Chapter 26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 26

Ngô Diệc Phàm hiểu rõ bây giờ Phác Xán Liệt không có tâm tình để tham gia thẩm vấn nghi phạm, đành phải đem mấy kẻ tình nghi bắt giữ trước. Đương nhiên người đại diện của Thượng Quan Doanh cũng thuộc diện tình nghi bị hạn chế việc đi lại. Sau khi phẫu thuật xong, ngày hôm sau Biện Bạch Hiền đã được chuyển đến phòng bệnh thường, sáng sớm các đội viên cốt cán của hình cảnh đội đều có mặt trong phòng bệnh chờ Biện Bạch Hiền tỉnh lại.

Biện Bạch Hiền khẽ cựa mình, chớp chớp mắt một chút, bộ dạng cảm giác như vừa mới ngủ một giấc rất dài. Mãi đến khi nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt cậu lại ngây người trong chốc lát.Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy Biện Bạch Hiền cử động ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh cậu, "Bạch Hiền!"

Biện Bạch Hiền mở to mắt nhìn, tựa như đang muốn mắt thích ứng với ánh sáng, lại giống như muốn nhìn rõ tình hình hiện tại. Mọi người ở đây đều căng thẳng, chăm chú nhìn Biện Bạch Hiền chờ cậu nói chuyện.
"Xán Liệt. . .Anh không sao chứ?" Đây là câu nói đầu tiên khi Biện Bạch Hiền tỉnh lại.
Phác Xán Liệt mừng đến phát điên, nắm chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình, "Bạch Hiền. . . Tôi không sao."
Biện Bạch Hiền nhìn thấy hốc mắt anh ươn ướt, lại mở to mắt một lần nữa, vươn bàn tay còn lại vỗ nhẹ tay anh, cười nói, "Tôi cũng không sao mà."
Mọi người bên cạnh đều biết rõ tình hình, chỉ cười không nói đứng nhìn hai người. Phác Xán Liệt cười ngốc một tiếng, hỏi Biện Bạch Hiền: "Có đau không?"
"Không đau."
"Có khát không?"
"Không khát."
"Có đói không?"

Thấy hai người không có ý định dừng lại, Ngô Diệc Phàm lên tiếng cắt ngang, "Xán Liệt, cậu cũng cả đêm không ngủ rồi, về trước nghỉ ngơi thay quần áo đi, Bạch Hiền đã có chúng tôi chăm sóc."
"Không được. . ."
Phác Xán Liệt vừa muốn cự tuyệt đã bị Biện Bạch Hiền ngắt lời, "Xán Liệt anh về trước đi, ngủ một giấc thật sâu rồi lại đến, tôi không sao mà."
Lộc Hàm cũng đi tới vỗ vai Phác Xán Liệt, "Trở về nghỉ ngơi đi, anh sẽ giúp cậu chăm sóc Bạch Hiền thật tốt."
"Vậy. . . tôi về thay quần áo trước, cậu nằm đây nghỉ ngơi cho tốt." Phác Xán Liệt cầm tay Biện Bạch Hiền bỏ vào trong chăn, căn dặn.
Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn anh, "Không đi ngủ một giấc thì đừng có đến đây."
Phác Xán Liệt nhìn cậu một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: "Đã biết, cậu còn có tinh thần hung hăng như vậy mà." Nói xong không đợi Biện Bạch Hiền phản kích đã nhanh thu dọn chuồn ra khỏi phòng.

Lộc Hàm ngồi xuống vị trí Phác Xán Liệt vừa ngồi hỏi thăm Biện Bạch Hiền: "Đói bụng rồi đúng không? Tôi xuống dưới mua cho cậu chút gì đó." Nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm: "Mọi người về trước làm việc đi, tôi và Khánh Tú ở lại đây là được rồi."
"Được, Bạch Hiền, nghỉ ngơi thật tốt nhé, chúng tôi về cảnh cục trước, chiều lại qua thăm cậu."
"Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi cũng không bị thương nặng lắm, các anh mau chóng bắt người đại diện của Thượng Quan Doanh về quy án đi." Biện Bạch Hiền được Độ Khánh Tú giúp đỡ thay đổi tư thế thoải mái hơn.

