Chương 10: Tất nhiên là tôi nhờ anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Ayaka đã nghị, cô và ma lợi dụng sự ra đi của Ủy viên Hiiragi de ối cùng anh ta, người của anh ta và các về sĩTenryou đến Inazuma. Nhìn chung, họ đã tạo thành một đoàn quân lớn và nổi bật, mà bất kỳ kẻ đột kích nào cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ và việc làm điều gì đó điên rồ.

Ayaka phải đi cưỡi . Một người lính ủy ban Tenryou rất tốt bụng đã đưa cho cô con ngựa của anh ấy trong khi anh ấy tiếp tục đi bộ. Lúc đầu, cô cố gắng từ chối nhưng không muốn tỏ ra thô lỗ, coi thường lòng tốt của người lính. Có là cái ấy chỉ chịu đựng được một thời gian thôi

"Em có chắc là không muốn chúng ta đổi chủ và cười kiệu một lúc không, Ayaka?" Chisato gợi ý phương tiện di chuyển được chơi bởi hai về sĩ của Gia tốc Hiiragi. Cô nhoài người ra ngoài, đẩy tấm rèm sang một bên.

"Không, đừng lo lắng, Chisato" Ayaka trả lời với nụ cười nhân hậu trên con ngựa của mình. "Tôi không ngại cười ngựa hay đi bộ chút nào" Chisato tthr dài nặng nề với chút tiếc nối.

"Bạn khiến tôi cảm thấy có lỗi vì không có thể trạng tốt như vậy và phải dựa vào người khác để có thể đi được quâng đường dài như vậy.

"Đừng nói thế, cô Chisato" Người lính ở phía trước kiều nhanh chóng kêu lên, quay lại nhìn cc qua vai. Thật sự không có vấn đề gì khi chúng tôi giúp bạn, thật đấy.

Chisato mỉm cười nhẹ với anh khi nghe những lời đó.

"Luôn luôn chu đáo, Shinnojou, cảm ơn anh" người phụ nữ quý tộc nhẹ nhàng trả lời, và một chút ửng hồng hiện lên trên mà người lính " Ít nhất thì hôm nay cũng là một ngày đẹp trời phải không?"

"Vâng, thời tiết đẹp". Ayaka trả lời với một cái gắt đầu tinh tế.

Chisato ngồi vào trong kiệu và trốn sau tấm rèm. Ayaka thở phào nhẹ nhõm. Cô không chắc mình có thể theo kịp có cô Chisato muốn nói chuyện nhiều hơn. Thật là mệt mỏi khi ở xung quanh tất cả những người này và giả vờ như mọi thứ đều hình thường trong khi thực tế không phải vậy. Trong lòng cô cảm thấy lo lắng đến mức tim đập thình thịch. Nhưng cô phải giữ vững lập trường và không để ai phát hiện ra.

Mặc dù tất nhiên là đã hơi muộn vì đã có người nhận ra ngay từ lúc cô đến xin phép cho chuyến  đi đó.

"Tiểu thư Ayaka, cô đột nhiên nghe thấy giọng của Thoma vang lên bên cạnh, khiến cô giật mình một chút. Quay sang bên phải, cô nhìn thấy người hầu đang đi bên cạnh con ngựa. Anh ta mang ngọn giaó trên lưng và túi du lịch trên một vai. Bất chấp gánh năng, anh vẫn đi lại bình thường và với tốc độ của ngựa.

"Thoma, có chuyện gì à". Kamisato trẻ tuổi thì thầm, mỉm cười thờ ơ với anh.

"Thực ra là không" Thoma phủ nhận, lắc đầu. Sau đó, anh ấy nhìn nhanh những người còn lại xung quanh họ, đảm bảo không có ai ở độ gần trước khi bình luận và điều anh ấy thực sự muốn nói. "Tôi không muốn quả xâm phạm, nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng công việc lễ hội mà chúng ta tham dự lần trước đã kết thúc thành công"

"Chá. Ayaka lo lắng lẩm bẩm, quay đi. Những ngón tay có siết chất dây cuơng.

