Chapter 46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với vẻ mặt khó coi của Ngô Diệc Phàm, ngược lại Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, "Bởi vậy chúng ta có thể khẳng định, hiện trường gây án là ở khu khách sạn suối nước nóng chứ không phải ở quảng trường trung ương."

Ngô Diệc Phàm vẫn còn băn khoăn, "Nói là nói như vậy, nhưng khách sạn có nhiều phòng, lại không có thiết bị theo dõi, chúng ta làm sao biết được anh ta ở phòng nào."

Từ lúc Phác Xán Liệt nhắc đến hiện trường đầu tiên của vụ án đã thu hút tất cả sự chú ý nên không để ý đến Biện Bạch Hiền vẫn đang chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, cậu bỗng nhiên lên tiếng: "Khách sạn mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh quét dọn, nay cũng đã qua hơn một tuần rồi, rất khó để tìm thấy dấu vết để lại."

Nghe cậu nói như vậy, mọi người còn lại đều hơi tuyệt vọng, đã không có cameras theo dõi, ngay cả người ở phòng nào cũng không biết, cho dù đi kiểm tra từng phòng một nhưng thời gian đã qua lâu, khó để lại manh mối nào. Đi ra bãi đỗ xe, Trương Nghệ Hưng nhìn trời, "Vậy cuối cùng là đi hay không đi?"

"Đi!" Phác Xác Liệt cùng Biện Bạch Hiền trăm miệng một lời.

Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng đang đi đằng trước đều quay đầu nhìn hai người phía sau. Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào Biện Bạch Hiền, người kia bất đắc dĩ đành mở miệng: "Không có dấu vết để lại, có thể tìm cách khác để điều tra ra."

"Cách gì?"


"Nếu phòng khách sạn chính là hiện trường gây án, tất nhiên mọi thứ không thể yên bình như vậy được, giết chết một người còn sống, ít nhiều vẫn phải có động tĩnh, chỉ có điều, nếu theo lời tôi đã nói từ đầu, nếu hung thủ thật sự là sát thủ, vậy thì khó có thể đảm bảo được."

Ba người bên cạnh không nói lời nào, chỉ yên lặng chờ cậu nói tiếp.

"Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi, nạn nhân sau khi bị bóp cổ chết mới bị treo đứng rút máu, trừ cái đó ra trên thi thể nạn nhân đều vô cùng sạch sẽ, thậm chí vết tích đánh nhau cũng không có, điều này cho thấy hung thủ chắc chắn phải cao hơn nạn nhân rất nhiều, trong lúc anh ta không phòng bị liền ra tay, vì sức lực cách nhau nhiều nên khiến anh ta dù có phản kháng thì lực cũng không đáng kể." Biện Bạch Hiền ngừng một chút, nói tiếp: "Thứ các anh có thể tra ra chính là, trong phòng khách sạn nơi nào có thể treo một người trưởng thành lên? Một người bị rút nhiều máu như vậy, mùi trong phòng tất nhiên không thể trong chốc lát liền tan đi hết, có lẽ các anh có thể tra được, cùng ngày đó có phòng nào yêu cầu miễn quét dọn hay không."

Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, bốn người cũng đã đi đến khu biệt thự. Ngô Diệc Phàm tỏ ý đã hiểu, vỗ vỗ cánh tay Phác Xán Liệt, "Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Có lẽ mai phải đến thành phố S một chuyến."

Phác Xán Liệt gật đầu, sau khi nhìn thấy Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng về phòng, anh cùng Biện Bạch Hiền cũng trở về phòng.

Biện Bạch Hiền vừa vào phòng đã ngã người lên giường, cả người dang hai tay hai chân tạo thành hình chữ đại. Phác Xán Liệt thuận tay đóng cửa lại, đi đến ngồi bên cạnh cậu, nâng tay vỗ mông cậu một cái.

Đổi lại nếu là bình thường Biện Bạch Hiền đã nhảy dựng lên tỏ ý kháng nghị, nhưng giờ phút này cậu lại mệt mỏi bất động nằm sấp một chỗ.