Nghe Biện Bạch Hiền nói xong, Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân cùng nhìn nhau -- xem ra Bạch Hiền đã xác định hung thủ chính là người đại diện của Thượng Quan Doanh rồi.
"Chuyện này cần cậu hỗ trợ mới được, cậu mau dưỡng thương thật tốt, trở về giúp chúng tôi nhanh chóng phá án."
Biện Bạch Hiền cười nói: "Vâng!"
Ngô Diệc Phàm thấy Trương Nghệ Hưng vẫn đứng im tại cửa không biết nhìn gì liền gọi anh một tiếng: "Nghệ Hưng, về thôi, em đang nhìn gì vậy."
"A, em đến đây." Trương Nghệ Hưng nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm, "Em xem tên nhóc Phác Xán Liệt kia có thực sự đi về nhà không."
Ngô Diệc Phàm nhìn anh không nói gì, kéo kéo tay anh, "Đi thôi. Bạch Hiền tạm biệt." "Tạm biệt." Biện Bạch Hiền gật nhẹ đầu chào bọn họ.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm một lúc, sau đó cũng đi theo Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng rời khỏi phòng bệnh. Lộc Hàm đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói một câu "Anh cùng em xuống lầu" liền đuổi theo Ngô Thế Huân đi ra ngoài.
Độ Khánh Tú nhịn không được bật cười, gương mặt vui vẻ của Biện Bạch Hiền ngay lập tức trở nên nghiêm túc, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Khánh Tú, hỏi: "Chung Nhân không sao chứ?"
"Không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chuyện này đối với em ấy mà nói hẳn đã chịu mãi thành quen rồi. Tất nhiên, với tôi mà nói cũng là như vậy." Độ Khánh Tú đi đến giường bệnh bên kia ngồi xuống.
"Khánh Tú à, Chung Nhân thật sự rất yêu cậu." Biện Bạch Hiền đột nhiên nói một câu.
Độ Khánh Tú ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng Độ Khánh Tú dường như nhìn thấy được sự cô đơn trong mắt Biện Bạch Hiền.
"Thật sự rất thần kỳ a, giữa hai người đàn ông lại có thể nảy sinh tình yêu. Cảm giác được yêu chắc hẳn rất tốt phải không?" Biện Bạch Hiền chậm rãi hỏi thăm.

Độ Khánh Tú dời tầm mắt hướng về nơi xa xăm ngoài cửa sổ, "Tôi không biết tất cả mọi người khi được yêu đều hạnh phúc hay không, nhưng được Chung Nhân yêu thật sự rất hạnh phúc."
"Vậy, tình yêu là loại cảm giác như thế nào?"
"Tình yêu à. . . nói như thế nào nhỉ, ừm, giống như. . . tất cả mọi thứ của anh đều thuộc về người đó, thế nhưng người đó lại dùng tất cả mọi thứ của họ để bảo vệ che chở cho anh, cho anh cảm giác an toàn. Thật ra rất khó để nói rõ loại cảm giác này được, đại khái là như vậy đi."
"Thích một người có phải vì người đó mà lo lắng hay không, tôi đối với Chung Nhân cũng lo lắng như vậy . . ." Biện Bạch Hiền cúi đầu lẩm bẩm, nhưng hiện tại chỉ có hai người nên Độ Khánh Tú đều nghe được, mỉm cười nói một câu: "Không phải như vậy đâu anh à."
Biện Bạch Hiền đưa mắt nhìn Độ Khánh Tú, "Lần đầu tiên nghe thấy cậu gọi tôi một tiếng anh đấy, trước kia chỉ toàn gọi Biện pháp y Biện pháp y."
Độ Khánh Tú ngại ngùng cúi đầu, "Trước kia vì cảm thấy Biện pháp y vô cùng lợi hại, cảm giác anh luôn ở trên cao khó tiếp xúc, nhưng bây giờ tôi đã biết, Bạch Hiền anh là người tốt. Thành thật mà nói, tôi thật sự rất biết ơn, cám ơn anh."

Biện Bạch Hiền mỉm cười, lấy lược chải tóc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thích một người không phải như anh nói. Đơn giản là mỗi lúc nhìn thấy người đó tim mình lại đập loạn, không có lúc nào là không nghĩ về người đó, mỗi khi làm việc gì cũng đều có thể lập tức nhớ đến họ, ngay cả khi nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng của đối phương cũng cảm thấy rất vui vẻ, điều quan trọng nhất chính là cảm giác an tâm, chỉ cần nhìn thấy người đó bản thân đều có cảm giác an tâm." Độ Khánh Tú nói xong, quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, "Anh đối với Xán Liệt có cảm giác như thế không?"
Biện Bạch Hiền quay lại nhìn Độ Khánh Tú trong chốc lát, lại trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Độ Khánh Tú thở dài, "Bạch Hiền, rốt cuộc anh đang do dự cái gì vậy? Tôi tin chắc trên thế giới này không ai tốt với anh như Phác đội trưởng cả, ít nhất hiện tại không có."