"Trong hoàn cảnh khác, tôi đoán đó là một trong những việc mà gần đây anh đang làm, người hầu thận trọng nói. "Nhưng điều đó không giải thích được sự miễn cưỡng của em khi mời anh đi cùng... trừ khi đây là điều khiến em mặt mất niềm tin vào anh.

"Không phải vì điều đó". "Tôi hứa với bạn!" Ayaka vội vằng giải thích, có là cô ấy đã cao giọng quá mức.

Cô nhanh chóng qua tay lên che miếng, xấu hổ vì sự bộc phát của mình. Cô nhìn quanh, và dường như không ai để ý đến điều đó hay bị làm phiền. Cô thở chậm, cố gắng bình tình lại và trả lời bạn mình một cách thành thật hơn.

"Đó cũng không phải là vấn đề khác, cô làm rõ bằng giọng trầm và nghiêm túc. "Tôi hứa sẽ nói với bạn khi chúng ta ở một mình ở Kamore nếu bạn hứa không nói gì với anh trai tôi."

"Bà biết là bà có thể tin tưởng vào sự suy xét thận trọng của tôi, thưa bà, Thoma trả lời không do dự. "Nhưng nếu đó là điều mà tôi nghĩ Ngài Ayato nên biết...

"Không có gì phải làm phiền anh trai tôi că, Ayaka nhanh chống phủ nhận. "Tôi đảm bảo với bạn rằng đó chỉ là vấn đề cá nhân..."

Thoma dường như càng tò mò hơn sau khi nghe lời giải thích đó. Chắc chắn anh ta khổ có thể tưởng tượng Kamisato Ayaka với "vấn đề cá nhân đơn thuần".

"Ok," Thoma trả lời sau vài giây trầm ngâm. "Dù thế nào đi nữa, cậu biết cậu có thể trồng cây vào tôi mà."

Ayaka đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ và hướng sự chú ý trở lại con đường. Điều đó sẽ cho cô vài giờ, nhưng cô sẽ phải kể cho anh nghe mọi chuyện khi thời cơ đến. Cô chân thành hy vọng người bạn ở Thomas sẽ vượt qua người hầu và có thể hiểu được cô

_ _ _ _ _

Việc di chuyến với số lượng lớn mang lại cho du khách sự an toàn cao hơn nhưng lại khiến hành trình chăm hơn một chút sau vài giờ đi bộ công thêm vài phút nghỉ ngơi, cả nhôm đã điền Hanamizzka, ngoại ô Inazuma, vào khoảng giữa buổi chiều ngày hôm đó. May mắn là không có sự có khó chịu nào xảy ra trên đường đi và không có vanin đột kích nào dám cản trở đường đi của họ. Ayaka nghĩ rằng có lẽ sẽ là một điều tốt nếu nó xảy ra vào một thời điểm nào đó.Có lẽ Katsumato có thể tự mình ra trình điện để tiết kiệm thời gian tìm kiếm.

Nhưng dù sao đi nữa, chẳng còn ích gì khi nghĩ về điều đó nữa. Ayaka phải tập trung vào những gì cô ấy sẽ làm tiếp theo

"Tôi nghĩ chúng ta chia tay ở đây, ủy viên". Cônhẹ nhàng nói với Hiiragi Shinsuku, cúi đầu cảm ơn. "Cảm ơn vì đã cho chúng tôi đi cùng bạn và tôi hy vọng cuộc gặp của bạn với Ủy viên Kujou diễn ra tốt đẹp".

"Thật vui khi được hộ tống bạn, Ayaka". Ủy viên Hiragi cũng trả lời từ ngựa của mình theo cách tương tự. "Và chúc may mắn với công việc còn dang dở của bạn".

