Giận Dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vương Nguyên nhập môn, ngày nào y cũng luyện tập rất chăm chỉ. Lão sư phụ lần này chính thức xuất quan, trực tiếp chỉ dạy cho y.

Khoảng thời gian này đối với Vương Nguyên thật sự rất yên bình. Sáng luyện võ cùng sư phụ, tối lại học văn cùng Vương Tuấn Khải, trên môi y từ bao giờ nụ cười luôn hiện hữu.

- Khải ca... Huynh mau lại đây xem này.

Trời sắp tối, Vương Tuấn Khải đang đọc sách trong thư phòng thì từ đâu có một tiếng gọi vang vọng phá tan cả không gian yên tĩnh này. Khỏi cần nghĩ hắn cũng biết chủ nhân của tiếng kêu kia là ai. Hắn bỗng cười lên ngọt ngào.

- Khải ca... Khải ca...

Tiếng ồn vẫn tiếp tục vang vọng khắp nơi nhưng vẫn chưa thấy chủ nhân của nó đâu.

Từ ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ hớt hãi chạy vào. Vương Nguyên vui vẻ chạy đến chổ Vương Tuấn Khải đang ngồi.

- Ca... Huynh mau xem này.

Vương Nguyên đưa hai bàn tay đang chụm lại của mình đến trước mặt Vương Tuấn Khải. Y từ từ mở ra. Vì sự hớt hãi của y làm Vương Tuấn Khải cũng tò mò xem y mang vào thứ gì.

- Tèn ten....

Vương Nguyên mở tay ra kèm theo đó là giọng nói vui mừng tột độ. Vương Tuấn Khải cũng bỏ sách xuống đợi chờ y. Trên tay Vương Nguyên là một con đom đóm bé xíu bị y nhốt trong lòng bàn tay nhém xíu không bay lên nỗi.

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên rồi nhìn con vật trong tay y rồi lại nhìn Vương Nguyên. Trong ánh mắt lộ vẻ khó hiểu to lớn.

- Đệ...Nó...Nó...Đệ

- Huynh mau xem đi, đệ bắt nó cả buổi lận đó. Nó bay nhanh lắm, huynh thấy đệ có giỏi không?

- Đệ bắt nó ở đâu thế?

- Là sau nhà đó! Nó rất hiếm đấy, huynh mau khen đệ đi.

- Rất... hiếm?

Vương Tuấn Khải hoang mang nhìn tiểu tử trước mặt. Hắn đang thắc mắc có phải mình đang nghe lầm hay không. Ý đệ đệ của hắn nói là đom đóm rất hiếm á? Cười chết hắn rồi.

Nghĩ là làm, Vương Tuấn Khải ôm bụng cười thành tiếng trước mặt Vương Nguyên. Y không hiểu nhìn hắn.

- Huynh cười cái gì thế?

Vương Tuấn Khải vẫn cười và cười chẳng màng đáp lại y. Nhìn hắn cười lâu như vậy Vương Nguyên nhíu mày bực mình.

- Huynh rốt cuộc cười cái gì thế hả?

'... ha... ha.... '

- Khải ca!

Vương Nguyên lớn tiếng gọi cái con người đang cười đến chảy nước mắt kia. Tiếng nói của y quả thật có chất lượng. Vương Tuấn Khải kiềm chế lại quay lên nhìn y.

- Khải ca xin nghe!

- Huynh không khen đệ mà còn cười là sao?

Vương Nguyên nhíu chặt mày, lớn tiếng tỏ vẻ tức giận. Nhưng y nào biết... Trời sinh y trắng trẻo, đáng yêu như thế này, tức giận lên càng đáng yêu hơn. Dáng vẻ của y lúc này như thỏ con đang xù lông trước con sói. Dễ thương chết đi được!

Vương Tuấn Khải bị dáng vẻ của Vương Nguyên chọc cười. Đáng yêu như vậy hỏi làm sao hắn không chọc được đây? Vừa nhịn cười đến đỏ mặt vừa bị ý nghĩ kia đánh bại, hắn lại ôm bụng cười, lần này còn dữ hơn lần trước.