Im lặng thật lâu, Biện Bạch Hiền mới cúi đầu mở miệng, "Tôi không biết."
Độ Khánh Tú cầm bình thủy đang đi ra ngoài lấy nước, đi vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Biện Bạch Hiền vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm chăn, nói tiếp: "Tôi không biết, tôi không biết tôi đối với Phác Xán Liệt có phải loại cảm giác này hay không. Tôi chỉ biết, nếu đột nhiên cùng Phác Xán Liệt chuyển thành loại quan hệ này, tôi sẽ không còn được tự do nữa. Tôi thật sự quý trọng khoảng cách của chúng tôi ở hiện tại."
"Chẳng lẽ anh định cả đời sẽ không yêu đương?"
Biện Bạch Hiền nghe Độ Khánh Tú nói vậy lập tức ngẩng đầu, lấy gối sau lưng quơ quơ giả vờ ném, "Tiểu tử thối, anh đây không thể cùng một cô gái nói chuyện yêu đương sao?!"
"Anh nhìn thế nào cũng thấy không hợp." Độ Khánh Tú bỏ lại câu này xong liền vắt chân lên cổ chuồn ra khỏi phòng bệnh.

Lộc Hàm xách hộp thức ăn đi vào phòng, nhìn thấy Biện Bạch Hiền bộ dạng ủy khuất ngồi trên giường thẫn thờ, có người đi đến cũng không hề hay biết. Anh đặt hộp thức ăn lên tủ đầu giường, sau đó đi đến trước mặt cậu, thấy cậu vẫn chưa hoàn hồn liền đưa tay búng trán cậu một cái. Biện Bạch Hiền thông thái sáng suốt cũng có lúc bị dọa sợ, ôm trán nhìn Lộc Hàm, "Anh. . ."
"Haizz già rồi, cậu đừng có nhìn ánh mắt đó nhìn anh. Biện pháp y đại thần làm sao vậy, sao lại có ánh mắt như thế này?" Lộc Hàm kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nói xong còn vỗ đùi, vươn tay lấy hộp cháo đưa đến trước mặt Biện Bạch, "Đói bụng rồi phải không? Ăn thử một chút đi, đây là cháo anh đến cửa tiệm gần nhà mua đó, chỗ này anh và Thế Huân thường xuyên đến đây ăn, Nhìn cậu chảy nhiều máu như vậy nên anh đặc biệt mua cháo táo tàu, cậu thử xem có hợp khẩu vị không."
Biện Bạch Hiền cầm hộp cháo cảm ơn một tiếng với Lộc Hàm rồi múc một muỗng cháo lên ăn. Thấy Lộc Hàm mở to mắt mong chờ nhìn cậu, nở nụ cười thỏa mãn, "Ăn ngon lắm, cám ơn anh."
Lộc Hàm nghe cậu nói liền nở nụ cười hài lòng, "Vậy phải mau chóng khỏe lại, sau khi phá xong vụ án này tự mình cho một kỳ nghỉ làm vài chuyện mình muốn làm đi."
"Chuyện muốn làm?" Biện Bạch Hiền dừng tay, nghiêng đầu nghĩ xem mình có chuyện gì muốn làm không.
"Chẳng hạn như thăm người nhà?" Lộc Hàm có lòng tốt đề nghị.

Biện Bạch Hiền đem muỗng bỏ lại vào hộp cháo, giương mắt nhìn Lộc Hàm, sắc mặt hơi tái đi. Lộc Hàm nhìn thấy ánh mắt của Biện Bạch Hiền như vậy có chút giật mình, không rõ ánh mắt đó muốn nói gì, càng không có cách nào có thể cảm nhận được. Là kháng cự, hay là chán ghét.

"Ách. . . Hoặc là đi du lịch?" ". . ."

Độ Khánh Tú xách bình thủy quay trở lại phòng, phát hiện bầu không khí có chút kỳ lạ liền nhanh chóng đem bình thủy đặt trên tủ đầu giường, lấy hộp cháo trên tay Biện Bạch Hiền, sau đó nói với Lộc Hàm: "Lộc Hàm anh nên về cảnh cục trước đi, tôi nghĩ bây giờ ở đó chắc hẳn đang rất cần anh, ở đây có tôi lo là được rồi."

