Chap 1: Kiên và Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà họ Kiên và nhà họ Trần trước tới giờ luôn có mối quan hệ hữu nghị khá tốt trên thị trường chứng khoán, hai nhà giúp nhau, ai cũng đạt được lợi ích của mình. Vì vậy hai bên gia đình cũng có gặp mặt và ăn với nhau vài bữa cơm để tỏ ra lịch thiệp, phóng khoáng giữa đôi bên.

Mà nhà họ Kiên có một cậu quý tử khoảng năm sáu tuổi gì đó, khôi ngô, sáng dạ vô cùng. Còn nhà họ Trần, họ cũng có một mụn con gái đầu lòng bằng tuổi bên kia, bé gái giống mẹ, dễ thương đáng yêu lắm, mặt còn búng ra sữa, đôi mắt to tròn đén láy, chỉ là con bé hơi bị béo quá. Nhưng mà ai cũng nói, trẻ con phải mập mạp mới khỏe mạnh, vì thế, con bé mập thế này lại càng đáng yêu.

Tiếc rằng, con mắt thẩm mĩ của người lớn và con nít khác nhau xa lắm, xa tận chân trời ấy.

Hôm nay hai gia đình lại đi ăn chung nên hai đứa nhóc ngồi trên bàn đối diện nhìn nhau chằm chặp.

Bé gái Trần Hoàng Đoan Thục nhìn bạn trai bên kia với con mắt ngưỡng mộ, vì trong tất cả số bạn nam mà bé học chung, bạn này là đẹp nhất, bạn ấy hớt một bên tóc, cái mà bé hay nghe người ta gọi là ân đờ cứt ấy. Bạn mặc một chiếc áo thun trắng kết hợp với quần kaki đen, chân thì đi giày pata cao cấp, tay đeo đồng hồ. Ôi, cool ngầu lắm, đẹp trai lắm, da mắt bạn y da bé, trắng trắng hồng hồng mềm như bánh bao. Nhưng bạn kiêu lắm nha, bé muốn bắt chuyện với bạn, mà nhìn mặt bạn, bé sợ, rốt cuộc chẳng dám nói gì.

Bên còn lại, cậu nhóc Kiên Khánh Huân thừa hưởng tính tình từ ba từ lúc chào đời, nên lúc nào nhìn người khác cũng chỉ bằng nửa con mắt, vì vậy đối với con bé bên kia, nhóc chẳng buồn nhìn, nhưng hễ liếc mắt xem là thấy con bé béo ụ trong bộ váy cánh sen, trông chả hợp mắt chút nào. Cánh tay nó phải to gấp đôi tay cậu, vì mỡ tích tụ quá nhiều, tính ra nó thấp hơn cậu cả khúc, chả khác nào cục thịt mỡ đang trên chảo, thấy gớm. Càng nhìn nhóc càng khinh thường con bé đó, trong số những bạn nữ nhóc biết, con bé này xấu nhất, ngoài trừ được cái làn da trắng nõn và đôi mắt to tròn kia.

Mẹ Kiên vốn quen với bản tính thiếu gia của con nên chẳng lạ gì, nhưng mẹ Trần thì khác, mọi hôm bé gái Đoan Thục rất năng động, nhí nhảnh, dù lạ hay quen đều bị bé chọc phá. Vậy mà hôm nay, bé ngồi thu mình một góc, ngoan ngoãn ăn phần đồ của mình, chẳng nói năng gì cả. Thấy vậy, mẹ Trần mới nói

-Thục! Con qua chào hỏi bạn đi con.

Bé đưa khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn mẹ, thấy mẹ cười, rồi lại quay sang nhìn bạn, bạn chẳng thèm nhìn bé lấy một cái. Rốt cuộc bé vẫn sợ

-Dạ...dạ thôi! Mẹ! Con ra kia chơi nhé.

Bé vừa nói vừa chỉ về hướng vườn hoa của nhà hàng. Mẹ Trần gật đồng, dặn dò vài lời rồi để bé tự ra vườn hoa chơi. Mẹ Kiên nhìn hai ông bố vẫn mê mẩn bàn chuyện hợp đồng. Rồi lại quay sang nhìn đứa con trai không biết tôn trọng người khác của mình, nhéo đùi nó một cái, nhóc Huân bị đau, bực dọc nhìn mẹ trách.

-Mẹ làm cái gì vậy?

-Con mới làm cái gì đấy, sao lại làm bạn sợ, mau ra ngoài kia chơi với bạn đi.

-Tại sao? Mẹ thấy con làm gì con bé đấy à?

Nhóc nhìn mẹ, vẻ mặt thản nhiên. Đợi đến lúc nó tự tay hủy diệt cả thế giới thì nó cũng lại bảo chẳng phải lỗi của nó quá, mẹ Kiên thầm nghĩ. Nếu cứ tiếp tục vòng vo với nó thể nào cũng thua, rút kinh nghiệm nhiều lần mẹ Kiên quyết định lập tức dùng chiêu uy hiếp.

-Còn ngang, lập tức ra ngoài kia chơi với con bé, không thì đừng trách mẹ độc ác vứt hết mô hình của con.

