Chapter 56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lưng cô, sau đó quay đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, "Chúng ta ở đây thảo luận vụ án hình như không được thích hợp lắm?"

Biện Bạch Hiền phất tay, "Trước tiên hãy nghe em nói hết đã." Phác đội trưởng ngay lập tức chăm chú lắng nghe.




"Thế nhưng em cũng nói Quan Thanh Trúc là bởi vì phát hiện Vệ Tĩnh Văn có tình nhân bên ngoài nên mới bị giết."

Biện Bạch Hiền trầm ngâm nói: "E rằng sự việc không đơn giản như vậy. Ngay từ đầu em phải nghĩ đến mới đúng! Bây giờ ba người cùng nhau viết cuốn sách kia hai người đã bị giết, còn lại một người. . ."

Phác Xán Liệt bỗng ngẩng đầu, "Rất có khả năng sẽ bị giết hại!"

Ngô Diệc Phàm lập tức lấy điện thoại di động ra, "Để tôi nói Nghệ Hưng lập tức tra ra địa chỉ của người còn lại, chúng ta phải bảo vệ người này!"

"Có thể. . ." Biện Bạch Hiền khẽ cắn ngón trỏ, "Người còn lại sẽ biết chút gì đó. . ."

Trong lúc Ngô Diệc Phàm đi gọi điện thoại, Biện Bạch Hiền hỏi Phác Xán Liệt: "Vừa nãy có hỏi được gì từ vợ nạn nhân không?"

"Cô ta nói sáng sớm nay phát hiện thi thể nạn nhân, lần cuối cùng nhìn thấy nạn nhân là khuya ngày hôm trước."

"Khuya ngày hôm trước? Nói cách khác thời gian nạn nhân bị sát hại là khuya ngày hôm trước đến sáng hôm sau."

"Thế Huân đã đi đến chỗ bảo vệ tòa nhà xem cameras ghi hình trước cửa ra vào rồi, có thể sẽ giúp chúng ta rút ngắn thời gian."

"Nhưng mà, hai vợ chồng tại sao cả ngày đều không gặp mặt?"

"Vợ nạn nhân thứ bảy hàng tuần đều đưa con gái về nhà mẹ đẻ ở chơi một ngày."

"Mỗi cuối tuần? Lúc nãy khi đi vào tòa nhà em thấy chỉ có một cửa ra vào, ở đó lại có giám sát an ninh, người ra vào cũng rất nhiều, mang một người chết vào đây có khả năng rất thấp. Em nghĩ địa điểm gây án có thể là ngay tại đây, hung thủ nhất định phải tìm hiểu kỹ càng mới ra tay."

Lúc này Kim Chung Nhân đi đến, dựa vào ghế sopha nói: "Lúc chúng tôi chạy đến đây, tinh thần của vợ Tiếu Thành Huân rất không ổn định, những lời cô ta nói liệu có đáng tin không?"

"Không đâu." Lộc Hàm từ bên ngoài đi vào, "Lúc đầu tinh thần cô ta thật sự suy sụp, nhưng tôi đã thả lỏng tinh thần cho cô ta một lúc lâu, trước khi mọi người lấy lời khai tôi đã hỏi vài câu hỏi thông thường rồi, cô ta đều có thể đưa ra câu trả lời chính xác."


Phác Xán Liệt gật đầu, nhìn Biện Bá Hiền, "Em đã nghĩ nơi đây có thể là hiện trường đầu tiên, vậy anh ở đây tìm kiếm xem có manh mối nào không, em về trước đi, đừng để quá mệt mỏi."

Biện Bạch Hiền nói "Anh cũng vậy" rồi rời đi, vừa về đến cục đã ngay lập tức đi thẳng đến phòng khám nghiệm tử thi, trợ lý đã giúp cậu mang thi thể xử lý tốt đặt lên bàn khám nghiệm.

Thay xong quần áo, Biện Bạch Hiền đứng trước bàn khám nghiệm tử thi.