Lộc Hàm lúc này mới hồi phục tinh thần, dời tầm mắt khỏi người Biện Bạch Hiền, đứng dậy, "Vậy. . . anh về trước, Bạch Hiền nghỉ ngơi tốt nhé. Khánh Tú, vất vả cho cậu rồi."



"Không đâu." Độ Khánh Tú mỉm cười với Lộc Hàm, cùng Biện Bạch Hiền nhìn nhau trong chốc lát liền đi theo anh ra ngoài.

Phù, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Độ Khánh Tú đặt hộp cháo xuống, giúp Biện Bạch Hiền chỉnh gối lại, đỡ cậu nằm xuống, "Anh ngủ một chút đi, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng không có nghỉ ngơi rồi."

"Ừ." Biện Bạch Hiền nói một chữ rồi nhắm mắt lại.

Lần thứ hai tỉnh lại người đầu tiên Biện Bạch Hiền nhìn thấy chính là Phác Xán Liệt đang ngồi bên cạnh giường vẻ mặt tươi rói. Đấu tranh nội tâm vài giây mới có thể giữ được bình tĩnh, rút tay ra khỏi chăn giơ lên năm ngón, "Hi~"

Phác Xán Liệt càng cười đến sáng lạn, thậm chí cười vui vẻ đến mức khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút buồn bực.

"Bạch Hiền cậu đừng đáng yêu như vậy có được không, cậu không biết bộ dạng vừa mới tỉnh lại của cậu có bao nhiêu đáng yêu đâu. . ." Phác Xán Liệt cười ha hả nói hết câu, mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt đầy mây đen của Biện Bạch Hiền mới chịu dừng, đưa tay làm động tác khóa miệng lại, trên gương mắt vẫn không che giấu được ý cười.

Biện Bạch Hiền đánh giá anh một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận Phác Xán Liệt đã uống nhầm thuốc mới như vậy. Nhìn quanh phòng bệnh mới phát hiện ngoại trừ mình đang nằm ở trên giường thì chỉ còn mỗi Phác Xán Liệt, "Những người khác đâu?"

"Tôi vừa đến đã bảo Khánh Tú về nghỉ ngơi rồi, mọi người đến thăm cậu nhưng thấy cậu đang ngủ nên cũng về hết rồi."

"Ừm." Biện Bạch Hiền không nói thêm gì nữa.

Phác Xán Liệt thầm thở dài, đi đến đỡ lấy vai Biện Bạch Hiền giúp cậu ngồi dậy, "Tôi giúp cậu chuẩn bị gối dựa."

Mặt Biện Bạch Hiền dựa vào vai Phác Xán Liệt có hơi mất tự nhiên, bên tai còn truyền đến tiếng cười khẽ của Phác Xán Liệt, rốt cuộc không chịu được lấy tay nhéo anh một cái, "Tôi hỏi Phác đội trưởng nhà anh, anh rốt cuộc là đang cười cái gì vậy hả?"

Phác Xán Liệt chỉnh gối xong, đỡ người Biện Bạch Hiền ngồi dậy dựa vào gối, hai tay anh chống lên thành giường đưa mặt tiến lại gần cậu, khoảng cách gần như đã chạm vào mũi nhau, Biện Bạch Hiền theo bản năng lùi lại phía sau, "Tôi cười là vì. . . vừa nãy Biện pháp y hình như đã đỏ mặt a."

"Đỏ. . . đỏ mặt? Anh đi chết đi!" Biện Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra, không quên tặng thêm cái trừng mắt nảy lửa.

Vậy là Phác Xán Liệt lại tặng cậu thêm tràng cười không thèm chừa mặt mũi cho cậu.









Cửa toilet trong nháy mắt mở ra, Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt, "Sao cậu lại xuống giường?"

"Muốn đi tiểu." Biện Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt đang đứng chắn trước mặt mình, đẩy giá treo bình dịch đi vào WC.

Cửa đóng 'rầm' một tiếng, Phác Xán Liệt vừa vặn nghe được bên trong truyền đến một câu, "Phác đội trưởng trốn trong này đẻ trứng à."

Vì lo ngại tiến triển của vụ án Thượng Quan Doanh, nhưng chủ yếu vẫn là sự chăm sóc vô cùng tỉ mỉ của Phác đội trưởng nên miệng vết thương hồi phục rất nhanh, Biện Bạch Hiền nằm viện đến tuần thứ ba thì được xuất viện.