"Em sao vậy?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Không có gì." Cả đầu đều vùi trong chăn, thanh âm của Biện Bạch Hiền nghe rất nhỏ.

"Anh không cho em đụng đến vụ án này, em thấy không vui sao?" Phác đội trưởng tự cho là mình hiểu hết.

Biện Bạch Hiền bỗng trở mình ngồi dậy, làm Phác Xán Liệt thoáng giật mình.

Biện pháp y đưa tay búng trán Phác đội trưởng một cái, "Em không có không vui, ngược lại anh phải nói là lúc nhìn anh phá án em thật sự rất vui vẻ."

Phác Xán Liệt giữ lấy hai tay đang làm loạn của cậu, trừng mắt, "Em coi anh là con em sao, nhìn thấy con trai có tiền đồ nên mới vui vẻ như vậy?"

Biện Bạch Hiền mỉm cười gật gật đầu, "Hình như là loại cảm giác này đó."




Phác đội trưởng tức giận, nghiêng người qua cắn lên vành tai Biện Bạch Hiền, cắn xong lại phả hơi vào tai cậu, âm thanh trầm thấp mị hoặc, "Anh là người đàn ông của em, không phải là con em."

Biện Bạch Hiền tựa như đã quen với hành động đùa giỡn này của đối phương, không tức giận, ngược lại còn cười tươi, thuận thế ôm lấy anh, tựa cằm vào vai anh, gọi một tiếng: "Phác đội trưởng."

"Ừ?" Khó được dịp Biện pháp y chủ động sà vào lòng mình như vậy, Phác Xán Liệt cũng ôm chặt người cậu.

"Anh thật sự đã khắc sâu vào tim em rồi."

"Đây là đang bày tỏ với anh à?" Phác Xán Liệt cười khẽ.

"Em là đang bày tỏ đấy, vậy nên anh phải nghe cho thật kỹ, nếu anh bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ chẳng còn cơ hội nào đâu."

"Được, anh nghe đây." Ngữ khí của Phác đội trưởng nghe rất bình tĩnh, nhưng vẫn không thể ngăn được khóe miệng đang nhếch cao của mình.

"Anh còn làm bộ bình tĩnh thế à?" Biện Bạch Hiền buồn cười hỏi. Dừng một chút, tựa như đang sắp xếp lại câu chữ, một lúc lâu sau mới nói: "Phác đội trưởng, cám ơn anh mấy năm nay đã làm bạn với em, chuyện của ba, em thật sự không có cách nào làm nó bay biến hoàn toàn được, em xin lỗi vì hay giành lấy công việc của anh, nhưng nếu không làm gì đó, em thật sự không biết phải làm thế nào dời lực chú ý khỏi chuyện kia. Nhưng mỗi lúc ở bên cạnh anh, cho dù là đấu võ mồm thôi cũng đã giúp em thả lỏng tâm tình mình rất nhiều. Em biết, cho dù em dẫn dắt anh tìm ra hung thủ, anh vẫn chưa bao giờ hoàn toàn ỷ lại vào em, anh vẫn luôn biết mình nên làm cái gì. Từ trước đến giờ em chưa từng thích ai cả, cũng không biết thích một người có cảm giác gì, nhưng mà, em nghĩ mình thích anh."

Phác Xán Liệt ngẩn người, bất ngờ ôm lấy vai Biện Bạch Hiền đẩy cậu ra một chút, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt cậu, không đợi cậu phản ứng đã nhào lên phủ lấy môi cậu, giữ chặt gáy cậu dùng lực mạnh như muốn đem cậu nhập làm một với mình.

Biện Bạch Hiền đang ôm Phác Xán Liệt đột nhiên nắm lấy áo anh, hai bàn tay rảnh rỗi siết chặt lớp vải áo.

Càng động tình chính là, lúc Phác Xán Liệt hơi hé mắt, nhìn thấy hàng lông mi hơi run run của Biện Bạch Hiền, đầu lưỡi anh càng tàn sát bừa bãi bên trong. Anh không cần gì quá nhiều, chỉ cần có câu cuối ấy là đủ rồi. Lời bày tỏ này thật ngốc nghếch, nhưng đó cũng chính là lời bày tỏ động lòng nhất mà anh từng nghe.