Sau những lời tạm biệt đàng hoàng, ủy viên và những người lính canh bắt đầu tiên sâu hơn vào thành phố. Cùng lúc đó, Ayaka và Thoma quan sát thư từ vị trí của họ.

Trước khi đi quá xa, Chisato lại lên nhìn ra từ trong kiều, vẫy tay trong không trung để thu hút sự chú ý của Kamisato trẻ tuổi.

"Hẹn gặp lại vào một ngày nào đó, Ayaka" co nói một cách mạnh mẽ."Đi ăn tối hoặc đi mua sắm".

"Vâng, điều đó thật tuyết," Ayaka trả lời với sự nhiệt tình vừa phải, cũng vẫy tay tạm biệt, mặc dù với thái độ dè dặt hơn nhiều.

Khi cả nhóm đã đi đủ xa, Ayaka lạ hạ tay xuống và ngừng mim cười gương gạo như cô đã làm trong suốt chuyến đi. Bay giờ còn lại một mình, cô liếc nhìn Thoma. Anh trầm ngắm nhìn cô, chờ đợi là chỉ dẫn tiếp theo của cô.

"Chúng ta hãy đến quân trà, Thoma," Ayaka chậm rãi hướng dẫn ann ấy cũng bắt đầu đi về phía con phố chính, "Ở đó, chúng ta có thể nói chuyện như tôi đã hứa.

Thoma không hề phản đối mà chỉ im lăng đi theo cô.

_ _ _ _ _

Các công nhân tại Quán trà Kamom cũng rất ngạc nhiên khi thấy Ayaka quay lại Inazuma sớm như vậy. Nhưng điều đó không ngăn căn họ tiếp đón cô với vẻ trang trọng và vui và như những lần cô đến thăm. Và quan trọng hơn với Ayaka, họ từng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Ayaka hỏi liệu họ có vui lòng chuẩn bị phòng riêng cho cô ấy để cô ấy có thể nói chuyện mắt mình với Thoma không. Đây là nơi lý tưởng để những cuộc trò chuyện tế nhị do kiến trúc độc đáo của nó. Bạn phải có thính giác nhạy bên của ninja mới có thể nghe được những gì được nói bên trong. Thậm chí sau đó, bạn có thể bỏ lỡ một vài chi tiết. Ayaka còn yêu cầu mang cho họ hai tách trà và hai tô Udon để ăn và nghỉ ngơi sau chuyến đi, họ đợi cho đến khi có phục vụ quay lại với mệnh lệnh nói chuyện để không bị gián đoạn.

"Cảm ơn bạn rất nhiều," Ayaka nhẹ nhàng thì thầm với cô gái trẻ

"Để phục vụ ngài, thưa quý cô ". Cô củi đầu trả lời và ngay lập tức bước trở lại hành lang, cần thận đóng cửa lại. Và tại thời điểm đó, cuối cùng họ đã hoàn toàn bị cô lập.

Thoma liền lây đĩa mì Udon, thực ra anh ấy khá đói. Ayaka chỉ nhập vài ngụm trà, hy vong hơi ẩm sẽ phần nào làm dịu đi cảm giác bồn chồn trong bụng có. Nó đã hoạt động đến một mức độ nào đó.

Khi cuối cũng đã cảm thấy đủ bình tĩnh, cô đặt viên cảnh sát xuống và ngày lập tức đi đến túi sách của mình. Cô biết ơn vì Thoma đã không giục cô nói chuyển, và có thể nêu cô không nhắc đến chuyện đó thì anh cũng sẽ không, đó chính là chủ nhân đáng tin cậy và trung thành của nhà Kamisato.

Bạn có nhớ hôm qua bạn đã nói gì với tôi và một nhóm ronin tấn công người dân trên đường không?" Ayaka vừa nhận xét vừa kiểm tra và im kiếm thứ gì đó trong túi. Cô không mất nhiều thời gian để tìm thấy nó, đặt nó ngay trên chiếc bàn thấp mà cả hai đang ngồi trước mặt. "Các vệ bình Tenryau đến sáng này đã mang theo một số tờ rơi vì các nghi phạm. Trong số đó có cái này ".