Thuốc vẽ ở miệng của nạn nhân đã được lau sạch, Tiếu Thành Huân thoạt nhìn tuổi còn trẻ, tướng mạo thanh tú, khiến cậu hoàn toàn không có cách nào liên tưởng được đây là tác giả tiểu thuyết kinh dị.

Nhìn hai mắt hắn trừng to, Biện Bạch Hiền lại cảm thấy rất mệt mỏi, dùng dao giải phẫu tách lớp keo dán cường lực ở mí mắt cũng không được, không tách cũng không được, đành không nhìn đến nó nữa, bắt đầu khám nghiệm cơ thể.

Ngô Thế Huân dưới lầu tay không đi về phía Ngô Diệc Phàm, "Anh! Chiều hôm qua toàn bộ cameras giám sát ở tòa nhà đều gặp trục trặc.

Sắc mặt Ngô Diệc Phàm thoáng thay đổi, xoa cằm, "Xem ra hắn rất giỏi trong việc phá hỏng cameras giám sát."

Phác Xán Liệt xoa huyệt thái dương nói: "Như vậy chúng ta không thể biết được hung thủ gây án tại đây hay đưa Tiếu Thanh Huân đến nơi khác sát hại sau đó mới đưa về đây."

"Chỉ có điều, bảo vệ dưới lầu nói hai ngày nay không nhìn thấy Tiếu Thanh Huân ra vào, cả nhân viên bảo an cũng nói như vậy."

"Mặc kệ nói thế nào, căn phòng này vẫn có khả năng lớn là hiện trường đầu tiên của vụ án." Ngô Diệc Phàm nói xong vỗ vai Phác Xán Liệt, "Chúng ta vào trong phòng xem sao."

Hai người đi vào phòng của Tiếu Thành Huân, Phác Xán Liệt đi vào WC trước, vừa nhìn thấy phòng tắm vòi sen suýt nữa anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng kia, xoay người gọi Ngô Diệc Phàm, "Kris ca, nhìn tình trạng của thi thể, dường như cũng bị rút hết máu."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, "Tôi cũng đã thấy rồi."

"Nếu như rút máu ở đây, muốn loại bỏ mùi máu tươi chắc chắc không thể chỉ trong một sớm một chiều được, chỉ cần kiểm tra đồng hồ nước là được, đúng lúc hôm nay là đầu tháng, nếu như tháng này dùng rất nhiều nước, chúng ta có thể khẳng định nơi đây là hiện trường đầu tiên rồi."

Hai mắt Ngô Diệc Phàm sáng lên, "Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ đến điều này chứ!"

"Để tôi đi kiểm tra đồng hồ nước cho." Độ Khánh Tú xuất hiện sau lưng hai người tự đề cử chính mình.




Kim Chung Nhân ở phía sau Độ Khánh Tú cũng tự đề cử mình, "Em đi với anh."

Ngô Diệc Phàm cảm thấy rất rõ không khí xung quanh Phác Xán Liệt rất tệ, vừa định an ủi vài câu thì tiếng điện thoại vang lên.

"Nghệ Hưng, sao rồi?"

Phác Xán Liệt lúc này mới xoay người nhìn Ngô Diệc Phàm.

Trương Nghệ Hưng ở đầu dây bên kia nói nhanh: "Người thứ ba là nữ, tên Cao Huệ Thiến, cũng ở khu Ức Phong, anh Tuấn Miên và Tử Thao bây giờ đang chạy đến đó."

"Được, nói bọn họ nhất định phải phải bảo vệ nhân chứng tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào."

Ngô Diệc Phàm cúp điện thoại, mới phát hiện trong phòng chỉ còn lại hắn và Phác Xán Liệt, hắn vỗ vai Phác Xán Liệt nói: "Tử Thao và Tuấn Miên đã đến đón vị tác giả còn lại, sẽ không có việc gì đâu. Chúng ta trở về thôi, ở đây phái vài người đến canh chừng là được rồi."

Phác Xán Liệt mím môi, gật đầu.

