp cấp cao của chi nhánh K - Trùng Khánh đã được thiết lập trên tầng ba.

Người tham gia bao gồm, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành cùng với Vu La Tô Mẫn.

Ngoại trừ Vương Nguyên vẫn tràn đầy niềm tin với thế giới quan của chính mình thì hầu như trong phòng chẳng có ai mang một biểu cảm vui vẻ.

Vu La Tô Mẫn là trưởng phòng Sales, trước giờ luôn hoạt náo và không bao giờ ngưng miệng nhưng giờ phút này không gian trong phòng cũng khiến cô cảm thấy thần kinh căng thẳng, hoặc có lẽ là do ánh mắt của Vương Tuấn Khải đang đứng ngay sau lưng Vương Nguyên chốc chốc sẽ tùy ý liếc sang chỗ cô, như thể một con báo hoang đang quan sát động tĩnh của con mồi.

File tài liệu màu lam bị Vương Nguyên mở ra, bên trong là bảng biểu mà Dịch Dương Thiên Tỉ, Vu La Tô Mẫn và Lưu Chí Hoành cùng dày công chuẩn bị.

Vương Tuấn Khải đập tay một cái, tiếng vang vọng khắp trong phòng họp kín, hắn nói:"Thay mặt cho Giám Đốc, trước khi bắt đầu cuộc họp tài chính của chúng ta, tôi có vài nghi vấn muốn đề cập."

Đôi mắt phượng mỹ lệ của hắn quét quanh một vòng trong phòng, sau đó nói:"Tôi tóm tắt một chút về lần chạy sự kiện Mã Đáo Thành Công của chúng ta, mặc dù sự kiện đã hoàn tất mỹ mãn nhưng giữa chừng có xảy ra một sự cố nho nhỏ là Tiểu Thiên bị tấn công, thương tích tương đối nghiêm trọng. Tại sao lại bị tấn công?"

Hắn ngừng lại trong chốc lát, chằm chằm nhìn Lưu Chí Hoành:"Là do lịch trình thi công cửa hàng bị tiết lộ và chúng ta bị mai phục."

Mi mắt Vương Nguyên hơi run lên nhè nhẹ, hóa ra là thế sao? Cậu không khỏi tự trách bản thân vì mấy suy nghĩ tiêu cực kia mà lại để mọi chuyện cho Vương Tuấn Khải tự mình điều tra xử lý ...

Vương Tuấn Khải lại nói:"Tôi không muốn nghi ngờ bất cứ điều gì, cho nên tôi sẽ nghĩ chuyện bị lộ lịch trình là do bất cẩn. Hi vọng những thông tin này về sau sẽ càng bảo mật tốt hơn, được chứ?"

Mặc dù mọi người đều tán thành, nhưng trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt của Lưu Chí Hoành và Vương Tuấn Khải chạm phải nhau, rồi cậu ta chợt ngẩn người, như là đã hiểu điều gì đó.

Người bị nghi ngờ trong chuyện này, chính là cậu ta sao?

Lưu Chí Hoành lẳng lặng cúi đầu, không lên tiếng biện bạch điều gì.
Tiếp sau đó, Dịch Dương Thiên Tỉ nối tiếp phần của Vương Tuấn Khải, báo cáo về vấn đề tiền lương nhân viên vẫn được giữ nguyên, mọi dự án Sales đang nắm vẫn cứ như cũ tiến hành, hoạt động PR không có gì thay đổi, Lưu Chí Hoành sẽ lên thông cáo về vấn đề được công ty mẹ hỗ trợ tài chính từ xa, cứu nguy công ty khỏi vực thẳm phá sản.

Có điều Vu La Tô Mẫn cực kỳ bất ngờ:"Chúng ta liên hệ được với công ty mẹ ở nước ngoài rồi sao?"

Vương Nguyên lắc nhẹ đầu:"Vẫn chưa, đây là thông tin trấn an dư luận và khách hàng thôi. Chúng ta không thể tìm khách hàng nếu thông tin phá sản vẫn còn nguyên trên mặt báo. Về vấn đề liên lạc công ty mẹ, tôi và Thư ký Vương sẽ phụ trách."

Vu La Tô Mẫn gật đầu như đã hiểu, cắm cuối ghi chép một lúc rồi nói:"Vậy tôi sẽ cho gửi mail đến toàn bộ khách hàng lớn nhỏ về vấn đề này, tôi nghĩ chúng ta nên kèm theo discount để xoa dịu cũng nhưng xin lỗi khách hàng.

Cảm thấy ý kiến này không tệ, Vương Nguyên cũng gật gù, nhưng cậu vẫn đánh mắt sang nhìn Vương Tuấn Khải, nhìn thấy hắn cười, cũng yên tâm quyết định:"Cứ như vậy đi, chúng ta sẽ tiến hành discount 10% phí dịch vụ đối với những hợp đồng nhỏ, và 20% phí dịch vụ đối với những hợp đồng lớn. Và discount thêm 5% đối với khách hàng có sự giới thiệu chúng ta với khách khác. Mọi người thấy ổn chứ?"