Ayaka đẩy tấm áp phích trên bàn về phía Thoma để anh ấy có thể nhìn kỹ hơn. Người hầu nhìn nó vp chút bối rối rồi cầm nó lên tay để kiểm tra kỹ hơn. Tất nhiên, lúc đầu nó không nói gì với anh cả. Đó chỉ là bức chân dung của một người đàn ông, những mô tả và tội ác của anh ta; không có gì bất thường. Nhưng tất nhiên, Ayaka còn nhiều điều cần giải thích hơn.

Người đàn ông đó tôi biết anh ta. Tên anh ta là Katsumoto. Anh ta là một kiểm sĩ phục vụ cho gia tộc Kaedehara

"Kaedehara" Thoma ngạc nhiên thốt lên, nhìn lên từ tâm áp phích.

"Tôi gặp anh ấy khi còn nhỏ trong những dịp tôi đến tập luyện ở võ đường Kaedehara Họ nói anh ấy là người giỏi nhất, và tôi chắc chắn nhớ rằng anh ấy dùng kiểm rất giỏi. Nhưng nếu là anh ấy, điều đó có nghĩa là sau đó chuyện gì đã xảy ra... cuối cùng anh ta lại trở thành một ranin chuyên tấn công du khách. Đó chẳng phải là một số phận khủng khiếp đối với một samura đặc biệt sao?"

"Nếu đã thực sự là anh ấy" Thoma nhận xét, rõ rằng là có dè dặt, đặt cuốn sách trở lại bàn. "Hôm qua khi cậu chạy ra ngoài, cậu có đi tìm thấy anh ấy không?"

Ayaka hơi sốc trước suy luận nhanh chóng. Rõ ràng trong đầu anh đã kết luận rằng hành vi kỳ lạ của có ngày năm qua. Và anh ấy đã đúng một phần, mặc dù không hắn như anh ấy nghĩ.

"Không" Ayaka trả lời, chậm rãi lắc đầu. "Thật ra... tôi tướng tôi đã nhìn thấy Kazuha trong đám đông ".

Về mặt của Thoma đầy kinh ngạc.

"Cậu đang nói về...Kaedehara Kazuha "

Ayaka gật đầu

Đó là cái tên mà người hầu trẻ tuổi đã lâu không nghe thấy. Chàng trai là bạn và là chồng sắp cưới của Ayaka cho đến khi anh trai cô buộc phải cắt đứt mối quan hệ đó. Ký ức của Thomas về người này không sống động như tình nhân của anh. Tuy nhiên, ít nhất anh vẫn nhở được những phần quan trọng nhất của sự việc đau đớn đó.

"Sau đó tôi nghĩ đó là trí tưởng tượng của tôi," Ayaka nói thêm một cách thanh thản hơn. "Nhưng nếu Katsumoto ở dây thì có lẽ chuyện đó đã không xảy ra. Có thể anh ấy đi cùng anh ấy, có lẽ cả hai đều là ronin, hoặc ít nhất có thể Katsumoto biết tôi có thể tìm anh ấy ở dâu."

"Và tại sao cậu lại muốn biết vị trí của cậu bé đó?" Thomas hỏi, có chút bối rối. "Tám mười năm đã trôi qua, tôi cũng không biết cậu còn nhớ đến anh ấy."

Ayaka im lặng và hạ ánh mắt xuống, đột nhiên trở nên chán nản.

Thoma sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột này. Có phải anh ấy đã nói sai điều gì không?

"Quý cô?" anh thì thầm chậm rãi với giọng thận trọng.

Kamisato trẻ tuổi tiếp tục trong im lặng. Đôi mắt cô dán chặt vào thứ chất lỏng mờ dục bốc khói trong cốc, hơi đung đưa bên trong nó. Những ngón tay cô ấn nhẹ vào lớp vải che phủ chân cô.