Cùng Ngô Diệc Phàm trở về cục, nhóm Hoàng Tử Thao còn chưa về, Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân đi đều tra tình hình sử dụng nước trong nhà Tiếu Thành Huân cũng chưa trở về, Ngô Thế Huân đã được Ngô Diệc Phàm phái đi điều tra nguyên nhân trục trặc của các cameras giám sát, Lộc Hàm ở trong phòng làm việc trị liệu tâm lý cho người nhà nạn nhân. Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đi thẳng đến phòng làm việc của Trương Nghệ Hưng, Phác Xán Liệt đành đi theo hướng ngược lại, đi đến phòng pháp y.

Biện Bạch Hiền đứng trước bàn khám nghiệm tử thi ghi chép, bỗng cảm giác thắt lưng được người nào đó ôm lấy, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân hai cánh tay kia là ai, vậy nên cũng không ngẩng đầu chỉ hỏi: "Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?"

Phác Xán Liệt dựa cằm lên vai Biện Bạch Hiền, "Kiểm tra đi kiểm tra lại kết quả vẫn giống như kết quả ở khách sạn suối nước nóng vậy."

Biện Bạch Hiền cúi đầu "Ừ" một tiếng, tiếp tục công việc của mình.

Phác Xán Liệt nhìn cậu viết, cũng không có ý tứ muốn buông tay, "Anh thích bộ dáng em lúc mặc áo blouse trắng."

Biện Bạch Hiền liền mỉm cười trong vòng tay của Phác Xán Liệt xoay người lại, "Có muốn em đem một cái về làm thành đồ ngủ không?"


Lúc này trên gương mặt Phác Xán Liệt mới xuất hiện nét cười, anh nhìn thi thể đặt trên bàn khám nghiệm hỏi: "Như thế nào rồi?"

"Cũng bị rút máu, vẫn là rút máu từ lòng bàn chân. Ngoài ra," Biện Bạch Hiền lấy một ống nghiệm chứa máu đưa lên, "Em cần đem một ít máu còn lại của nạn nhân đến phòng giám định."

"Giống tình trạng của Quan Thanh Trúc y đúc, cũng đâu cần lại giám định nữa đâu?" Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, nói.

Đối phương khẽ lắc đầu, đây chính là biểu hiện phản đối trong im lặng, dù thế nào đi nữa cậu vẫn phải có trách nhiệm đối với nạn nhân đến cùng.

Phác Xán Liệt thoáng thở dài, vuốt tóc Biện Bạch Hiền, nói: "Anh đi cùng em đến phòng giám định."

Biện Bạch Hiền nắm lấy bàn tay Phác Xán Liệt đang đặt trên tóc mình kéo xuống, "Tối hôm qua anh không ngủ đúng không? Tranh thủ lúc có thời gian về ngủ một lát đi."

Phác Xán Liệt ngạc nhiên, "Anh làm em thức giấc sao?"

Biện Bạch Hiền lắc đầu, "Tối hôm qua em có thức dậy một lần, nhìn thấy anh ngồi ở cuối giường."

Phác Xán Liệt ngay lúc này nét mặt giống như đã làm chuyện xấu bị bắt tại trận, hai tai đỏ ửng, lo lắng không biết nên giải thích với Biện Bạch Hiền nguyên nhân tối hôm qua mất ngủ như thế nào.

Biện Bạch Hiền cầm bản ghi chép vòng qua người Phác Xán Liệt rời khỏi bàn khám nghiệm tử thi, "Phác đội trưởng muốn sớm phá được án thì tốt nhất nên ngủ đủ giấc, mất ngủ sẽ chỉ làm chỉ số thông minh của anh giảm xuống nhanh chóng mà thôi."

Phác Xán Liệt dở khóc dở cười nghe lời khuyên của Biện Bạch Hiền, cái gì là giảm xuống nhanh chóng chứ? Nhanh hơn cái gì chứ?

Theo Biện Bạch Hiền rời khỏi bàn khám nghiệm tử thi, Phác Xán Liệt cao giọng nói: "Anh đi cùng em đến phòng giám định xong sẽ về ngủ."