Hôm sau.

Biện Bạch Hiền mơ màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Độ Khánh Tú, chính xác mà nói, là đôi mắt trừng to của Độ Khánh Tú.


Có lẽ vừa mới ngủ dậy, Biện Bạch Hiền theo bản năng ngửa đầu ra phía sau, "Khánh Tú?"

"Bạch Hiền, cuối cùng anh cũng tỉnh." Độ Khánh Tú rốt cuộc cũng dời mặt đi, ngồi trên mép giường, dùng ngữ khí oán giận nói: "Tôi chờ anh rất lâu rồi đó."

"Có chuyện gì à? Cậu có thể gọi tôi dậy mà." Biện Bạch Hiền duỗi người, cọ xát qua lại, nhìn thấy Kim Chung Nhân dựa nửa người vào khung cửa, trong nháy mắt tỉnh táo hơn hẳn.

"Anh Xán Liệt nói chờ anh tỉnh rồi nói cho anh biết anh ấy cùng Kris ca đi thành phố S, anh dù có ngủ dậy muộn cũng phải nhất định ăn bữa sáng."

Độ Khánh Tú nói vô cùng nghiêm túc, lại khiến Biện Bạch Hiền buồn cười, thật sự ngốc quá đi, không phải cậu ấy hoàn toàn có thể làm việc của mình, khi nào cậu thức dậy thì vào nói một tiếng sao.

Kim Chung Nhân nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của Biện Bạch Hiền, có lòng tốt giải thích: "Tôi cũng nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy nói phải vào đây chờ anh tỉnh."

Biện Bạch Hiền xoa mặt, vậy ra hai người vẫn ở trong này nhìn cậu ngủ sao, "Hai người vào đây bao lâu rồi?"

Độ Khánh Tú suy nghĩ, trả lời: "Hơn nửa giờ rồi." Biện pháp y: . . .

Rửa mặt xong Biện Bạch Hiền vẻ mặt tươi tỉnh đi ra khỏi phòng, Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú không nhịn được cùng nhìn nhau một cái -- Phác đội trưởng không có ở đây, sao Biện pháp y lại vui vẻ như thế?

Trong lúc ăn sáng, Biện Bạch Hiền từ vẻ mặt tươi tỉnh lại chuyển sang lơ đãng, chiếc bánh bao bỏ vào miệng nhai cả buổi trời cũng chưa dừng lại.

Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân nhìn nhau -- chẳng lẽ bây giờ mới ý thức được Phác đội trưởng đã đi công tác?

"Khánh Tú." Biện Bạch Hiền đang miệt mài cắn bánh bao bỗng nhiên ngẩng đầu gọi một tiếng.

"Hở? Cái gì?" Tưởng suy nghĩ của mình bị bại lộ, Độ Khánh Tú khẩn trương hỏi.

Ánh mắt Biện Bạch Hiền dao động qua lại giữa Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân, "Hai người hôm nay không đi làm sao?"

"Đang định đi làm." Độ Khánh Tú trả lời, đột nhiên nhớ đến Kim Chung Nhân đã nói với cậu là Phác Xán Liệt hy vọng bọn họ gần đây có thể bên cạnh Biện Bạch Hiền nhiều một chút, liền nói thêm vào: "Nhưng mà tạm thời không có việc gì quan trọng phải làm."




Kim Chung Nhân quay đầu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Độ Khánh Tú, phản ứng coi như nhanh nhạy.

"Chơi cái gì? Bọn em đi cùng với!" Giọng nói của Ngô Thế Huân từ ngoài cửa truyền vào.

Ba người trên bàn cơm dời tầm mắt đến nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy Ngô Thế Huân đang lôi kéo Lộc Hàm đi vào, Biện Bạch Hiền yên lặng liếc mắc xem thường, hai người kia không phải là anh em sinh đôi thật à.