Thoma đã đúng về điều gì đó. Cô đã không hề nhắc den Kazuha trong suốt 8 năm qua. Nhưng đó không phải là vì Ayaka không nghĩ về anh hay vì cô không nhớ anh, hoàn toàn ngược lại. Ở một mức độ nào đó, cậu bé là người bạn thời thơ ấu tuyệt vời của cô luôn ở trong tâm trí cô, nhiều hơn mức cô có thể chấp nhận. Nếu cô buộc mình không bày tỏ những suy nghĩ như vậy một cách công khai trong thời gian đó, thì đúng hơn là để không làm phiền anh trai mình và hoàn thành nghĩa vụ của một Kamisato cũng như hình ảnh hoàn hảo của cô với tư cách là Công chúa Heron...

"Tất nhiên là tôi nhớ anh ấy, cô chậm rãi thì thầm. "Kazuha là... bạn của tôi; một người bạn tuyệt vời, và còn..." Cô đột ngột dừng lại, cắn nhẹ môi dưới của anh. Khi nói lại, cô không muốn nói hết câu trước. "Tuy nhiên, khi anh trai tôi hủy bỏ hôn ước, tôi không bao giờ được phép gặp lại anh ấy nữa. Rồi chuyện gia đình anh ấy xảy ra, và anh ấy biến mất. Tôi không bao giờ có thể nói chuyện hay hỏi han anh ấy bất cứ điều gì, tôi cũng không bao giờ có thể nói chuyện với anh ấy." bất kỳ lời giải thích nào từ anh ấy."

"Giải thích cái gì cơ?" Thomas hỏi, vẫn có vẻ bối rối.

"Nếu... tất cả chỉ là dối trá, nếu tất cả thực sự là một phần của kế hoạch, nếu tất cả thực sự chỉ vì tiền... Và nếu tình bạn của chúng ta và... những điều anh ấy dã nói với tôi và hứa với tôi đều không phải chân thành."

Dù cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng Thomas thấy rõ rằng có một cảm giác sâu sắc nào đó, muốn nổ tung chỉ với một chút kích động nhỏ nhất.

Anh chưa từng thấy phản ứng cảm xúc sâu sắc như vậy từ tình nhân của cô ấy trong... thực tế là dã vài năm rồi; ít nhất là tám. Và ngoại trừ trường hợp mà anh nhớ lại, và thực tế là có liên quan đến chủ đề họ dang thảo luận, thì từ khi còn nhỏ, cô út Kamisato dã luôn là một người điềm tĩnh và tập trung như vậy. Anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng cô lại giữ một cảm giác như vậy trong lồng ngực.

Nhưng, chính xác thì nó là gì? Sự oán giận đối với anh trai cô? Hướng tới chàng trai Kaedehara? Thậm chí là hướng tới anh ta? Hoặc có lẽ đó là một cảm giác rất khác?

                                                                                                                                                                                               

"Quý cô Ayaka," Thoma thì thầm với giọng rõ ràng và bình tĩnh. "Hồi đó, cả hai người đều chỉ là những đứa trẻ. Tôi sẽ không tha thứ cho hành động của cậu bé Kaedehara, nhưng cậu ấy có thể thậm chí còn không biết kế hoạch của chú mình. Và ngay cả khi điều đó xảy ra, cậu ấy cũng không thể nói hay làm gì nhiều để phản đối nó." ."

Ayaka nhắm mắt lại một lúc và thở chậm bằng mũi. Dần dần đầu óc cô tỉnh táo hơn và cô đã vượt qua được cơn bộc phát nhỏ đó để nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.

"Tôi biết," Kamisato tự tin trả lời, "và có lẽ là như vậy. Nhưng tôi cần nghe điều đó từ anh ấy. Và trên hết..." Cô lại hạ ánh mắt xuống. Những ngón tay cô tiếp tục di chuyển một cách lo lắng trên váy. "Ngoài ra... tôi muốn gặp lại anh ấy. Gần đây tôi đã nghĩ về anh ấy rất nhiều, và khi tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy anh ấy ngày hôm qua... tim tôi đập rất nhanh..."

