Chap 3: Trapgirl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wpad: Funei_

_(#.#)_

Xoẹt...xoẹt...

Trên nền tuyết dầy đặc ở mặt đường, Ningning bước theo từng bước chân đã gạt sẵn tuyết ra của Karina đi ở đằng trước. Bóng lưng chị Karina thẳng tắp, dưới chân thì đạp tuyết, trên tay thì nắm chặt lấy tay cô dắt đi. Nhìn hình ảnh này Ningning có chút bay bổng nghĩ mình giờ đây giống như một công chúa được kỵ sỹ bảo hộ kỹ càng vậy. Người trước dẹp mọi nguy hiểm, công chúa phía sau chỉ cần bước trên con đường bằng phẳng. Ningning của 18 tuổi luôn là mơ mộng như vậy.

"Unnie..." Ningning nhõng nhẽo gọi ai đó đằng trước.

"Hử?" Karina nhẹ giọng đáp.

Hơi thở ấm áp của chị ấy phả vào trong màn đêm lạnh lẽo tạo ra từng làn khói trắng xinh đẹp vờn quanh. Hay thật, đến cả phả hơi cũng đẹp như vậy, Ningning hâm mộ nghĩ.

"Em không muốn về nhà đâu..." Ningning lắc lắc cánh tay Karina.

"Ngoài trời đang đổ tuyết rồi, không về nhà thì sẽ cảm lạnh mất." Karina không dừng lại mà tiếp tục kéo tay con bé đi tiếp.

"Em muốn ăn bánh rán mật ong..."

"Ở đằng trước có một cửa tiệm bán."

"Em muốn uống chocolate nóng."

"Được." Nhìn ra Ningning chỉ cố ý vòi nhưng không thật sự muốn có, Karina đáp ứng.

"Em muốn gì chị cũng đồng ý sao?"

"Ừ."

"Em muốn làm bạn gái của chị cũng được sao?"

Ningning đứng lại, Karina cũng dừng lại. Cả hai quay lại nhìn nhau. Trên khuôn mặt Ningning vẫn là vẻ mặt mỉm cười như trêu đùa nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn bao giờ hết. Karina nhìn đôi má ứng hồng của con bé có thể là do trời tuyết lạnh lẽo, cái mũi cũng đỏ, cũng thật đáng yêu, nhưng vấn đề đưa ra cho cô lại chẳng đáng yêu xíu nào.

Karina thở dài như bó tay hết cách với con bé, kéo tay con bé quay đầu ngược hướng về nhà đi tiếp.

"Được rồi, chẳng qua là không muốn về nhà chứ gì, vậy đi tiếp là được, làm gì gây khó cho chị như vậy."

Karina kéo tay con bé muốn đi tiếp nhưng Ningning vẫn đứng yên.

Ningning bỗng cảm thấy rất khó chịu, Karina luôn thế này, rõ ràng cái gì đều biết cái gì đều hiểu nhưng luôn là như thế này, giả vờ như chỉ là lời trêu đùa, chuyển đề tài sang mục khác. Chị ấy nhận được bao nhiêu lời tỏ tình? Đếm không hết. Nhưng kỳ lạ là tất cả những người theo đuổi chị ấy vẫn đều giữ liên hệ với chị ấy, đi chơi cùng chị ấy, chị ấy dù có từ chối họ nhưng họ lại vẫn theo đuổi chị ấy? Nghe thật hài hước phải không?

Đúng vậy, ngay từ ban đầu không hiểu, cô cũng cảm thấy thật hài hước và cười nhạo những người ấy là đồ ngốc. Nhưng lúc này cô bỗng nhận ra không phải họ ngốc mà là chị Karina quá đỉnh, họ đấu không lại, cô cũng đùa không lại chị ấy.

"Unnie, em lạnh." Ningning ra vẻ đáng thương nhõng nhẽo.

"Biết lạnh còn không về nhà." Karina bất lực trước con bé, cởi khoăn quàng cổ choàng cho con bé.

Nhìn chiếc cổ thon dài của chị ấy bởi vì tiếp xúc với giá lạnh mà bắt đầu ửng hồng, Ningning bỗng có chút tội lỗi.

"Unnie, ôm ôm."

"Haiz, em bé nhiều chuyện." Nhìn đôi tay giang ra vòi ôm ở phía trước, Karina chỉ đành chiều theo ý em.

Hai cục bông bọc thật nhiều lớp quần áo ôm nhau, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đáng yêu quá mức.

"Chị chê em lắm chuyện?" Ningning giả vờ cất cao giọng làm khó.

"Không phải. Chị nói em bé đáng yêu."

"Đáng yêu nhưng chị lại không yêu phải không?"

"Chị vẫn luôn yêu quý em."

"Lại là 'yêu quý'?"

Câu ấy giống như nói "Chị chỉ coi em là em gái", câu nói điển hình của mấy gã trapboy, trapgirl ấy, "mình chỉ coi cậu là bạn, chúng ta sẽ mãi là bạn tốt phải không?",...

Lời này Karina không đáp, chỉ khẽ xoa nhẹ đầu con bé. Ningning bật cười trong lòng, nụ cười có chút chua chát. Đẩy Karina ra, Ningning không quay đầu lại mà đi trước.

"Em muốn về nhà rồi!" Là thật sự muốn trở về "nhà" rồi, Ningning bị thương nghĩ.
...

... ...
... ...
... ...
...

"Ningning, em có đang nghe chị nói không đấy?" Tiếng chị Lý Lâm réo lên cắt ngang dòng hồi tưởng của cô.

"Không..." ...ạ? Chữ ạ còn chưa kịp nói thì đã bị chị ấy quát to.

"Cái gì?" Âm lượng vút cao.

"Ý em là em không nghe rõ lắm ạ." Ningning vội vàng lấy lại tinh thần. Cô dám nói từ không nữa xem, cô dám cá chị Lý Lâm tuyệt đối xé xác cô ngay tức khắc.

"Em..." #@-+()&)..bla..."em có biết lúc này là lúc nào không mà còn có thời gian tơ tưởng lung tung? Em không cảm thấy áp lực thì chị cũng thấy áp lực thay em đấy. Nhìn xem 5 năm này em đang làm gì? Nhìn xem aespa 5 năm này làm gì? Họ thì bước lên cao còn em thì dậm chân tại chỗ. Bây giờ lại còn cùng nhau đứng chung một chỗ nữa, em có biết tình hình gì sẽ xảy ra không?"

Ningning bị chị ấy mắng cho nước bọt bay đầy đầu, dù vậy nhưng cũng ngăn không được suy nghĩ miên man của mình, cô thất thần nghĩ có phải lý do cô mắng Hàn Nham trôi chảy như vậy là vì ở bên cạnh chị Lý Lâm nhiều hay không?

"Tình hình gì ạ?" Ningning rất phối hợp gợi đề tài cho chị ấy tiếp tục.

"Là cố ý so sánh em với từng thành viên để mà dìm em xuống em hiểu không? Họ sẽ tự nghĩ ra thật nhiều đề tài để khơi lên tranh luận, họ bất chấp điều gì xảy ra mục đích của họ chỉ là nhiều người quan tâm, nhiều người thảo luận, em hiểu chứ."

"Vậy em phải làm gì?"

" Câu hỏi hay lắm, em tự nghĩ xem em nên làm gì." Nói xong câu này chị ấy cũng mặc kệ cô luôn.

Ủa, cô hỏi sai gì sao? Cô làm gì sao? ???!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net