Đứng trước cửa bệnh viện, Biện Bạch Hiền to mắt nhìn Phác Xán Liệt đang giúp cậu chất hành lí lên xe, bất mãn hỏi: "Tại sao chỉ có một mình Phác đội trưởng anh tới?"

Phác Xán Liệt sau khi chất hành lí lên xe xong liền đỡ cậu ngồi vào phó lái, "Bọn họ đều ở cảnh cục chờ cậu, về là có thể gặp rồi, gấp cái gì chứ."

Biện Bạch Hiền ngồi vào xe suy nghĩ cả buổi trời, lại bất mãn trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi ở vị trí lái.

Chapter 27

"Vụ án tiến triển tới đâu rồi?" Biện Bạch Hiền vừa mới xuống xe đã đi thẳng đến phòng thẩm vấn, nhìn thấy người đại diện của Thượng Quan Doanh đang ở bên trong trả lời các câu hỏi của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, cậu liền đi lại hỏi Ngô Diệc Phàm đang đứng ở ngoài.

"Cô ta vẫn chưa chịu thừa nhận, chúng tôi cũng không có đủ bằng chứng xác thực chứng minh cô ta là hung thủ giết Thượng Quan Doanh, vậy nên vẫn không có tiến triển gì cả, vẫn đang chờ cậu." Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa đặt tay lên vai Biện Bạch Hiền, nhìn thấy Phác Xán Liệt đi vào liền lén giơ ngón cái với anh.

Phác Xán Liệt nhìn hắn mỉm cười, dùng khẩu hình miệng nói ra từ cảm ơn.

Biện Bạch Hiền suy nghĩ, bỗng nhiên xoay người khẩn trương hỏi Phác Xán Liệt: "Phác đội trưởng, chiếc balo ngày đó tôi để trong xe anh bây giờ ở đâu rồi?"



Phác Xán Liệt không biết tại sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến balo như vậy, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về Biện Bạch Hiền, chắc chắn là có liên quan đến vụ án, "Tôi để trong phòng, nếu bây giờ cậu cần gấp thì để tôi đi lấy cho cậu."

Biện Bạch Hiền gật đầu, "Ừ, phiền anh."

Nhìn theo bóng dáng Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm nhíu mày, lơ đãng nói một câu: "Xán Liệt rất quan tâm đến cậu đấy."

Trương Nghệ Hưng nãy giờ vẫn ngồi trước máy tính không nói gì quay sang nhìn Ngô Diệc Phàm một cái, "Phàm Phàm, anh cũng có thể quan tâm đến em như vậy thì thật là tốt."

Nhìn thấy Biện Bạch Hiền mất tự nhiên quay người xem tình hình bên trong phòng thẩm vấn, Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng quay sang nhìn nhau thoáng nhướng mày.

Biện Bạch Hiền chăm chú nhìn vào bên trong một lúc, sau đó lấy di động gọi điện cho Lộc Hàm nói bọn họ phải cố gắng kéo dài thời gian thẩm vấn, lại ấn số gọi cho Độ Khánh Tú nói cậu đi xác nhận dấu vân tay của người đại diện Thượng Quan Doanh.

Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng lại tiếp tục nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Lúc này Phác Xán Liệt mang chiếc balo màu đen của Biện Bạch Hiền chạy đến, cậu nghe thấy tiếng động lập tức xoay người nhận lấy, đi đến máy tính bàn mở lên xem.

"May quá, vẫn còn." Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, từ trong balo lấy ra một thứ gì đó bọc trong giấy.

Phác Xán Liệt đi đến bên cạnh cậu cẩn thận mở bọc giấy ra, Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm cũng tò mò bước đến xem, nhìn thấy Biện Bạch Hiền từ trong bọc giấy lấy ra một mảnh gương to bằng lòng bàn tay.

"Thật may là không bị vỡ." Biện Bạch Hiền đem mảnh gương vỡ bỏ lại trong giấy, đưa cho Phác Xán Liệt cầm, sau đó lại lấy trong bao một cái đồng hồ báo thức, Ngô DIệc Phàm nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra đây là đồng hồ báo thức trong phòng Thượng Quan Doanh.

"Chẳng lẽ chiếc đồng hồ báo thức này có cái gì kỳ lạ sao?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

Biện Bạch Hiền quay đầu mỉm cười với hắn, "Sự thật sẽ được tiết lộ ngay thôi, bây giờ còn phải nhờ Kris ca giúp tôi mời hai chuyên viên kỹ thuật hiểu rõ về nguyên lý hình chiếu đến đây."