Một lần nữa, cô lại im lặng trước khi kết thúc câu nói của mình.

"Tôi biết có lẽ tôi đang lý tưởng hóa chàng trai từ ký ức của mình, cô đột nhiên thì thầm vào không khí, nghe giống như một lời nhận xét với chính mình hơn là với người bạn đồng hành của mình. "Chính anh dã nói rồi dấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Đã mười năm trôi qua kể từ khi chúng ta gặp nhau, tám năm kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy... Anh ấy có thể không phải là người mà tôi nhớ chút nào. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn gặp anh ấy." ít nhất một lần nữa, để biết rằng anh ấy vẫn ổn..."

"Và nhận được những câu trả lời mà bạn dã đề cập cách đây không lâu," Thoma nói thêm, Ayaka chỉ gật đầu xác nhận. "Và bạn có thực sự nghĩ rằng việc tìm ra người đàn ông này sẽ giúp bạn tìm ra tung tích của anh ta không?" sau đó anh hỏi, quay lại chú ý đến tấm áp phích trên bàn.

"Đó là manh mối duy nhất của tôi vào lúc này. Nếu nó không dẫn đến điều gì thì tôi sẽ quên nó. Nhưng nếu Katsumoto thực sự ở dây, ít nhất tôi muốn cố gắng nói chuyện với anh ấy. Tôi biết rằng việc yêu cầu cậu dừng nói chuyện về điều này với anh trai tôi là quá nhiều. Nhưng bạn biết rõ hơn ai hết rằng anh ấy luôn rất buồn về những gì đã xảy ra với gia đình Kaedehara. Chỉ cần cho tôi vài ngày để làm việc này. Bạn có thể thoải mái nói với anh ấy về điều này khi chúng ta hãy trở về nhà, bất kể kết quả thế nào."


Thoma thở dài nặng nề và mất một lúc để suy ngẫm về toàn bộ sự việc. Đây không phải là lần đầu tiên anh phải làm tay sai cho Ayaka trong một số hành động mà Ayato thực sự không thích. Giống như vấn đề họ gặp phải với Yoimiya và Masakatsu. Nhưng như Ayaka đã nói đúng, những gì đã xảy ra với Kaedehara nhiều năm trước, khi Ayato vẫn còn trẻ và mới đảm nhận vị trí lãnh đạo, là một chủ đề nhạy cảm đối với anh. Dù không nói thẳng ra nhưng Thoma biết rằng đây là một sai lầm đáng xấu hổ của tân binh; một điều sẽ không còn xảy ra với anh ta ở hiện tại nữa.

Nhưng trên hết, nó dường như là thứ gì đó rất quan trọng đối với Ayaka. Không phải gia tộc, không phải ủy ban Yashiro, và không phải Inazuma; quan trọng với cô ấy. Và điều đó khá hiếm khi xảy ra.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể hỏi mọi người xem có ai từng nhìn thấy người đàn ông này không, Katsumoto," anh kết luận sau khi cân nhắc xong, khiến khuôn mặt Ayaka sáng bừng vì xúc động. "Nhưng thưa quý cô, nếu anh ta thực sự trở thành một ronin chuyên cướp bóc các du khách, việc cố gắng tự mình tìm kiếm anh ta có thể rất nguy hiếm."

"Katsumoto là một samurai dáng kính. Và khi tôi còn nhỏ, ông ấy luôn đối xử tốt với tôi."

"Tám năm đã trôi qua. Như bạn đã đề cập, cả anh ấy và Kazuha trẻ tuổi đều không phải là những người mà bạn nhớ."