Biện pháp y xoay người nhìn anh, "Anh lại còn mặc cả nữa? Vào thời điểm này muốn có được thời gian để ngủ cũng rất khó, nói không chừng đi đến phòng giám định xong sẽ có cuộc họp, họp xong lại phải đi khắp nơi tìm manh mối, rồi lại trở về họp, sau đó lại đi bắt hung thủ."

Phác Xán Liệt thấy cậu thuộc làu trình tự phá án của đội cảnh sát hình sự như vậy, tâm trạng càng vui vẻ hơn, mỉm cười nói, "Mượn may mắn của Biện pháp y, tốt nhất là phải nhanh chóng bắt được hung thủ a."




Biện Bạch Hiền vốn muốn cởi áo blouse trắng ra, lại bị Phác Xán Liệt ngang ngạnh chặn lại, nhìn anh thích ngắm cậu mặc áo blouse trắng như vậy khiến trong lòng cậu nảy sinh kích động muốn đem một chiếc áo khoác về làm thành áo ngủ thật.

Trên đường đi đến phòng giám định, Phác Xán Liệt vẫn từ tốn bước đi, rốt cuộc cũng bị Biện pháp y không thể kiên nhẫn được nữa túm lấy anh kéo đi thật nhanh.

Vài cảnh viên trên đường đi nhìn thấy bộ dạng hai người như thế, liền suy đoán hai người này chẳng lẽ không được cấp trên đồng ý nên muốn bỏ trốn sao?

Chạy một mạch đến phòng giám định Biện Bạch Hiền mới buông Phác Xán Liệt ra, dựa người vào tường ra sức thở, vừa lúc thẩm định viện trưởng Ngô Thuần Dịch cầm ống nghiệm đi đến, nhìn thấy bộ dạng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không khỏi buồn cười.

Lúc này Biện Bạch Hiền đang ngửa đầu dựa lên tường, Phác Xán Liệt một tay vẫn cầm ống nghiệm, tay kia chống lên tường ngay bên cạnh Biện Bạch Hiền, nhìn từ góc độ của người ngoài, quả thật rất giống như đang muốn giúp Biện Bạch Hiền uống hết thứ chất lỏng trong ống nghiệm vậy.

"Bạch Hiền?"

Phác Xán Liệt nhìn sang nơi thanh âm phát ra, ở trong cục người gọi thẳng tên của Biện Bạch Hiền không nhiều, Biện Bạch Hiền nghe thấy Ngô Thuần Dịch gọi mình liền lập tức chào hỏi, "Anh!"

"Nghe nói sáng nay có một thi thể được đưa tới?" "Đúng vậy a."

Ngô Thuần Dịch nhìn Biện Bạch Hiền rồi lại nhìn Phác Xán Liệt sau lưng cậu, "Cậu lại vất vả rồi, mang máu đến kiểm định sao?"

Phác Xán Liệt vội vã cầm ống nghiệm trong tay đưa đến, "Anh vất vả rồi."

Ngô Thuần Dịch nhận lấy ống nghiệm, "Phác đội trưởng đúng không? Bình thường rất ít khi có thể nhìn thấy cậu."

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, "Anh ấy bình thường không phải rất rảnh rỗi sao." Phác đội trưởng: . . .

Ngô Thuần Dịch nhíu mày, "Anh đem nó đi kiểm định đây, các cậu cứ tự nhiên nhé." "Nếu anh bận rộn chúng tôi cũng không làm phiền nữa."

Hai người rời khỏi phòng giám định, Biện Bạch Hiền vừa định kéo Phác Xán Liệt về ngủ thì tiếng điện thoại lại vang lên, Phác Xán Liệt nhìn màn hình hiển thị là Ngô Diệc Phàm, liền nhìn sang Biện Bạch Hiền chần chừ một lúc rồi mới nghe máy.


"Kris ca?"

"Xán Liệt à, một tiếng sau đến phòng hội nghị ở tòa nhà hành chính, đội cảnh sát hình sự có một cuộc họp."