Nghe tới đây, mặt nhóc tái mét, hậm hực bỏ ra ngoài, trong lòng uất ức ngập tràn nhưng nén lại, kiên quyết một ngày nào đó, nhóc sẽ xây khu hầm bí mật, bỏ hết tất cả thứ nhóc thích vào, mẹ đừng hòng đe dọa được nữa.

...

Bên ngoài vườn, bé Thục nhìn thấy hoa thì vui như được cho quà, là hoa hồng đỏ, hoa đẹp lắm, nở rộ dưới ánh đèn điện khang trang. Bé định sẽ hái hoa rồi tặng cho ba, cho mẹ, tặng cho cậu bạn kia nữa, rồi bạn sẽ vui, sẽ cười với Thục thôi. Mà bé Thục còn nhỏ đâu biết rằng, hoa hồng có gai, mà còn là gai rất nhọn.

Nên khi bé cầm lên, bàn tay nhiều thịt mềm mại bị đâm đau đến đỏ mắt, tay bắt đầu rươm rướm máu, ngồi xổm xuống, bé vì vừa đau vừa sợ nên òa khóc, mà chưa khóc được bao lâu thì có tiếng chân bước đi tới, một đôi pata màu trắng cao cấp đập vào mắt bé, ngẩng mắt lên nhìn, là cậu bạn trai đấy, bạn cau mày nhìn Thục, bằng con mắt khinh thường.

-Đồ mít ướt! Có vậy cũng khóc?

-Tớ...tớ bị gai đâm. Đau lắm đấy!

-Ai bảo ngu.

Thục thấy bạn này đẹp trai mà cục tính lắm, nãy giờ hễ mở miệng là toàn chửi không à, chẳng có câu nào nhẹ nhàng cả. Mẹ Thục bảo, con trai mà như thế, chẳng ai thích đâu. Thục không khóc nữa, nhưng tủi thân ghê gớm, đứng dậy, phủi váy đẹp, rồi bỏ đi một mạch, Thục không thích bạn nhìn mình yếu đuối đâu.

Mà Huân thì chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, tự dưng con bé béo ụ kia không tiếp tục khóc mà đi qua nhóc rất tự nhiên. Trước giờ toàn nhóc bơ người khác chứ chưa từng ai bơ nhóc như vậy cả, con béo này là người đầu tiên đấy.

Thà là người có quyền thì không đáng nói chứ con béo đó thì có quyền gì cơ chứ, vừa lùn vừa mập, chẳng khác con heo.

Huân tức lắm, bước nhanh đến chỗ con bé kia, giật tay nó quát

-Cậu dám lơ tôi?

-Cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu gì hết

Thục ngơ ngác hỏi, nhóc bực mình chửi

-Con mập ngu ngốc!

-Này, thôi nha, nãy giờ cậu cứ gọi tớ béo mập rồi ngu ngốc này nọ. Tớ có tên đàng hoàng mà.

Huân nhếch miệng cười, khuôn mặt bảnh trai khinh khỉnh nói

-Tên Lợn chứ gì?

-Không, sai rồi! Là Thục, Trần Hoàng Đoan Thục.

Thục giận dữ hét lên, mà Huân hình như chẳng có tí ảnh hưởng nào, còn vừa cười vừa nói

-Không phải ngại, tên Lợn thì cứ nói ra đi, nói dối là hư lắm. Cậu mập như thế tên Lợn là đúng nhất rồi.

Tuy là cậu bạn kia cười lên rất đẹp trai, bé vẫn ghét cay ghét đắng, mỉa mai người khác như thế, chẳng vui chút nào. Đừng tưởng bé hiền nhé, bé không hiền chút nào cả, cho nên là...

-Đồ cún không hiểu tiếng người.

Huân còn đang ôm cười bỗng dưng nghe được câu này, phải nói tức đến hộc máu. Nhóc không giữ được bình tĩnh, bước tới, nắm cổ áo con bé, trừng mắt nhìn nó, rít giọng hỏi

-Vừa nói gì? Thử nói lại xem.

Huân cao hơn Thục cả một cái đầu cho nên là việc bé con ngẩng cổ lên nhìn là điều dĩ nhiên, Thục cũng ương ngạnh lắm, trừng mắt nhìn lại Huân, không khuất phục.

-Cậu là đồ não phẳng.

Huân chỉ định dọa nó sợ một trận thôi, để nó chừa, mà ai dè đâu. Tức lại càng tức, định đá bay nó vào hàng rào bên kia, mà chưa kịp, con béo đó nó cựa quậy, nó ỷ mập, dùng chiêu lấy mỡ đè người, đủn một phát làm Huân đứng không vững, loạng choạng té vào hồ nước.

Bố mẹ hai nhà bước ra, thấy cảnh này hốt hoảng chạy lại xem con họ, hên là chẳng đứa nào bị thương, nhưng hai đứa nhóc bị bố mẹ chửi cho một trận ra trò.

Lúc về, hai đứa nhìn nhau bằng ánh mắt thù hằn, không đội trời chung, không thể sống cùng một bầu không khí.

Về phần Huân, trong đầu nhóc bây giờ có thêm một cái tên bị lưu vào danh sách đen.

Trần Hoàng Đoan Thục, tôi nhất định, nhất định nuôi béo con heo nhà cậu, rồi vứt vào sạp mổ, để người ta làm thịt, thì lúc đó, tôi mới thỏa lòng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net