Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn, tôi được đưa đến căn chòi nhỏ gần với chỗ của trưởng làng. Khi vào trong thì đồ đặc của ai đó vẫn còn hiện hữu và vương vãi, có vẻ cách đây không lâu ở đây vẫn còn người sinh sống. Tôi định quay qua hỏi trưởng làng thì Miko nắm tay tôi ngăn lại, răn cắn chặt môi, mặt có hơi trầm tư. Tôi cũng không hỏi gì thêm vì thái độ của em cũng làm tôi đoán sơ là được điều gì rồi.

Tôi không nói gì, quay qua xoa đầu Miko, nhẹ nhàng trấn an:

"Thôi em về đi, đừng lo, anh sẽ xếp gọn lại gọn ghẽ chứ không vứt bất kì một thứ gì đâu!"

Mắt em ấy rưng rưng nhưng rồi nhanh chóng Miko gạt nhanh nó đi, với một nụ cười cố trở lại trên môi, em ấy nói với tôi và trưởng làng:

"Không sao đâu anh, để em giúp cho. Hồi trước anh ấy cũng tốt với em lắm. Coi như đây cũng là việc cuối cùng em có thể giúp cho anh ấy vậy. Ba cứ về trước đi, để con ở lại với anh Hiroshi dọn chỗ một chút."

Ánh mắt của trưởng làng có chút ưu phiền, sau đó lại nhìn tôi với một vẻ mặt đâm chiêu. Tôi cũng không rõ được ông ấy muốn gì khi nhìn tôi với gương ấy nữa... Được một lúc thì ông ấy thở dài, gật đầu rồi bỏ về.

"Là anh ấy à..."

Tôi cũng không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ nâng niu những vật dụng của "anh ấy" mà em đề cặp thì tôi cũng hiểu rằng Miko yêu quý người đó rất nhiều. Được một lúc em ấy cầm lên một món đồ chơi được chạm khắc thành hình của một người con gái khá tinh tế, thoạt nhìn thì đường nét gương mặt có phần giống Miko nhưng nhìn kĩ lại thì không phải. Tuy có đôi nét giống nhau nhưng người trong tấm gỗ lại có một mái tóc dài thướt tha và gương mặt có nét già dặn hơn Miko. Có lẽ nào...

Không đợi tôi hỏi, em ấy bất giác cười rồi nói:

"Rốt cuộc thì anh vẫn không kịp tặng bà ấy à... Nhưng chắc anh không buồn đâu vì lúc này anh cũng đang ở cùng với mẹ em rồi nhỉ, Berl."

Tôi lo lắng đi đến đặt tay lên vai Miko hỏi thăm:

"Em không sao chứ Miko?" Con bé lắc đầu rồi nói vọng lại dù không nhìn tôi:

"Em ổn... chỉ là nhớ một chút về kỉ niệm thôi. Hai tuần trước em và anh ấy còn nói chuyện với nhau vậy mà giờ..."

Nói đến đây em ấy không còn kìm nước mắt được nữa. Tôi cũng không biết nói gì để an ủi con bé trong lúc này nên chỉ ngồi kế bên mà thôi. Được một lúc thì em kể về cậu Berl ấy.

Theo lời Miko thì cậu ta cũng trạc tuổi tôi—anh trai ruột của Deith, từng được mẹ em ấy cưu mang lúc nhỏ nên đem lòng ngưỡng mộ. Vì vậy khi Miko sắp sinh ra thì cậu ấy đã hứa với mẹ em rằng sẽ dùng cả tính mạng mình để bảo vệ con bé. Không lâu sau khi Miko được sinh ra thì mẹ em ấy qua đời. Dù rất đau lòng nhưng cậu ấy vẫn không quên lời dặn nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy vẫn là người ở bên, chở che, cho đến đợt đi săn trước khi gặp tôi...

Tôi quả thật là ngạo mạn mà, ngạo mạn khi nghĩ rằng mình có thể giành được một vị trí quan trọng trong lòng em ấy... tôi có lẽ là nghĩ nhiều rồi.

Con bé lúc này quay qua tôi vơi gương mặt vẫn dàn dụa nước mắt. Em không có dấu đi sự đau buồn nữa mà đã đối diện với tôi, đôi tay nhỏ nhắn ấy lúc này nắm lấy vạt áo của tôi rồi tựa vào khóc nức nở và giải bày:

"Không... không đâu, quá... đủ rồi, Miko ghét cái cảm giác này. Sao Miko càng cười thì trái tim nó càng đau vậy... Tại sao vậy anh Hiroshi... Vì sao người Miko yêu quý cứ lần lượt ra đi vậy, từ mẹ đến anh Berl, rồi những cô chú khác nữa... Miko không phải rất ngoan đó sao? Vậy mà sao ông trời cứ phạt Miko hết lần này đến lần khác vậy, em ghét ông trời... ghét...ghét nhiều lắm! Làm ơn... đừng cướp những người Miko yêu quý đi nữa mà..."

