Chương 4_Cái lồng tù (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Chương có chứa cặp Ichiru (em trai Zero) x Zero.

Có thể nói là loạn luân. Ai bị dị ứng, có thể lướt qua. Còn về phần Kanazero vẫn tiếp tục. IchiZero có thể là một trong những cp trong dàn không thì tùy thuộc vào chấp nhận của độc giả.

______

Zero ngồi ở trên ghế, cố gắng tiêu thụ bải giảng thao thao bất tuyệt của cô giáo . Zero rất thích ngồi ở vị trí ít ai để ý tới thì cư nhiên cũng chẳng ai để ý anh. Hơi thở và sắc mặt đến khó coi của Zero, thân thể phủ lên một tầng hồng nhạt, bàn tay siết chặt lấy áo cố gắng điều chỉnh hơi thở, ánh mắt tro tím cảnh giác mà liếc nhìn xung quanh.

Ai cũng chỉ chú ý việc của mình. Đều này làm anh nhẹ nhỗm.

" Tên khốn chết tiệt ấy.... " Zero khẽ trách.

Thời gian: 4h sáng trước khi vào học.

Zero nằm trên giường, thân thể phủ đầy dấu hôn đến chói mắt, bản thân anh thì lim dim ngủ. Bên cạnh là Kaname chỉ che mỗi thân dưới, hắn rất ôn nhu hiền hòa mà nhìn vào người đang say giấc.

Thật yên bình.

Ít khi thấy anh chịu ngoan ngoãn nằm lại trên giường hắn lâu như vậy, Kaname liền nổi ý thích thú, bắt đầu đi tới gần, đầu hắn đặt tựa lên lưng anh mà dụi, hệt như những chú mèo đang cố làm nũng. Zero cảm thấy rất mệt mỏi sau khi "chịu đựng" hắn, thấy hắn không cho mình nghỉ ngơi, anh liền rất tức giận mà đẩy ra.

Kaname vẫn sáp tới làm nũng. Cuối cùng Zero là người không chịu nổi nữa liền quyết định đi khỏi nơi đáng ghét này. Thấy vậy, hắn liền kéo Zero lại ôm vào lòng, thích thú mà cười nhẹ.

Con thỏ này thật dễ khó chịu mà~

" Buông ra " Anh lạnh lùng lên tiếng.

" Ngoan, em cũng không muốn mình bị chịu thiệt mà " Hắn khẽ khàng ôn nhu mà đáp lại.

Zero nghe vậy, cũng không động đậy, không phải vì lời của hắn mà do thực sự anh đã quá mệt rồi. Anh vừa định nhắm mắt ngủ trở lại thì tiếng chuông cửa reo lên một tiếng, Zero không để tâm, vùng ra khỏi vòng tay Kaname, anh chôn mình trong đống chăn, thiu thiu ngủ. Kaname nhìn cũng không khỏi bật cười nhẹ.

Không đợi người bên ngoài bấm tiếng chuông cửa thứ hai, hắn liền mở cửa.

" Cho hỏi anh là Kaname Kuran ?" Người đó hỏi.

" Phải "

" Anh có bưu phẩm, mời ký nhận " Nói xong liền chìa ra một tờ giấy có kèm bút, hắn không nhanh không chậm ký. Ký xong người đó nhanh chóng đưa một gói bưu phẩm tương đối to trao cho Kaname rồi chào vài câu và đi mất.

Kaname mang vào. Thấy Zero đang đứng giữa phòng mặc quần áo, hắn thấy vậy không khỏi nhíu mày.

"Chưa tới giờ em đi học mà nhỉ " Hắn khẽ liếc lấy Zero.

Anh không nói gì, vẫn chuyên tâm mặc đồ của mình. Kaname có thể cảm thấy mình bị lơ như vậy thật sự lại càng thêm không vui, đi tới bên giường mở bưu phẩm, đồng thời vẫy tay gọi Zero.

" Tôi có món quà này tặng em " Kaname cười giảo hoạt.

" Đồ của ngươi, tôi sẽ không nhận."

"Món này em sẽ thích thôi"

Dứt lời, hắn liền kéo Zero lại, động tác thuần thục mở chốt quần. Sự kinh ngạc của anh không đọ lại sự nhanh nhẹn của Kaname, lúc hồi phục phần dưới đã bị lột hết không chừa gì.