"Hai người không cần đi làm à?" Biện Bạch Hiền có lòng tốt nhắc nhở.

Ngô Thế Huân hất mặt làm vẻ mặt khinh khỉnh đủ tiêu chuẩn, đủ khiến Biện pháp y cảm thấy kỳ lạ, "Có anh Nghệ Hưng ở đó rồi, em chỉ như bù nhìn ngồi chơi thôi."

Lộc Hàm nhún vai nói tiếp, "Theo một ý nghĩa nào đó thì tôi là người làm nghề tự do."

"Vậy cùng đi đi. Đi chơi thôi, không phải đời người quan trọng nhất vẫn là có thể vui vẻ đi chơi sao." Độ Khánh Tú hào hứng đề nghị.

"Vậy đi câu cá!" Biện pháp y quyết định dứt khoát, không cho người khác có cơ hội phản bác, cũng may những người kia cũng không có ý định phản bác lại.

Buổi chiều mọi người chuẩn bị một chút, thay một bộ trang phục thoải mái chuẩn bị đi ra ngoài, suýt nữa va phải Hoàng Tử Thao đang ra sức chạy tới.

Độ Khánh Tú còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã bị Hoàng Tử Thao nắm chặt tay cậu: "Anh Nghệ Hưng đâu?"

"Đang ở trong phòng làm việc của anh ấy, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Độ Khánh Tú nuốt nước miếng, cuối cùng cũng hỏi ra được.

Biện Bạch Hiền đứng ở một bên, mang theo túi cần câu, nhìn Hoàng Tử Thao, "Tình nhân của Vệ Tĩnh Văn xuất hiện à?"

Hoàng Tử Thao không cảm thấy ngạc nhiên chỉ gật nhẹ đầu, những người khác đều há to miệng, tùy tiện đoán đâu trúng đó cũng chính là bản năng đặc biệt của Biện Bạch Hiền.

"Cách của đội trưởng có hiệu quả rất cao!" Lúc Hoàng Tử Thao thấy Vệ Tĩnh Văn thật sự đi tìm tình nhân của cô ta, hắn đã kích động đến mức ngón tay cái dựng thẳng giành cho Phác Xán Liệt cũng có chút run rẩy. Có lẽ bởi vì Biện Bạch Hiền khẳng định hung thủ là tình nhân của Vệ Tĩnh Văn, vậy nên nhất thời hắn có cảm giác hào hứng khi nhìn thấy hung thủ tự sa vào lưới vậy.

Biện Bạch Hiền đưa tay về phía hắn, Hoàng Tử Thao thoáng nghi hoặc, ngay lập tức phản ứng được ý của cậu là gì, liền lấy tấm ảnh chụp trong điện thoại đưa cho Biện Bạch Hiền xem.


Biện Bạch Hiền nhận lấy điện thoại, nheo mắt nhìn tấm ảnh chụp một người đàn ông và một người phụ nữ, những người còn lại cũng đứng vây quanh cùng nhau xem.

"Muốn điều tra người không phải nên tìm Độ Khánh Tú sao? Anh Nghệ Hưng làm bên tình báo mà." Biện Bạch Hiền nâng mắt nhìn Hoàng Tử Thao.

"Anh ấy có cách riêng, điều tra rất nhanh!!"

"Anh thật sự coi chúng tôi là bù nhìn ngồi chơi à?" Ngô Thế Huân đoạt lấy điện thoại trên tay Hoàng Tử Thao, một bên lấy điện thoại của mình bật bluetooth, chuyển ảnh chụp qua điện thoại của mình, "Trong vòng một ngày tôi sẽ giúp anh giải quyết."

Biện Bạch Hiền nhìn thấy Ngô Thế Huân ôm công việc hằng ngày của Trương Nghệ Hưng, cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi Hoàng Tử Thao, "Nói cho Xán Liệt chưa?"

"Rồi, nói ngay đầu tiên, cũng gửi ảnh chụp cho anh ấy, anh ấy cũng nói tôi tìm anh Nghệ Hưng." Hoàng Tử Thao thành thành thật thật trả lời.

Độ Khánh Tú nhất thời cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Kim Chung Nhân đứng đằng sau, người phía sau xoa đầu cậu như muốn tỏ ý an ủi.

Lộc Hàm đặt túi cần câu xuống dưới đất, cằm tựa vào nó hỏi: "Vậy còn đi chơi không?"

"Em không đi nữa, anh cũng đừng đi." Ngô Thế Huân nói xong, kéo Lộc Hàm đi ra ngoài, không quên quay đầu nói to với Biện Bạch Hiền: "Bạch Hiền các anh đi chơi đi, đi chơi vui vẻ!"

Nghe vậy, Hoàng Tử Thao đánh giá Biện Bạch Hiền một lượt, "Biện pháp y, tôi biết bây giờ toàn đội anh là người rảnh rỗi nhất, nhưng mà nhàn hạ thoải mái đến mức có thể đi câu cá như thế này sao?"

Toàn đội trong miệng của Hoàng Tử Thao nói ra không ai là không hiểu, bởi vậy Biện Bạch Hiền cũng không thèm tranh cãi với hắn, chỉ hất cằm nói, "Ai bảo cậu tôi muốn đi câu cá? Tôi là đi luyện lực cánh tay!" Nói xong liền khiêng túi cần câu đi ra khỏi biệt thự.

Thấy thế, Kim Chung Nhân nắm tay Độ Khánh Tú kéo ra ngoài, "Chúng tôi cũng đi làm việc đây."

Hoàng Tử Thao: . . .

Chapter 48

"Cảnh sát."




"Chúng tôi nghi ngờ khách sạn này là hiện trường đầu tiên của một vụ án mạng, bây giờ làm phiền quản lý của các cô ra mặt phối hợp điều tra."

Nhân viên lễ tân mở to mắt nhìn giấy phép công tác của Ngô Diệc Phàm, lại đánh giá ba người trước mặt vài lượt, "Ba anh chờ một chút."

Ngô Diệc Phàm nghĩ rằng cô sẽ xoay người đi tìm quản lý, nào ngờ cô lại xoay người thì thầm với nhân viên lễ tân bên cạnh vài câu, dường như bàn bạc xem có nên gọi quản lý khách sạn ra đây hay không.

Khoảng chừng hai phút sau, ngay lúc Ngô Diệc Phàm đã không còn kiên nhẫn thêm được nữa, nhân viên lễ tân lại xoay người một lần nữa đối mặt với bọn họ, chỉ vào chiếc ghế bành bên trái phía trước, "Mời các anh đến ghế ngồi xuống trước chờ trong chốc lát, tôi sẽ tìm quản lý của chúng tôi đến."

Ngô Diệc Phàm ngay cả nói cũng lười, chỉ xoay người đi đến ghế bành, Phác Xán Liệt đi sau cùng quay đầu mỉm cười với nhân viên lễ tân, "Làm phiền cô."

Nhân viên lễ tân ngạc nhiên, lập tức cúi đầu gọi điện thoại.

Ba người ngồi xuống chiếc ghế bành, Kim Tuấn Miên lo lắng hỏi: "Nếu lát nữa anh ta không chịu phối hợp thì phải làm sao?"

Ngô Diệc Phàm hừ một tiếng trút giận, "Anh ta có thể không phối hợp sao?"

"Dù sao chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ xác thực nào, không thể nói khách sạn rộng lớn này của bọn họ ngừng kinh doanh liền ngừng kinh doanh được." Phác Xán Liệt nói tiếp, "Tôi muốn nói là sẽ không dễ dàng như vậy."

Ngô Diệc Phàm khoanh tay bắt chéo một chân, vì dáng người hắn cao gầy nên động tác này được hắn thực hiện vô cùng tao nhã, khiến các cô gái ở quầy lễ tân không nhịn được chăm chú ngắm nhìn. Một tay chống cằm, Ngô Diệc Phàm cũng không thèm nói lại, cúi đầu tựa như đang chợp mắt.