- Đệ... Sao đệ...ha ha...ngốc quá vậy... ha ha...

Vương Nguyên đen mặt nhìn hắn đang cười đến không thấy mặt trời. Gì chứ? Dám nói y ngốc à? Y có làm gì đâu chứ? Có tin là y sẽ tức giận không hả?

- Vương Tuấn Khải! Huynh dám nói đệ ngốc, đệ... đệ... đệ giận rồi. Hứ!

Nói rồi Vương Nguyên phòng má đỏ tai dậm chân chạy ra ngoài. Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng y mà bất giác cười khổ một cái. Sủng đệ của hắn giận hắn rồi a... Lại còn dậm chân tức giận nữa chứ. Nhưng tới tức giận cũng đáng yêu như vậy thì hắn hết cách. Đành phải đi năn nỉ thôi.

Cả bữa cơm cùng các sư huynh đệ khác mà Vương Nguyên cũng chẳng nói đến Vương Tuấn Khải câu nào. Hắn vừa định lại bắt chuyện thì y lại ngoảnh mặt bỏ đi. Vương Tuấn Khải thở dài nhìn theo bóng y. Giận thật rồi. Xem ra lần này Vương Tuấn Khải tiêu tùng rồi.

- Đại sư huynh! Sao hôm nay tiểu sư đệ không nói với huynh lời nào vậy?

Đổng Kha đi lại bên cạnh khó hiểu nhìn hắn. Bình thường hai người cứ dính lấy nhau. Ăn uống, học hành đều cùng nhau, có khi còn ở chung phòng. Chỉ có tắm rửa là chưa chung thôi. Các sư huynh đệ nhìn mãi cũng quen. Vậy mà hôm nay lại không nói một câu, lại còn mặt lạnh nữa chứ. Đúng là chuyện lạ mà.

Vương Tuấn Khải thở dài một cái, nhìn Đổng Kha đang háo hức nghe câu trả lời.

- Giận rồi!

- Giận rồi? Tại sao vậy?

Hắn lắc đầu không trả lời y rồi bỏ ra ngoài, ý muốn đi tìm Vương Nguyên giải hòa. Thật là... Đệ đệ giận làm hắn khó chịu không thể tả nỗi. Bình thường làm gì cũng có nhau bây giờ một lời cũng không thèm nói làm hắn buồn chết mất.

Nhưng xui cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ăn xong thì chạy tọt vào phòng khóa cửa luôn. Hắn đúng là khóc không ra nước mắt.

- Nguyên Nhi à... Mau mở cửa cho huynh đi mà...

Đáp lại hắn là khoảng không im lặng không một tiếng nói. Vương Nguyên giận hắn đến không thèm trả lời hắn luôn. Vương Tuấn Khải bây giờ mới biết chọc giận sủng đệ hậu quả lại lớn như vậy. Nếu biết sớm có cho vàng hắn cũng không dám đâu.

- Nguyên Nhi à....

-.....

- Đừng giận ca nữa mà...

-.....

- Ca biết lỗi rồi...Nguyên Nhi à...

-.....

- Đệ không ra là huynh đi thật đó. Nguyên Nhi à... Huynh đi đây...

Vương Nguyên trong phòng nãy giờ cười như điên dại. Y đã giận hắn bao giờ đâu. Nhưng ai biểu hắn chọc y làm gì chứ. Cho hắn nếm chút mùi vị bị giận là như thế nào, xem sao này còn dám hay không. Nghĩ vậy Vương Nguyên hất mặt tự hào trước suy nghĩ thông minh của mình.

Nhưng sau câu nói 'đi' của hắn thì không gian trở nên im lặng. Hắn là đi thật rồi sao? Vương Nguyên nhíu mày nghĩ. Y chỉ cho đứng ngoài cửa có tí xíu mà đã đi thật rồi sao.