Zero thẹn quá hóa giận liền vung tay đánh, cố thoát khỏi người hắn nhưng sức lực anh đã bị rút cạn từ hôm qua rồi, anh đành chỉ im lặng mặc kệ hắn.

Bỗng, một thứ rất lạnh chèn giữa hai chân anh...

Một thứ chẳng tốt lành gì.

Ngước xuống, anh có thể thấy rõ là một loại đồ chơi tình dục. Ngay lập tức anh hoảng sợ.

" K-không Kaname...." Zero ngước lên cầu xin.

Kaname ôm Zero vào lòng, nhẹ trấn an.

" Em sẽ thích thôi "

Bàn tay Kaname vẫn cầm món đồ chơi ấy thật chậm rãi mà đẩy vào, đến khi miệng huyệt nuốt chửng nó vào sâu bên trong. Hơi thở anh cũng theo đó mà thở gấp, bên trong rất khó chịu...

" Lấy ra " Zero tức giận lên tiếng, thấy hắn như giả điếc thì càng thêm giận cũng biết là hắn sẽ không có ý định thay đổi nên anh chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.

" Đừng lấy ra " Kaname hài lòng cười.

" Bệnh hoạn "

" Em muốn nói sao cũng được. Trễ rồi, mặc đồ chỉnh tề rồi đến lớp đi" Hắn vỗ vỗ vai anh rồi bước ra, trước khi đi hắn nghiêm túc bỏ lại một câu " Nếu lấy ra, người chịu thiệt sẽ là em"

Hiện tại

Đúng, lời hắn nói không phải nói suông. Sau khi đến trường, đều anh làm là đi vào nhà vệ sinh lấy ra cái thứ quái quỉ trong người mình ra. Cũng không nghĩ chưa kịp làm gì đã bị hắn-kẻ nên ở ký túc xá, xuất hiện.

Mặt hắn không hiện lên tia tức giận mà là cười, giống như mọi thứ đều như suy đoán của hắn.

Chèn lại thứ đồ chơi vào người Zero. Kaname quơ trước mặt anh một cái công tắc. Không báo trước mà bật lên khiến anh mém nữa thì rên thành tiếng.

" Tên khốn.... " Zero nằm trên bàn, cảm thấy món đồ bên trong lại càng rung mạnh, anh lại hoảng hơn.

Nếu cứ như vậy, sợ rằng anh sẽ không chống đỡ nổi nữa....

" Sensei...." Anh giơ tay " Em muốn xin vào phòng y tế "

Cô giáo nhướn mày nhìn, cảm thấy sắc mặt của  học sinh mình thực sự không tốt liền gật đầu. Thấy được sự đồng ý, Zero liền cố lết nhanh đến phòng y tế.

Phòng y tế ở gần cuối dãy hành lang, vất vả lắm Zero mới đi tới đó trong trạng thái bình tĩnh nhưng khi đến rồi anh lại ước mình không nên đến đây. Ở giữa phòng là em trai mà bấy lâu ít gặp mặt - Ichiru.

Ichiru rất giống Zero về ngoại hình, chỉ là phong thái toát ra lại chêch lệch nhau rất nhiều. Nói Zero mang một vẻ mặt lạnh lùng thì có thể nói Ichiru mang dáng ôn nhu hiền hòa như Kaname nhưng lại mang vẻ giả dối hơn.

Mái tóc bạc xám dài buột gọn gàng bằng dây đỏ phía sau, dáng dấp so với anh có thể nói có chút cứng cáp và trưởng thành hơn...đem ra so sánh lúc cậu còn nhỏ thì đúng là trở nên một trời một vực rồi. Nếu như là lúc còn bé, thì hẳn anh sẽ chạy đến ôm đứa em trai này vào lòng thân thiết hỏi thăm nhưng bây giờ giữa anh và cậu là hai kẻ đối lập.

" Sao thế ? Thấy em rồi muốn chạy đi sao..." Ichiru cười " Onii-san ?"

Từ "anh trai" từ miệng cậu phát ra mang một ý mỉa mai khiến Zero không khỏi nhíu chặt mày. Anh không thuộc loại sẽ bị dễ khiêu khích nên ngay lập tức quay lưng định bỏ đi.

Ichiru cũng đoán được Zero se không̃ dễ gì bị cậu làm cho phân tâm nên mặc anh đi nhưng khi cậu vừa dời mắt lại nghe một tiếng động rất lớn phát ra từ phía cửa, đôi mắt ôn hòa khẽ nhìn qua.