Nghe đến đây tim tôi cũng thắt lại. Em ấy khác tôi, thứ em ấy cần không phải là có thêm người để yêu thương như tôi... mà là muốn bảo vệ những tình yêu vô bờ bến ấy. Với tư cách là một người từ đầu đã chẳng có gì nên tôi ghen tị với em ấy lắm. Ghen tị vì em ấy có thể dễ dàng có được những thứ tôi dành cả đời để cố đạt được.

Vậy mà... sao tôi lại cảm thấy não nề thế này? Trái tim như đang kêu gào lên với tôi, đừng để cô ấy khóc, đừng để cô ấy rơi nước mắt, đừng để cô ấy đau khổ thêm nữa. Liệu đây có phải là điều mà mẹ Miko và Berl đã nghĩ khi thấy con bé như tôi lúc này không nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, dù có chuyện gì đi nữa thì bản thân tôi đã coi Miko là một người không thể thiếu trong cái cuộc sống vô nghĩa này rồi. Và việc tôi cần làm lúc này là mạnh hơn nữa, mạnh đến mức..."

"Trở thành... Hỗn mang... bất diệt..."

Lại một đoạn ký ức kì lạ tự nhiên chạy qua đầu tôi nữa. Tôi lắc đầu một cái, một tay ôm mặt để trấn tĩnh, và rồi cảm giác đó lại nhanh chống biến mất trước khi tôi kịp có ấn tượng gì về nó. Tại sao những thứ ý thức quái dị ấy lâu lâu lại cứ xuất hiện như vậy nhỉ, tôi cũng khá tò mò đấy... nhưng đây chưa phải là lúc cho việc đó.

Khi ổn đinh lại tinh thần thì tôi nhẹ nhàng xoa đầu con bé rồi đẩy nhẹ người nó ra, lâu nước mắt cho con bé, mỉm cười và nói:

"Ngốc quá à, Miko chẳng làm gì sai cả. Ngược lại, em còn là động lực cho mọi người để tiếp tục sống, chiến đấu với thế giới u ám này nữa ấy... Em không thấy chú Morin à, nếu không có em thì chú ấy chắc đã buông xuôi khi gặp bọn chúng rồi. Sự tồn tại của em chính là cho mọi người thêm niềm tin để chiến đấu và sống sót đấy, như anh này..."

Tôi khuỵu một chân xuống để đứng bằng với con bé, tay vẫn đang xoa đầu Miko trấn an. Được một lúc thì Miko dường như nhận ra điều gì đấy nên đẩy tay tôi ra, mặt đỏ bừng lên rồi chạy ra ngoài.

"Hiroshi! Anh là đồ ngốc, ĐỒ NGỐC!" Rồi còn bé chạy biến về nhà. Mà... lâu lâu nó như thế nên cũng không còn làm tôi bất ngờ như hồi trước rồi. Tôi tiến ra cửa căn chòi, nhìn theo bóng con bé chạy về mà tủm tỉm cười.

"Hiroshi, chúng ta cần nói chuyện..."

"Cháu rất sẵn lòng."

Một tiếng nói bất thình lình từ sau lưng tôi phát lên, nhưng tôi không quay lại cũng như bất ngờ, vì biết người ấy đã đứng từ nãy đến giờ rồi, là cha của Miko--trưởng làng.

"Tôi rất cảm kích những gì cậu đã làm cho con bé nhưng mà..."

"Có phải ngài sợ em ấy lại tổn thương một lần nữa không? Ngài yên tâm đi, cháu sẽ không chết và để lại em ấy một mình đâu. Ít nhất là trước khi có thể hoàn thành mục đích của mình đã."

Tôi từ từ quay lại nhìn trưởng làng với một gương mặt đầy sự quyết tâm. Trưởng làng nhìn tôi thì thở dài sau đó mặt đanh lại, nghiêm túc nhìn tôi rồi nói tiếp:

"Chàng trai trẻ, cậu rất thông minh, tôi công nhận điều đó. Nhưng cậu quá ngạo mạn rồi. Tôi chỉ có một lời khuyên chân thành cho cậu thôi, trên đời này có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát với người. Những thứ chẳng khác gì một lời nguyền cả... Nếu cậu vẫn ngạo mạn như vậy thì sự tuyệt vọng sẽ tìm đến cậu đấy... sớm thôi."

Nói đến đây thì trưởng làng lùi vào trong bụi rậm sau đó thì khí tức gần như hoàn toàn biến mất. Tôi cũng khá bất ngờ là ông ta có thể tuỳ ý biến mất khỏi vùng cảm nhận của tôi. Thật là một người bí ẩn mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net