Ý kiến nhẹ nhàng được thông qua, cuộc họp cấp cao nhanh chóng kết thúc.

Chỉ có Vương Tuấn Khải là bị Vương Nguyên giữ lại, cậu ấy nói muốn họp riêng với hắn.

Vương Tuấn Khải đương nhiên không từ chối đãi ngộ này, lén lút che chắn Vương Nguyên sau lưng mình, ngón tay thì nghịch ngợm béo má cậu.

Cửa phòng bị Thiên Tỉ đóng chặt, Vương Nguyên lập tức trừng hắn, mang tai đỏ lên:"Anh làm gì thế, đang ở công ty đấy!"

Vương Tuấn Khải bật cười, tìm một chiếc ghế ngồi xuống:"Không ghẹo cậu, chúng ta họp gì thế? Họp xem tối nay ăn gì à?"

Vương Nguyên phồng má, rầu rĩ nhìn thư ký:"Anh đùa tôi đấy à. Discount như thế chúng ta có ổn không? Tài chính hiện tại cũng ..."

Vương Tuấn Khải chống má, nhàn nhạt nhìn ngắm vẻ mặt lo lắng của Vương Nguyên:"Cậu chưa biết lý do phá sản à?"

Đôi mắt bồ câu của cậu bị hắn nói cho trợn lên, phải ha, cậu còn chưa hỏi tại sao lại phá sản.

Xúc động muốn hôn của Vương Tuấn Khải dâng lên, hắn liền chồm đến, hôn môi cậu một cái rất nhẹ, đáp:"Là do cậu giận tôi đấy. Mã lão gia nói muốn phạt tôi vì làm cậu giận nên rút lại tất cả tài trợ trong một đêm."

"Hả?" - Vương Nguyên chưa từng nghĩ đến chuyện mình rời đi lại khiến cho Mã lão gia tức giận, đôi mày cậu chau lại, lo lắng hỏi:" Vậy làm sao bây giờ?"

Vương Tuấn Khải thở dài một hơi nhưng trong lòng lại cười thầm tiểu bảo bối lại mắc câu lần nữa rồi. Hắn trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó rồi bất đắc dĩ nói:"Trước tiên chúng ta nên xin công ty mẹ hỗ trợ trước đi đã."

Vương Nguyên nghe thế liền mở laptop cá nhân:"Để tôi liên hệ với Tổng Giám Đốc."

"Khoan đã." - Vương Tuấn Khải nhanh chóng cản cậu:"Bên phía Trụ sở K Đại Lục đã tuyên bố với truyền thông chuyện chúng ta không hề liên quan đến họ rồi, tôi nghĩ chúng ta nhờ họ hỗ trợ cũng không có ích gì đâu. Hay là chúng ta liên hệ đến Tập Đoàn K đi."

"Tập ... Tập Đoàn K á?" - Vương Nguyên hơi run lên, Tập Đoàn K là bộ não tối cao của K. Chỉ là một chi nhánh nhỏ phá sản họ sẽ để tâm sao?

Trong lòng Vương Nguyên e ngại không ngớt, không đủ dũng khí để hành động. Nhưng Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay cậu, nhè nhẹ xoa nắn:"Không sao đâu, tôi đã xin được mail cá nhân của Vương Chủ Tịch. Nhưng cần một người có thẩm quyền là cậu để gửi mail đi."

Vương Tuấn Khải dịu dàng vuốt sợi tóc bay loạn của Vương Nguyên vào nếp tóc, ôn nhu hỏi:"Cậu giúp tôi nhé."

Trong khoảnh khắc nhỏ, Vương Nguyên tựa hồ cảm thấy mình nên một lần đứng ra bảo vệ người này, bằng tất cả những thứ cậu có, cũng nhất định phải bảo vệ người này.

Vì vậy cậu dũng cảm gật đầu.

.

Bầu trời Anh Quốc ngã về đêm từ lâu, giữa căn phòng ngủ hiện đại tối đen lô ra ánh đèn vàng ấm áp.

Khói từ cốc trà nóng lơ lửng bốc giữa không trung, bên cạnh là đồng hồ để bàn hiển thị đã hơn một giờ sáng.

Chiếc macbook mỏi mệt đã dần cạn pin, vậy mà người gõ phím vẫn còn chưa chịu an giấc.

Vương Chủ Tịch nâng cốc trà, nhấp một ngụm nhỏ, trong đầu ông dự định sau khi xem hết tập phim này sẽ đi ngủ, không ngờ xem mãi trời đã về khuya.

Bỗng nhiên góc phải màn hình ting lên một thông báo mail, đến từ một email lạ.

Chủ Tịch Vương nhướng mi, giống như chờ đã lâu, khóe miệng ông khe khẽ nâng cao. Một email với tiêu đề "We Need Help".

Chủ Tịch Vương nhàn nhã mở điện thoại, thậm chí còn không đọc qua email với những lỗi ngữ pháp tiếng anh vụng về của Vương Nguyên mà chụp nó gửi sang cho đứa vị đồng trưởng bối đang cách mình hơn nửa vòng trái đất.

[COB Vương]: Mã Tử, ông xem cháu dâu gửi mail cho tôi này, có ganh tỵ không?   

Tin nhắn lập tức được phản hồi.

[Mã Lão Gia]: Còn lâu mới ganh tỵ với ông, Tiểu Nguyên vừa mới hẹn tôi ăn cơm rồi!

Cách cái màn hình nhưng mà Vương Chủ Tịch vẫn có thể cảm thấy được sự sảng khoái đang dâng cao của Lão Mã. Xem ra lần này thằng cháu trai nọ nên được thưởng, lừa được Tiểu Nguyên trở lại, còn chọc cho lão Mã Tử vui vẻ thế này, đúng là cao hứng.

Nói rồi Vương Chủ Tịch lại mở email, chuyển tiếp mail đến cho trợ lý của mình và trả lời cho Vương Nguyên một dòng chữ ngắn gọn.

"Accept and see you soon."

.

"Accept ... and, and see you soon!! Tiểu Khải, tôi nhận được mail phản hồi rồi!"

Vương Nguyên vui đến độ nhảy cẫng lên, khiến cho Vương Tuấn Khải chỉ vừa vào phòng đã vội đi đến chỗ cậu, tránh để cậu vì quá phấn khích mà trượt ngã.

Ai ngờ Vương Nguyên nhìn thấy hắn thì liền xoay người, ôm lấy cổ hắn:"Chủ Tịch, ông ấy nói đồng ý hỗ trợ chúng ta!"

"Thật à? Vậy thì chúng ta được cứu rồi! Chủ Tịch còn nói gì nữa không?" - Vương Tuấn Khải ôm lấy eo cậu rồi hỏi.

Vương Nguyên vậy mà liền rời khỏi hắn đi lấy điện thoại mở email, khiến hắn cảm thấy có chút mất mát. Cậu đưa điện thoại đến trước mặt hắn, hào hứng nói:"Ông ấy nói hẹn gặp chúng ta sớm nữa !!"

Nhưng đến khi nói ra, Vương Nguyên mới chợt kinh hãi:"Hả? Sao lại hẹn gặp chúng ta vậy?"

Vương Tuấn Khải bật cười thành tiếng:"Có lẽ ông ấy sắp đến đây thị sát tình hình của K ở Trung Quốc? Hoặc đơn giản là đến thăm cậu chăng?"

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải dọa sợ thật rồi, mặt cậu trắng bệch:"Đừng đùa tôi, tôi là gì chứ?"

"Cháu dâu ông ấy." - Vương Tuấn Khải nói nhỏ đến độ chỉ mấp máy khẩu hình miệng làm Vương Nguyên chau mày.

Cậu không nghe rõ nên liền hỏi lại:"Anh nói gì?"

"Tôi nói  ..." - Vương Tuấn Khải lại đến gần ôm lấy bên eo của Vương Nguyên, hạ xuống môi cậu nụ hôn phớt:" Cậu là nhân viên của ông ấy!"

Vương Nguyên lại bị Vương Tuấn Khải trêu ghẹo đỏ mặt mũi. Cậu nghiêm chỉnh đẩy hắn, che miệng mắng:"Không, không được hôn môi ở công ty!"

Nhìn thấy cậu lúng túng hiện nguyên hình một tiểu bạch thỏ, Vương Tuấn Khải lại càng muốn trêu cậu, hắn mặc cậu đang cản, liền áp cậu đến tường, hôn lên má, rồi lưu manh mà cười:"Không hôn môi vậy hôn má nhé?"

Vương Nguyên trừng mắt hắn, lại mắng người:"Không được hôn, không được hôn!"

"Ồ?" - Vương Tuấn Khải xoa cằm:"Không được hôn, còn lại những chuyện khác đều ..."

"E hèm!" - Một tiếng đằng hắng vọng ra từ cửa - "Hai người nghiêm túc làm sếp chút được không?"

Giọng nói bất chợt phát ra của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến Vương Nguyên giật thót tim, cậu liền nhân lúc này trốn khỏi vuốt hổ, lao về phía cửa phòng họp:"Tan họp rồi!"

Rồi bóng dáng cậu nhanh chóng mất hút.

Không phải đoán, ánh mắt bây giờ Vương Tuấn Khải dùng để nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ có bao nhiêu là khó chịu.

Nhưng Dịch trợ lý chỉ nhúng vai đáp:"Là ông đóng cửa không kỹ mà."

Vương Tuấn Khải quả thực thôi trừng Thiên Tỉ, hắn hất cằm, ra hiệu cho Thiên Tỉ đóng cửa. Cuộc họp bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net