Ayaka suy nghĩ về ý tưởng đó một lúc. Tất nhiên, đó không phải là điều cô chưa từng nghĩ tới. Cô biết rằng có khả năng Katsumoto không đáng tin cậy như cô nhớ. Tuy nhiên, cô vẫn chọn tin tưởng vào anh và bỏ phiếu tín nhiệm cho anh.

Nhưng, chỉ trong trường hợp...

Ayaka đứng dậy và nhích về phía chiếc tủ bên trong phòng, hai cánh cửa che giấu đồ đạc bên trong. Nhưng Ayaka biết rõ ở đó có gì; Dù sao thì đó cũng là phòng riêng của cô ấy ở Komore.

Cánh cửa trượt mở, để lộ một thanh kiếm katana sáng bóng trong vỏ màu xanh lam, nằm gọn gàng trên giá đỡ bằng gỗ và chờ đợi chủ nhân của nó.

"Tôi biết," Ayaka trả lời bình luận cuối cùng của Thoma. Và không chần chừ gì nữa, cô cầm thanh kiếm bằng một tay và buộc chặt vào thắt lưng.


_ _ _ _ _

Cuối ngày hôm đó, khi mặt trời bắt đầu lặn trở lại, samurai lang thang Tomo quay lại quán trà trên đường ngày hôm trước. Lần này, nó tương đối đông đúc hơn; nếu ba người có thể được gọi là đông đúc. Nhưng trong số ba người đó, anh nhanh chóng nhận ra tấm lưng của người bạn mới; liên hệ về các giao dịch bất hợp pháp, như anh ta đã được thông báo ngày hôm qua. Rõ ràng là anh ta đã ở đó được một thời gian rồi, vì ngay cả trong dịp đó anh ta cũng tự cho phép mình gọi trà.

Tomo bước tới chiếc ghế dài, ngồi ngay sau anh, giống như lần trước họ đã làm.

"Tôi có phải hỏi bạn về trà hoa nhài không, hay chúng ta đã qua giai đoạn đó rồi?" Tomo hỏi với giọng mỉa mai gay gắt.

"Anh đến muộn," người kia nghiêm khắc trả lời.

"Bạn đã nói cùng lúc với ngày hôm qua, nhưng hôm qua bạn đã đến muộn một cách lịch sự. Vì vậy tôi cho rằng ý bạn là thời gian của mình."

Thật khó để biết liệu anh ấy có nghiêm túc hay không, nhưng người nghe của anh ấy dường như không bận tâm đến việc cố gắng tìm hiểu điều đó.

"Người kia đâu?"

"Tìm một cô gái xinh đẹp để ôm anh ấy, lợi dụng việc anh ấy đã lâu không ở dây," Tomo trả lời với giọng điệu dùa cợt rất đáng chú ý, điều này dường như cũng không khiến người bạn mới của anh thích thú.

 "Thực ra, anh ấy ở ngoài đó để đảm bảo không có ai rình mò xung quanh."

Tomo chỉ ngón tay cái về phía quán trà. Khi người trung gian quay sang hướng đó, ban đầu anh ta không để ý gì cả. Nhưng nhìn xa hơn một chút, anh ấy đã nhận ra bóng dáng của Kazuha, dứng ở một bên của túp lều gỗ nhỏ, ấn mình trong bóng tối của nó, khoác áo choàng và kasa, nhưng với đôi mắt đỏ thầm nhìn chăm chú xung quanh..

"Thật thận trọng."

"Bạn không bao giờ biết khi nào một số tên côn đồ xấu tính có thể làng vảng quanh dây," Tomo thờ ơ nói thêm. "Vậy cậu có tin vui gì cho tôi không?"

"Có vẻ như vậy. Chủ nhân Masakatsu đã chấp nhận yêu cầu từ Nữ tư tế thần thánh. Nhưng sẽ mất vài ngày để chuẩn bị mọi thứ. Việc giao hàng ước tính sẽ diễn ra trong vòng một tuần, trong Lễ hội mùa xuân."

"Lễ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon