Chapter 31-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bảo đảm người bên trong có thể an toàn trăm phần trăm.

Vì để tiện việc theo dõi bên này, ở đây lắp đặt nhiều cameras giám sát cố định, Trương Nghệ Hưng cũng đã gắn các cameras mini lên nhóm người phụ trách tiền tuyến.

Đang lúc Độ Khánh Tú và Trương Nghệ Hưng vẫn luôn chú ý đến tình hình những người ở tiền tuyến, Biện Bạch Hiền lại dựa vào cửa sổ lặng lẽ nhìn mặt biển xa xăm, trong lòng cậu cũng không yên ổn hơn mặt biển là bao.


Lúc trước Phác Xán Liệt đề ra phương án anh cùng Ngô Diệc Phàm chia làm hai nhóm đi tuyến trước, nhưng hiện tại xem ra hai nhóm kia cũng chỉ có tổng cộng năm người. Mà bọn họ lại có thể sắp phải đối mặt với hai bang phái có đội quân hung hậu, điều này khiến lòng cậu không có cách nào thả lỏng được, cho dù cậu tin tưởng năng lực Phác Xán Liệt đến nhường nào. Càng không ổn nhất chính là thân phận của Kim Chung Nhân ở Đế Đồ hội có khi đã bị nghi ngờ, nếu lúc đó Phác Xán Liệt cố chấp bảo vệ an toàn cho Kim Chung Nhân, thì tình hình sẽ lại càng khó giải quyết.

Bất lực, phương diện này cũng không phải là sở trường của cậu, hơn nữa Phác Xán Liệt không chấp nhận sự phản đối của cậu, cậu càng không đồng ý lại càng cảm thấy vô lực mệt mỏi.

Bỗng nhiên, vừa lúc Trương Nghệ Hưng đi rót nước Độ Khánh Tú ngạc nhiên hô to một tiếng, "Mọi người mau đến xem! Có phải là người của Đế Đồ hội không!"

Biện Bạch Hiền và Trương Nghệ Hưng đồng thời chạy qua. Cúi người nhìn vào màn hình, Biện Bạch Hiền liếc mắt đã nhận ra được bóng dáng của Kim Chung Nhân trong số đó.

Bọn họ nhìn thấy Hoàng Tử Thao trên màn hình, có thể khẳng định hắn là người phát hiện ra đầu tiên. Ngay lập tức trên màn hình cameras theo dõi trên người Phác Xán Liệt và Tiểu Trương cũng xuất hiện hình ảnh của người Đế Đồ hội.

Phác Xán Liệt nhìn thấy bọn người Đế Đồ hội liền kéo Hoàng Tử Thao và Tiểu Trương ngồi xổm xuống, nhíu mày hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"19:47." Hoàng Tử Thao nâng tay nhìn đồng hồ, trả lời.

Cùng lúc đó, Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên đang nấp sau lưng con thuyền đối diện bọn người Phác Xán Liệt cũng nhìn thấy người của Đế Đồ hội đi đến, Ngô Diệc Phàm lấy khẩu súng sau lưng nắm chặt trong tay, ra hiệu Kim Tuấn Miên chuyển sang chỗ kín nấp đợi lệnh.

Kim Chung Nhân dẫn theo đám người Đế Đồ hội đi vào bến tàu, theo bản năng nhìn xung quanh một lượt. Một giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến tai nghe Bluetooth, "Thế nào, có phát hiện dấu vết đáng ngờ nào không?"

Kim Chung Nhân cúi đầu mở miệng, "Mọi thứ đều bình thường."

"Nếu lần này thất bại, hậu quả chắc không cần tôi phải nói nữa đâu nhỉ."

Kim Chung Nhân phất tay, ra lệnh đám người canh giữ bốn phía, nói: "Tôi hiểu."

Phác Xán Liệt gắt gao giữ Hoàng Tử Thao ở phía sau, không cho hắn ló đầu ra, tự mình luôn chú ý đến hành động của Kim Chung Nhân. Nhìn thấy hắn im lặng đứng trên bên tàu một lúc, lấy điện thoại không biết gọi cho ai, nói vài câu liền cúp máy.




Biện Bạch Hiền ở trong khách sạn đứng trước màn hình lo lắng quan sát, từ cameras trên người Hoàng Tử Thao và Tiểu Trương cậu đều có thể nhìn thấy Phác Xán Liệt, tuy rằng trời tối đen như mực, nhưng Biện Bạch Hiền vẫn rất nghiêm túc dõi theo.

Nỗi sợ hãi bị người tóm được, chuẩn bị bắt người cũng cảm thấy lo lắng, nhất thời bầu không khí yên tĩnh quỷ dị bao trùm khắp bến tàu.

Bầu không khí này không kéo dài được bao lâu vì chẳng mấy chốc bị đám người của một băng nhóm khác phá vỡ. Mấy ngọn đèn đường sáng mờ vẫn có thể giúp cảnh sát nhìn thấy rõ những người vừa đến bao gồm bốn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cùng mười tên da đen cao to cường tráng.

Tương phản với sự cảnh giác của Đế Đồ hội, người thủ lĩnh bọn nước ngoài kia có kiểu tóc như mào gà, cười lớn đi đến chỗ Kim Chung Nhân, đi đến một đoạn liền vươn tay ra.

Kim Chung Nhân sắc mặt không đổi nắm lấy bàn tay người nước ngoài đang duỗi thẳng kia, "Chris."

Ngoài trừ tiếng sóng biến, cả bến tàu đều rất yên tĩnh, cho dù thanh âm của Kim Chung Nhân không lớn, những người ở tiền tuyến vẫn có thể nghe thấy được. Hoàng Tử Thao nghe thấy cái tên suýt nhịn không được cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại. Cùng lúc ở bên kia Kim Tuấn Miên cũng nhịn không được ló người về phía Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo mau nấp vào.

Người nước ngoài tên Chris kia thoạt nhìn trông rất vui vẻ, vẫn tươi cười như trước, ánh mắt nhìn Kim Chung Nhân không có chút nghiêm túc nào, đôi mắt xanh biếc kia như có thể nhìn thấu tâm can của người nhìn thấy nó, khẽ lay động, "Kai."

Kim Chung Nhân nhếch khóe miệng, nghiêng đầu nhìn phía sau hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Hàng đâu?"

Chris lại cười lớn vươn tay ôm lấy vai Kim Chung Nhân, lại bị người kia khéo léo né tránh, đành ngại ngùng nhìn nhìn tay mình, thu tay về.

Kim Chung Nhân lại hỏi: "Hàng đâu?"

Đôi mắt Chris nhìn xung quanh một lượt, vẫn nhếch môi như thế, tay phải hắn cầm lấy cánh tay trái của Kim Chung Nhân, nói một câu tiếng Trung không chuẩn: "Đừng vội, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nào đó gần đây uống vài ly rồi nói sau."

Kim Chung Nhân thẳng thừng đẩy tay hắn ra, thiếu kiên nhẫn cau mày, "Tôi hỏi anh hàng đâu?"

Phác Xán Liệt nấp ở chỗ tối thầm nghĩ có gì đó không ổn, nhiều năm nhẫn nhịn như vậy Kim Chung Nhân nổi tiếng kiên nhẫn hôm nay lại có chuyện gì vậy, mười mấy tên kia nhìn thế nào cũng thấy là loại không thể chọc vào, cứ như thế này có thể vì cứu hắn mà phá hủy toàn bộ kế hoạch, lúc đó thân phận của Kim Chung Nhân tự nhiên cũng sẽ không đánh mà khai.


Quả nhiên, mấy người da đen phía sau Chris không nhịn được, tiến lên phía trước, tư thế như muốn giáo huấn Kim Chung Nhân một trận, muốn hắn phải trả giá vì sự vô lễ của hắn.

Hoàng Tử Thao tay nắm chặt súng, Phác Xán Liệt giữ tay hắn lại, ý bảo hắn bình tĩnh một chút, không được nóng vội.

Nhìn thấy Chris đưa tay lên, nói vài câu tiếng Pháp, hiện trường ngoài bọn họ ra không ai nghe hiểu, nhưng có lẽ ý đại loại là nói bọn kia không được động thủ. Hắn nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian vẫn chưa tới."

Kim Chung Nhân cũng không vì mấy tên cao to kia mà lùi bước, vẫn lạnh lùng như trước: "Ông chủ cũng chính vì lo lắng đêm dài lắm mộng nên mới thay đổi thời gian, nếu các anh không đưa ra điều gì ngoài ý muốn, tôi khuyên các anh vẫn là nên tốc chiến tốc thắng."

Kim Chung Nhân vừa dứt lời, mấy tên hạ thủ Đế Đồ hội đồng thời hô lên: "Ông chủ!"

Kim Chung Nhân nâng mắt nhìn lên, quả nhiên là Văn Đồ đang đi về phía này, trên người hắn vẫn là bộ tây trang xanh đậm như trước. Phía sau còn có hai người cao to mặc trên người trang phục màu đen, Kim Chung Nhân đương nhiên biết rõ hai tên kia chính là cận vệ của hắn, thật ra những người ở nơi này nếu không biết cũng có thể đoán ra được.

Tất cả mọi người đội cảnh sát hình sự không ngờ Văn Đồ sẽ xuất hiện ở nơi đây, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy gương mặt thật của Văn Đồ, cho dù hắn vẫn đội mũ đeo kính đen.

Văn Đồ chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Chung Nhân, xoay người bắt tay cùng Chris. "Làm phiền ông chủ Văn phải đến đây."

"Chris tiên sinh khách sáo rồi. Đây là con cưng của tôi," Văn đồ ôm vai Kim Chung Nhân, giới thiệu: "Lời cậu ta nói lúc nãy không sai, thời gian sớm hơn kế hoạch quả thật chính là ý của tôi."

Chris lúc này mới giả vờ làm ra bộ dáng đã hiểu, "Vẫn nghe mọi người nói Kai thật sự rất giỏi, giúp Đế Đồ hội lấy về rất nhiều giao dịch làm ăn, không ngờ lại là con trai của ông chủ Văn đây."

Ngô Diệc Phàm kề sát thân thuyền giơ trước ngực, cười lạnh một tiếng, người nước ngoài như mày nói học tiếng Trung cũng khá thật.

Văn Đồ cũng là một người rất thẳng thắn, dông dài trước giờ không phải là phong cách của hắn, cho dù khách khí hay tôn trọng đối phương đi chăng nữa, nguyên tắc vẫn chính là nguyên tắc, "Vậy. . . không biết Chris tiên sinh có đem hàng đến không?"

Chris nheo mắt khẽ cười, hướng phía sau vỗ tay một cái, một người tóc vàng lấy di động ấn số, không đợi đối phương tiếp máy đã ngắt cuộc gọi.




Mấy chục người yên lặng đứng ở bến tàu chờ đợi vài phút, một chiếc ca nô xuất hiện trên mặt biển, từ một điểm nhỏ dần lớn dần, cho đến khi dừng lại ở bờ biển.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy hàng đã lên bờ, mấy tên kia cũng tập hợp lại một chỗ, lập tức nói to trong không khí: "Hành động."

Tất cả đội viên đội cảnh sát hình sự cùng lúc nhận mệnh lệnh, Ngô Diệc Phàm dẫn đầu bắn phát súng thứ nhất.

Quân chi viện từ lúc thủ hạ của Chris gọi cuộc điện thoại đã nhận lệnh Trương Nghệ Hưng vội vã chạy đến bến tàu, lúc này cũng vừa tới nơi.

Còi cảnh sát vang lên sau tiếng súng, mấy chục cảnh sát chạy đến bao vây bến tàu, cùng lúc hàng chục khẩu súng cùng chĩa về phía bọn tội phạm, "Cảnh sát đây! Tất cả không được cử động!"

Mười mấy tên da đen kia cũng không phải là thứ ăn tốn cơm, ngay lập tực rút súng ra. Chỉ có điều, động tác của Kim Chung Nhân còn nhanh hơn cả bọn chúng.

Ngô Thế Huân nấp ở trên cao ngắm bắn phối hợp giải quyết mười mấy tên kia, Kim Chung Nhân bỗng cảm nhận rõ rệt có thứ kim loại cứng rắn đặt ngay sau gáy mình.

Còn một vài tên côn đồ nước ngoài tóc vàng vung tay đấm chân cũng bị giải quyết gọn, chỉ có thể tuyệt vọng giơ hai tay ôm sau đầu. Ngô Diệc Phàm lập tức chỉ huy vài hình cảnh đi đến bắt người, ngược lại những tên còn lại của Đế Đồ hội vẫn đang giơ súng giằng co với cảnh sát.

Kim Chung Nhân vốn đang đưa lưng về phía Văn Đồ cũng xoay người lại đối diện với ông ta, cũng vì khẩu súng của ông ta đang đặt sau gáy hắn, đang định mở miệng muốn nói gì đó, đã nhìn thấy Phác Xán Liệt đột nhiên xuất hiện ở phía sau Văn Đồ, súng trên tay anh cũng đang đặt sau gáy ông ta.

Tiếp theo đó, đám người Biện Bạch Hiền đang theo dõi trên màn hình bỗng nhiên trợn to mắt nhìn khẩu súng của Kim Chung Nhân đang hướng về phía Phác Xán Liệt.

Chapter 33

Nhìn trước màn hình theo dõi, Biện Bạch Hiền và đám người Độ Khánh Tú trợn to mắt nhìn Kim Chung Nhân chậm rãi chuyển hướng khẩu súng về phía Phác Xán Liệt.


Biện Bạch Hiền gắt gao nắm chặt vai Độ Khánh Tú đang ngồi đưa lưng về phía anh, trì hoãn trong ba giây, để lại một câu "Tôi phải đi đến đó" rồi chạy ra ngoài, Độ Khánh Tú nhìn thấy Biện Bạch Hiền như vậy cũng đứng ngồi không yên, liền chạy theo Biện Bạch Hiền ra ngoài.

Trương Nghệ Hưng thất thần nhìn bóng dáng hai người biến mất ngoài cửa, "Ai nha! Tiểu Đới cậu ở đây quan sát, có gì thay đổi lập tức báo cho tôi biết!" Nói xong cũng chạy đi.

Màn đêm tối dần, bờ biển càng về đêm khuya gió càng lớn, hiện tại gió ở bến cảng đã không còn là cơn gió nhẹ vào lúc bảy giờ tối nữa, từng cơn từng cơn gió mạnh mang theo mùi vị biển cả thổi tung mái tóc mọi người. Phác Xán Liệt mở to mắt nhìn Kim Chung Nhân đang chĩa họng súng tối om đến trước mặt anh, kinh ngạc không kém gì Biện Bạch Hiền.

"Thật xin lỗi, ta phải bảo vệ 'ba' của tôi." Kim Chung Nhân cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói kia dường như từ dưới đáy cổ họng hắn vọng ra, lại giống như không phải của hắn.

Văn Đồ một lần nữa dời tâm trí khỏi họng súng của Phác Xán Liệt, nhìn về phía Kim Chung Nhân, tựa như đang cố gắng từ trong ánh mắt Kim Chung Nhân phân biệt được lời này của hắn là thật hay giả.

"Ba?" Phác Xán Liệt cười lạnh một tiếng, "Khá lắm, 'ba' cơ đấy, Đan cục trưởng dành rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng Kim Chung Nhân cậu nhiều năm như vậy, kết quả thì sao, nhận giặc làm cha đây là cách trả ơn của cậu sao?"

Kim Chung Nhân cầm khẩu súng trong tay khẽ động, hầu kết lên xuống vài lần, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, nếu tôi để anh giết chết người trước nay luôn đối xử tốt với tôi, vậy tôi còn có tư cách gì ở lại vị trí cảnh sát này. Phác đội trưởng, tôi không muốn đối đầu cùng với anh, chỉ cần anh không làm ông ấy bị thương."

Đôi mắt Phác Xán Liệt nhìn chòng chọc Kim Chung Nhân cũng đã đỏ ngầu, dường như đang phẫn nộ đến cực điểm. Thời điểm tất cả mọi người nghĩ Phác đội trưởng vốn ôn hòa sẽ buông súng xuống, anh lại nhanh chóng bắn đạn ra khỏi nòng.

Kim Chung Nhân trừng mắt nhìn anh bất chấp tính mạng của mình hành động mạo hiểm như vậy, đứng bất động thật lâu. Lúc này Văn Đồ từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng cũng lên tiếng, ông ta nói: "Chung Nhân, đã nhiều năm như vậy, một chút hiểu biết về cậu tôi đều không có."

Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân đồng thời nhìn sang Văn Đồ, đợi ông ta nói tiếp.

"Lúc tôi tín nhiệm cậu nhất, cậu lại hết lần này đến lần khác đem chuyện cơ mật của tôi tiết lộ cho cảnh sát, đơn giản chính là muốn đưa tôi vào chỗ chết. Nhưng hiện tại, lúc tôi không tin tưởng cậu nhất, cậu lại dùng tính mạng mình đặt cược, bảo đảm an toàn cho tôi. Ngay cả khi cậu bị thương, tôi đều không thể nhìn ra biểu hiện của cậu là đau hay không đau, tôi hoàn toàn không biết là do tôi hiểu cậu quá ít, hay là vì cậu diễn quá giỏi nữa. Vậy nên cậu nói xem, bây giờ tôi có nên tin tưởng cậu hay không?"




Kim Chung Nhân trầm mặc nhìn Văn Đồ, mọi người ở hiện trường vẫn nhìn thấy ba người chĩa súng vào nhau. Cả bến tàu ngay lập tức chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển rì rào bên tai.

Kim Chung Nhân nhanh chóng dời mục tiêu, dùng tốc độ chớp nhoáng khiến mọi người không ai nhìn thấy được hành động của hắn, nã súng vào cánh tay đang cầm súng của Phác Xán Liệt. Thậm chí không ai biết hắn đã nạp đạn từ lúc nào.

Đây là cảnh tượng đầu tiên Biện Bạch Hiền nhìn thấy khi vừa đến bến tàu.

Ngay tức khắc, tất cả các nòng súng của cảnh sát ở hiện trường đều chĩa vào Kim Chung Nhân đang kéo Văn Đồ bảo hộ phía sau, tất cả thủ hạ của Đế Đồ hội cũng nhanh chóng di chuyển lại gần Kim Chung Nhân.

Lợi dụng việc cảnh sát và Đế Đồ hội đang giằng co với nhau, Kim Chung Nhân kéo Văn Đồ chạy đến chiếc ca nô vừa vận chuyển vũ khí tới, vừa muốn khởi động thuyền tay lái đã bị phá hủy bởi viên đạn từ đâu bắn đến. Cùng lúc đó bọn người Đế Đồ hội đang giằng co với cảnh sát cũng bị đạn bắn trúng tay, vũ khí trên tay đều rơi xuống đất. Đội cảnh sát phòng chống tội phạm ra lệnh một tiếng, tất cả lấy còng tay tóm gọn bọn người Đế Đồ hội đưa về quy án.

Lần đầu tiên Kim Chung Nhân nhìn thấy biểu tình khác hẳn với sự tự tin cao ngạo thường ngày của Văn Đồ, tỷ như sự sợ hãi ngay lúc này đây. Hắn biết, tuy người này là ra những chuyện vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng đối xử với thủ hạ của mình vô cùng tốt, chỉ cần bạn sẵn sàng làm tốt mọi chuyện vì ông ta, ông ta liền đối xử tốt với bạn đến mức khiến bạn cảm thấy rằng phản bội ông ta sẽ bị trời phạt. Đế Đồ chính là tâm huyết nửa đời người của ông ta, mà những tay thủ hạ kia chính là hàng ngàn hàng vạn mạch máu của Đế Đồ hội, hiện tại nhìn thấy hơn một nửa tay chân ưu tú của Đế Đồ hội bị bắt đi, hiển nhiên cũng khiến cho Văn Đồ cảm thấy hơn một nửa bầu trời như đang sụp đổ.