Zero đang quỳ trên đất, vô lực nắm lấy cửa.

Điều này làm cậu không khỏi tò mò, bước chân vô định đi đến, nhưng chưa kịp bước tới quá gần đã nghe từ Zero một tiếng hét chói tai.

" Đừng lại gần! "

Như một bản năng, cậu nghe lời dừng lại. Một lúc sau, cậu lại thấy bản thân quá ngốc khi nghe lời anh, lần nữa Ichiru lại bước tới, mặc kệ lời nói anh có bao nhiêu thống khổ van xin, bản thân Zero lại vô lực không thể đứng lên, nếu làm vậy, mọi thứ sẽ hiện trước mắt Ichiru.

Anh không muốn vậy.

Ichiru đi tới, bàn tay vừa định chạm tới Zero đã bị anh lạnh lùng mà hất ra nhưng không quay mặt lại nhìn vào cậu. Điều này chỉ làm Ichiru càng thêm tò mò, bàn tay cậu vươn ra kéo anh trai mình ôm vào lòng, nhanh chóng kéo cằm anh lên cao để nhìn ngắm khuôn mặt anh.

Và cậu ngạc nhiên...

Anh trai luôn luôn mang phong thái lạnh lùng lãnh đạm trong tâm trí cậu đã trở thành một khuôn mặt đầy tình sắc, so với mỹ nhân thì Zero trước mắt còn gợi cảm hơn gấp trăm lần.

Đôi mắt tro tím phẫn hận ngập nước chỉ chăm chú nhìn lấy Ichiru, khuôn mặt hiện lên lớp hồng phấn, hơi thở gấp gáp như thiếu mất không khí, đôi môi ửng đỏ vì Zero đã tự cắn đến chính mình đến bật máu, cả cái cổ áo bị nới lỏng kia...trong vô thức,Ichiru đã nuốt nước bọt.

" Onii san, anh sao vậy ? Anh thấy nóng sao ?" Ichiru khẽ cười, đôi mắt cậu bắt đầu bị nhấn chìm bởi dục vọng trước mắt, thứ dưới đũng quần cũng bắt đầu trương lên, bàn tay không tự chủ mà mò mẫn vào trong áo.

Zero có thể cảm thể cảm nhận được bàn tay lành lạnh lướt trên da thịt mình, điều anh làm bây giờ là mặc kệ hình ảnh bản thân có ra sao, Zero muốn thoát ra khỏi đây. Zero ngay lập tức dùng khuỷu tay đánh vào mặt Ichiru không khoang nhượng, cậu không có chú ý nên ngay lập tức bị cú đánh đó cho thấy sao, buông lỏng anh ra.

Ngay sau đó, anh khó khăn chạy thật nhanh ra cửa nhưng chưa đi được bao xa đã bị hung hãn bắt lại, nhét vào phòng y tế, rất tiện tay khóa lại.

" Onii san, anh thật tàn nhẫn mà. Ở phía sau của anh đã 'ướt' tới vậy mà còn chạy đi lung tung sao ?" Ichiru thầm mỉa mai. Lúc anh chạy, phía sau có một mảnh lớn ươn ướt...không cần đoán cậu cũng biết đó là gì.

" Nếu thấy được cảnh tượng dơ bẩn đó rồi thì phiền ngươi đi cho..." Zero khẽ lên tiếng, nghẹn ngào không dám đối mặt với Ichiru.

" Em sẽ giúp anh, Onii san " Ichiru cười gian, bước lên giường y tế. Thấy thế, anh như phát hoảng, muốn chạy lần nữa nhưng cậu đã đoán được túm một cổ chân anh giơ cao, mọi thứ phơu bày trước mắt. Lại nhìn Zero đang lấy tay che mặt, khuôn mặt đỏ bừng van xin.

" I-ichiru....đừng...mà "

Thì ra....anh trai cậu lại thú vị như vậy, cảm giác thật dâm đãng nhưng lại trông rất thuần khiết, thật muốn làm cho người khác chà đạp lên đến khi anh bị sa vào bùn lầy...a, cậu muốn người trước mắt mình nằm dưới thân khóc lóc thống khổ và van xin, vì khoái cảm mà gọi tên cậu...

Thật muốn.

" Onii san, ta vượt rào cản nhé "

End chương 4 phần 1

Chương 4 phần 2 có h giữa Ichiru x Zero.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kanazero