Bọn họ lúc sáng sớm đã chạy đến thành phố S, Kim Tuấn Miên cũng không nói thêm nữa, ngửa đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Phác Xán Liệt nhìn thấy hai người bọn họ không có ý định tiếp tục thảo luận nữa, liền lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở khóa, trên màn hình là một tờ giấy trắng, phía trên có viết ba con chữ phóng khoáng, nét chữ tuy không to nhưng rất rõ ràng, ngay ngắn lại không cứng nhắc, cho dù chữ phía góc phải hơi tối mờ vẫn có thể bắt mắt như vậy.


Chữ ký này là Phác Xán Liệt chụp từ tập văn kiện mà Biện Bạch Hiền đã đưa cho anh trước đó, lúc ấy nhìn thấy cảm thấy rất thoải mái, không ngờ hiện tại đã có thể quang minh chính đại đặt làm hình nền điện thoại. Đang suy nghĩ, bàn tay như bị ma xui quỷ khiến ấn gọi số điện thoại của Biện Bạch Hiền.

Điện thoại vừa vang lên ba tiếng đã có người nghe máy: "Xán Liệt?" "Ừ." Phác Xán Liệt cong khóe môi, "Đã dậy rồi sao?"

"Sáng sớm đã bị Khánh Tú dọa tỉnh ngủ luôn rồi , anh bên kia sao rồi? Người phụ trách khách sạn có cho các anh điều tra không?"

"Bọn anh vẫn đang chờ người kia, như chờ người nổi tiếng ấy. Khánh Tú làm em dậy bằng cách nào?" Phác Xán Liệt bắt chéo chân, bàn tay không cầm điện thoại đặt lên đùi.

"Không có gì, cậu ấy chỉ dùng phương thức có hơi đặc biệt để gọi em dậy thôi." Biện Bạch Hiền nói xong, vì không muốn Phác Xán Liệt tiếp tục hỏi về phương thức kia liền chuyển đề tài: "Ảnh chụp tình nhân của Vệ Tĩnh Văn anh xem chưa?"

"Ừ, sao vậy, anh Nghệ Hưng tra được thân phận của hắn ta chưa?" "Không sao cả, em chỉ cảm thấy hắn ta rất đẹp trai."

". . ." Ngữ khí của Biện Bạch Hiền vô cùng thản nhiên, khiến Phác Xán Liệt không thể phân biệt được lời này của cậu là nói thật hay đang nói giỡn.

Không đợi được đến lúc Phác Xán Liệt mở miệng, Biện Bạch Hiền lại phì cười nói: "Phác đội trưởng, em thích nhìn anh ghen."

"Em nhìn thấy sao?" Phác Xán Liệt vẫn đang hạ tầm mắt nói chuyện bỗng ngẩng đầu nhìn quanh.

"Em cảm nhận được."

Lúc này, một người đàn ông tầm 30 tuổi từ thang máy đi tới, trực tiếp hướng đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nói với hắn ta mấy câu, sau đó lại chỉ sang hướng ba người bọn họ bên này, Phác Xán Liệt đoán người này chính là quản lý khách sạn bọn họ muốn tìm, vì thế rất nhanh chóng nói với đầu dây bên kia: "Này không dễ như vậy đâu, khi nào về sẽ ghen cho em xem. Nếu không có việc gì làm thì nói Chung Nhân và Khánh Tú cùng em đi shopping, đừng suốt này ngâm mình trong phòng khám nghiệm tử thi nữa, vụ án hay mấy thứ này nọ cũng đừng ép mình nghĩ quá nhiều, chờ anh mang tin tốt trở về. Bây giờ người muốn tìm đến rồi, anh cúp máy trước, lát sẽ gọi lại cho em."

Phác Xán Liệt vừa mới nói xong, đầu dây bên kia đã lập tức truyền đến tiếng đáp lại rất rõ ràng, "Được."

Nhìn thấy người đàn ông đang đi tới chỗ bọn họ, Phác Xán Liệt lay Ngô Diệc Phàm và Kim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net