Phác Xán Liệt ngây người một lúc, sau đó mới hít sâu một hơi, trả lời "Được" rồi lập tức cúp máy. Kích động lắm lấy cổ áo Biện Bạch Hiền, "Thần linh Biện pháp y ơi! Ngài hãy nói cho tôi biết mình còn có thể sống đến mấy tuổi a!"

Biện Bạch Hiền mở to mắt, hỏi dò: "Thực sự là mở cuộc họp à?" Phác đội trưởng tâm trạng không tốt nói: "Đúng vậy! Một giờ sau!"

Biện Bạch Hiền đẩy anh đi, "Vậy anh còn không mau tranh thủ thời gian đi về ngủ đi!"

Phác Xán Liệt nắm lấy bàn tay cậu, "Chỉ còn một giờ thì ngủ gì chứ, đi đi về về cũng mất nửa tiếng rồi, thà tranh thủ có thời gian cùng với Biện pháp y nhà anh. . ."

Phác đội trưởng còn chưa dứt lời đã bị chặn ngang.

"Anh không về ngủ cũng được, em cho anh mượn bàn khám nghiệm tử thi mà ngủ."

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền, nét mặt cũng trở nên sâu hiểm hơn, một lúc lâu sau mới nói: "Biện pháp y, em đây không phải là muốn đêm động phòng của chúng diễn ra trên bàn khám nghiệm tử thi đó chứ?"

"Đêm động phòng?" Nét mặt Biện Bạch Hiền dần dần thay đổi càng thâm sâu hơn anh, nụ cười trên miệng càng khoa trương nhếch lên cao hơi.

Phác Xán Liệt thừa dịp cậu chưa nói xong liền nhanh chóng chạy đi trước, "Anh về nhà ngủ trước đây! Tối cùng nhau ăn cơm!"

Biện Bạch Hiền nhìn bóng lưng điên cuồng chạy của Phác Xán Liệt, nở nụ cười thật tươi, miệng lẩm bẩm: "Thật ra em cũng chưa nghĩ ra được mình muốn nói gì mà." Nói xong liền xoay người quay về phòng pháp y tiếp tục làm công việc đang dở dang.

Còn ở bên kia, Phác đội trưởng không quay về biệt thự mà lại chạy đến phòng làm việc của mình. Đi đến ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, hai chân gác lên bàn làm việc, Phác Xán Liệt hai tay ôm mặt, ngón trỏ gõ gõ hai bên má, hai mắt nheo lại thất thần nhìn chằm chằm vào một chỗ. Anh cũng không tin tối hôm qua sau khi nhìn thấy Biện Bạch Hiền yên giấc ngủ, bản thân mình lại si ngốc mở to mắt cho đến hừng đông, sau đó mới xốc lại tinh thần xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vừa suy nghĩ, anh lại nhìn một trong những tấm ảnh hiếm hoi chụp chung với Biện Bạch Hiền ở trên bàn làm việc, Biện pháp y ơi Biện pháp y, rốt cuộc khi nào em mới có thể ngoan ngoãn không từ chối để anh yêu thương đây a.




Chapter 58

Đến giờ họp, Biện Bạch Hiền vừa đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy Phác Xán Liệt ngồi ở bàn hội nghị, lúc này vẻ mặt tươi tỉnh ngoắc ngoắc tay với cậu. Phác đội trưởng đang mặc một bộ tây trang thoải mái, rất vừa vặn với vóc người của anh, thật ra Biện Bạch Hiền rất thích nhìn anh mặc như thế này, cũng giống như anh thích nhìn cậu mặc áo blouse trắng vậy.

Ngoại trừ người của đội cảnh sát hình sự, Biện Bạch Hiền còn thấy có một người lạ. Đi đến ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt, trước hết liền thấp giọng hỏi: "Có thật là anh đã về nhà ngủ không vậy?"

Phác Xán Liệt mím môi, cũng không có ý định muốn giấu giếm, "Vừa nãy ở phòng làm việc chợp mắt một chút, tối về ôm em là ngủ ngon nhất!"