Vương Nguyên đứng dậy đi ra mở cửa. Y không tin tên này thiếu kiên nhẫn tới vậy. Nhưng trái với suy nghĩ của y, ngoài cửa chẳng có ai. Hắn là đi thật rồi. Vương Nguyên đứng khoanh tay trước cửa vẻ mặt không vui thấy rõ.

- Tức chết lão tử mà... Huynh đi luôn đi đừng có quay lại nữa. Hừ!

Vương Nguyên quay lưng định đi vào trong thì Vương Tuấn Khải từ đâu nhảy ra nắm tay y. Vì lực hắn có phần mạng nên kéo luôn Vương Nguyên về phía hắn. Y mất thăng bằng không kịp phản ứng gì đã ngã trọn vào lòng người kia.

- Sao đệ nóng tính quá vậy hả?

Ôm được đệ đệ trong lòng, hắn không khỏi vui mừng nhưng vẫn lên tiếng hờn dỗi ngược lại. Vương Nguyên úp mặt vào lòng hắn mà đỏ ửng lên. Đang giận người ta mà để người ta ôm chặt như vậy thật xấu hổ quá đi. Nhưng y lại lưu luyến hơi ấm này không muốn buông ra chút nào. Đành để mặt hắn ôm vậy.

- Sao không trả lời?

Nhận thấy sự im lặng từ Vương Nguyên, Tuấn Khải lên tiếng trước.

- Ai kêu huynh chọc đệ chứ!

Vẫn mang theo giọng hờn dỗi mà trả lời hắn. Y lấy tay đánh vào lưng hắn tỏ vẻ tức giận. Vương Tuấn Khải cười lộ cả răng khểnh trước sự đáng yêu của y.

- Được rồi mà... Ca ca xin lỗi đệ. Đừng giận ca nữa mà.

Lời nói mang theo ý cầu xin làm Vương Nguyên mềm lòng. Y ngước mặt lên nhìn người đang ôm chặt mình.

- Sao này có dám nữa không?

- Không dám nữa! Thật sự là không dám nữa mà...

Vương Tuấn Khải lúc này y như con thỏ nhỏ phạm lỗi, cuối đầu thấp giọng mà nói với Vương Nguyên. Chẳng khác gì lúc y bị hắn mắng, ngoan ngoãn chả dám nói tiếng nào. Nếu để các sư đệ biết chắc họ sẽ cười rụng răng mất. Vương Nguyên cũng bật cười với thái độ của hắn.

- Được rồi! Tạm tha cho huynh lần này.

Nói rồi y buông hắn ra đi vào phòng. Hắn thấy vậy cũng chạy theo vào trong.

- Chỉ tạm thôi sao?

- Đúng! Tạm tha cho huynh!

Vương Nguyên trả lời chắc nịch nào để ý tới vẻ mặt ủy khuất của người kia. Hắn đã xin lỗi cả buổi rồi mà chỉ được tạm tha thôi à. Thật không cam tâm chút nào.

- Vậy thì...

Hắn tiếng lại gần y, do đang nhìn phía khác nên Vương Nguyên chẳng để ý. Tới khi quay qua đã thấy khuôn phóng đại của hắn. Y giật nẩy mình lùi lại phía sau thì đụng phải tường. Tình thế hiện tại có thể coi như Vương Nguyên đang bị Vương Tuấn Khải ép tường đi.

- Huynh... huynh làm gì vậy?

Vương Nguyên ngại đỏ mặt, ấp úng nhìn hắn. Vương Tuấn Khải nhoẻn miệng cười trước sự lúng túng của y. Hắn lui về sau một bước rồi nắm lấy tay y.

- Huynh nắm tay đệ làm gì?

- Đi... ta dẫn đệ đến một nơi!

- Hả??

Nói rồi hắn kéo tay y chạy ra ngoài. Hai người tay trong tay, một lớn một nhỏ cùng nhau chạy về phía rừng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net