Phát hiện ánh mắt của Kim Chung Nhân vẫn không động đậy, Văn Đồ thản nhiên quay đầu đón nhận ánh mắt của hắn, bỗng phát hiện trên tay Kim Chung Nhân vẫn đang còn cầm súng, chậm rãi lui từng bước, từng bước một.

Kim Chung Nhân bắt được cổ tay Văn Đồ, dùng lực một chút, đem hai tay ông ta kéo ra sau lưng, nhanh chóng lấy còng trong túi còng tay Văn Đồ lại, người kia đương nhiên không thể trốn thoát.

Văn Đồ giương mắt nhìn Kim Chung Nhân, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc, lại mang thêm ý 'nên hiểu ra từ sớm mới phải'.

Kim Chung Nhân cũng nhìn thẳng vào mắt Văn Đồ, trong đôi mắt hắn chỉ có sự bình tĩnh, "Văn Đồ, ông trùm tổ chức xã hội đen, hiện tại ông đã bị bắt."

"Xán Liệt!"


Thời điểm Biện Bạch Hiền chạy đến Phác Xán Liệt đã ôm cánh tay đứng dậy, thấy bọn người Đế Đồ hội đều đã bị bắt, sau đó nhìn sang du thuyền, giờ phút này Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân đang đứng trên boong tàu bật ngón cái với anh.

"Anh không sao chứ?" Biện Bạch Hiền nhìn thấy cánh tay đầy máu của Phác Xán Liệt, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, "Viên đạn vẫn còn bên trong, mau đi đến bệnh viện cho em!"

Phác Xán Liệt không nhịn được cười phì một tiếng, "Bạch Hiền, em lo lắng cho anh à?"

Biện Bạch Hiền nghe anh hỏi như vậy, thiếu điều muốn xoay người đi, nếu không phải cậu tận mắt nhìn thấy viên đạn kia thật sự găm vào tay hắn, cậu thật sự nghĩ rằng Phác Xán Liệt đang giả vờ bị thương.

"Có đi hay không?" Biện Bạch Hiền kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

"Đi đi đi." Phác Xán Liệt vội vàng trả lời, lại nghiêm mặt nói thêm một câu: "Em hôn anh một cái rồi anh đi."

". . ."

Biện Bạch Hiền đang định quơ nắm đấm, nhìn thấy Hoàng Tử Thao ở bên kia giúp Kim Chung Nhân xử lý xong Văn Đồ đi đến đây, liền quay đầu quan sát hắn, "Ngay cả tôi suýt nữa cũng bị cậu lừa."

Kim Chung Nhân không có ý định trả lời Biện Bạch Hiền, áy náy nhìn sang Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt mỉm cười nâng cánh tay không bị thương vỗ vai hắn, "Ảnh đế!"

"Diễn nhiều năm như vậy rồi, diễn thêm trong vài phút cũng không có là gì đâu. Huống chi, vừa rồi Phác đội trưởng cũng thật nhập diễn." Kim Chung Nhân nói vài câu với Phác Xán Liệt, lại tiếp tục áy náy nhìn anh.

"Khụ." Phác Xán Liệt nắm tay che miệng ho một tiếng, "Những năm qua tôi làm cậu bị thương rất nhiều lần, phát súng này của cậu không tính là gì cả. Cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, sẽ khiến tôi xúc động muốn đi đến trước bia mộ tổ tiên cậu tạ tội đấy."

Biện Bạch Hiền đứng một bên nhìn hai người, có hơi đau đầu. Hai người này quả là chiến hữu nhiều năm mà, tình cảnh này rồi còn ở đây khen ngợi nhau, không phải việc đưa Phác Xán Liệt đến bệnh viện gắp viên đạn ra mới là việc quan trọng à?

Lúc này Độ Khánh Tú chạy như bay đến, bất ngờ ôm lấy Kim Chung Nhân sờ soạng một lượt xem thử có sao không, bị Kim Chung Nhân ôm lấy hai vai tách cậu ra một khoảng.

"Em không sao. Nhưng mà Phác đội trưởng, em làm anh ấy bị thương rồi." Kim Chung Nhân nặng nề nhìn Độ Khánh Tú.

". . ." Phác Xán Liệt xem thường nhìn hắn: lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net