Biện Bạch Hiền quay mặt không thèm để ý lời anh nói, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ lạ mặt kia, liền quay đầu lại hỏi Phác Xán Liệt, "Cô ấy là ai vậy?"

"Là một trong ba tác giả đồng sáng tác cuốn tiểu thuyết kinh dị kia, Cao Huệ Thiến."

"À?" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, cảm thán một câu: "Nữ tác giả tiểu thuyết kinh dị a!"

Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng đến sau cùng, Biện Bạch Hiền sắc bén nhìn thấy bọn họ vừa bước vào cửa liền buông tay nhau ra, Phác Xán Liệt cũng nhìn thấy, cúi đầu mỉm cười.

Ngô Diệc Phàm đi đến ngồi đối diện với Phác Xán Liệt, Trương Nghệ Hưng cũng ngồi xuống bên canh hắn, đối diện với Biện Bạch Hiền. Như vậy chủ tọa là ai? Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn nhau.

Còn đang nghi hoặc, cửa phòng họp lại được đẩy ra. Trình An hăng hái đi đến, tất cả mọi người đều đứng dậy nghiêm chào, "Cục trưởng!"

Cao Huệ Thiến vốn ngay từ đầu không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nghe bọn họ gọi "cục trưởng" liền vội vàng đứng dậy.

Biện Bạch Hiền lần thứ hai nhìn thấy Trình An vẫn không nhịn được thầm đánh giá, hắn vẫn hòa nhã dễ gần như vậy, mỉm cười ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, khí áp bức quanh người hắn so với Đan cục trưởng của bọn họ thấp hơn rất nhiều, nhưng điều thú vị chính là hai người là bạn tốt của nhau rất nhiều năm rồi.

Trình An vừa ngồi xuống ngay lập tức không để phí một giây phút nào bắt đầu lên tiếng, "Tôi đã nghe Diệc Phàm báo cáo, xác định đây là vụ án giết người liên hoàn, có thể nhằm


vào ba tác giả của cuốn tiểu thuyết kinh dị vừa ra mắt không lâu." Hắn vừa nói, vừa giơ cuốn sách có bìa màu đen đang đặt trên bàn.

"Tiếp theo tôi giới thiệu với mọi người một chút, người phụ nữ duy nhất đang ngồi ở đây, chính là một trong ba vị tác giả đó, Cao Huệ Thiến nữ sĩ."

Cao Huệ Thiến nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người ở đây, thoạt nhìn có vẻ là một người trầm lặng, hoặc cũng có thể là do bây giờ cô không còn tâm trạng để làm quen với mọi người xung quanh, dù sao thì nạn nhân kế tiếp rất có thể là cô.

"Cũng đã giới thiệu rồi, vậy tiếp theo để Cao tiểu thư nói trước. Cô có thân thiết với hai vị tác giả còn lại không? Trước khi cùng nhau viết sách các người đã là bạn bè rồi sao?"

"Thực ra giữa chúng tôi chỉ có thể gọi là một nhóm hợp tác mà thôi. Hơn nửa năm trước, chúng tôi gặp nhau trong một buổi họp mặt, bởi vì hai bên đều yêu thích tác phẩm của đối phương, lại nhận ra được cả ba có rất nhiều quan điểm chung, lúc đó liền quyết định sau này có cơ hội sẽ dùng trò chơi domino cùng viết ra một cuốn sách. Sau ngày hôm đó, chúng tôi cũng có liên lạc với nhau."

Cao Huệ Thiến nói rất lưu loát, nói ra tất cả không một chút giấu giếm, hoặc cũng có thể đây là lý do trốn tránh mà cô ta đã biên soạn ra từ trước, lúc này không ai biết được.

Ngô Diệc Phàm nhìn về phía Cao Huệ Thiến hỏi: "Có thể. . . có thể nguyên nhân là từ cuốn sách này mà ra không? Bởi vì lúc quyển sách này xuất bản thì hai người kia cũng gặp chuyện không may."

Cao Huệ Thiến lắc đầu, "Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net