Biện Bạch Hiền vừa nói xong Ngô Diệc Phàm đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn mong chờ Biện pháp y danh bất hư truyền sẽ phá án như thế nào, liền thoải mái đáp ứng, "Không thành vấn đề, năm phút sau sẽ có."

"Cám ơn."









"Hai vị cảnh sát, đối với vụ án này tôi đã tận lực phối hợp cùng các anh điều tra rồi, nhưng các anh lại cứ năm lần bảy lượt gọi tôi tới đây, lại còn hỏi mấy tiếng đồng hồ như vậy, thực sự gây trở ngại đến công việc của tôi lắm. Tuy tôi cũng muốn bắt được hung thủ giết Tiểu Doanh, nhưng tôi không phải chỉ có một mình Tiểu Doanh, còn rất nhiều người mới cần tôi quan tâm. Các anh cứ như thế này thật sự không tiện cho tôi." Người đại diện của Thương Quan Doanh, Văn Quân Di tuy rằng nói rất nhẹ nhàng lịch sự, nhưng không khó để người nghe nhận thấy cô ta đang rất mất kiên nhẫn.

"Chúng tôi. . ." Lộc Hàm chưa nói xong đã thấy Biện Bạch Hiền đẩy cửa đi vào, Phác Xán Liệt đứng ở phía sau cau mày, dường như vì không kịp ngăn cản cậu lại.

Văn Quân Di nhìn thấy Biện Bạch Hiền có hơi sửng sốt, Biện Bạch Hiền hướng người đẹp mỉm cười, "Chào."

Văn Quân Di nhìn Biện Bạch Hiền mỉm cười đi tới, nhìn thật lâu, không nhiệt tình chào hỏi, "Chào."

"Có phải hai vị cảnh sát này rất nhàm chán không? Vậy thì như thế này đi, chúng ta sẽ nói về một vài chuyện vô cùng thú vị, cô thấy sao?" Biện Bạch Hiền ra hiệu Ngô Thế Huân đứng dậy, tự mình ngồi xuống vị trí đó, cũng không biết cây kẹo que đang ngậm trong miệng lấy từ đâu ra, dựa hẳn nửa người trên mặt bàn sát lại gần Văn Quân Di.

"Cậu muốn nói chuyện gì?" Văn Quân Di thoạt nhìn người trước mặt, không những trẻ tuổi mà tính cách cũng rất trẻ con, trái tim vừa mới được thả lỏng đã bị câu kế tiếp của cậu làm chấn động không nói nên lời.

"Tỷ như, cô thuê người bắn tôi một phát súng, vậy chúng ta phải tính như thế nào đây?"

Phác Xán Liệt căng thẳng dán mắt theo dõi tình hình bên trong, lo lắng Văn Quân Di kích động sẽ làm Biện Bạch Hiền bị thương, Ngô Diệc Phàm đứng bên cạnh thích thú đưa tay giữ lấy vai trái Phác Xán Liệt, "Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Văn Quân Di và Biện Bạch Hiền cùng nhìn nhau trong chốc lát, phát hiện hắn vẫn đang trên chọc mình, cười lạnh một tiếng, "Vị cảnh sát này, nói chuyện cần phải có chứng cứ."

"À, xem ra người đại diện vẫn cảm thấy hứng thú với bằng chứng hơn, vậy chúng ta liền tâm sự về chứng cứ." Biện Bạch Hiền lấy que kẹo trong miệng bỏ vào thùng rác, cố ý nhấn mạnh hai từ 'chứng cứ'.

Biện Bạch Hiền vừa dứt lời, Phác Xán Liệt liền mang balo của cậu đi vào phòng. Lộc Hàm và Ngô Thế Huân lặng lẽ đi ra ngoài, cùng Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng chuẩn bị xem kịch hay.



Biện Bạch Hiền đem một mảnh gương cùng với máy chiếu mini được ngụy trang bằng đồng hồ báo thức đặt trước mặt Văn Quân Di, "Aida, đây là bằng chứng mà cô muốn."

Phác Xán Liệt truyền lời của Ngô Diệc Phàm lại cho Biện Bạch Hiền: "Xác nhận vân tay của Khánh Tú vẫn chưa được mang tới."

Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn anh, nhíu mày.

Văn Quân Di nhìn thấy những thứ trên bàn trong nháy mắt thoáng xuất hiện cái nhíu mày khó ai nhìn thấy, ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, không hề lên tiếng.

"Cô hao tâm tổn sức bày ra một màn khôi hài trong phòng Thượng Quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net