Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyệt vọng... à."

Tôi bật cười một tiếng khi nghĩ về chuyện đó, đó không phải là thứ tôi trải qua suốt đấy sao, giờ có nhận thêm thì có khác gì đâu. Nếu như để đánh đổi thêm một vài lần tuyệt vọng nữa để nhận được một lần hạnh phúc duy nhất thì tôi sẵn lòng để trao đổi.Tôi vươn vai một cái đầy mệt mỏi sau một ngày dài xảy ra bao nhiêu chuyện. Thôi thì mọi thứ cứ để ngày mai rồi tính tiếp vậy.

Sáng hôm sau, khi tôi đang say giấc nồng thì một thứ gì đấy nặng khủng khiếp ngồi lên người tôi. Đây... chẳng lẽ là cách em gái đánh thức anh trai trong những bộ anime mà tôi từng xem qua hay sao! Tôi từ từ mở mắt tỉnh dậy thì đập vào mắt tôi chẳng phải là một cô em gái nào cả...

"Ôy! Maddog, sao giờ mày nặng dữ vậy, đi xuống nhanh, mày sắp đè chết tao rồi này!"

"Cái tên nhân loại này, ngươi thất lễ quá đấy. Nay trẫm đích thân đến đánh thức ngươi đấy! Không cảm ơn thì thôi còn cằn nhằn cái gì, hứ!"

Trước mặt tôi lúc này là mèo con nhưng nó lạ lắm. Vì hôm qua ngồi khá xa nhau nên tôi không để ý kĩ Maddog nhưng giờ lại gần mới thấy. Chỉ mới không gặp nhau có một tuần thôi mà nó đã trở thành một con mèo to lớn ngang ngửa một con báo đốm ở thế giới cũ của tôi. Những đốm trắng và hoa văn hằn lên bộ lông đen láy trên người nó giờ giống như là một hệ ngân hà rộng lớn với đầy vì tinh tú vậy.

"Mèo con đó à mèo con? Sao giờ trong khác thế, tao mém nhận không ra mày luôn ấy! Mới một tuần trước còn ngồi lên đầu tao được mà giờ thì chắc mày phải chở tao được luôn quá!"

"Cái hình dáng nhỏ nhắn đó chẳng qua là hình dạng để ta tiết kiệm năng lượng với để tránh kẻ thù thôi, còn giờ thì khác. Một tuần nay ta đã đi săn rất nhiều quái vật bên ngoài ngôi làng cộng với việc đặt tên của nhà ngươi hôm qua mà ta tăng cấp rồi. Giờ thì khu rừng này chẳng còn ai có thể chống lại ta cả."

"Vậy sao, thế cũng có nghĩa là..."

"Ừm... ta đến đây để tạm biệt. Đã đến lúc ta trở lại để biến chủng tộc Shadow Cat trở lại thời kì huy hoàng rồi. Nhân loại, dù không quá lâu nhưng cảm ơn vì đã chăm sóc ta trong thời gian qua."

Dù có hơi tiếc nuối nhưng tôi biết điều này sẽ đến sớm thôi. Chỉ là không ngờ nó lại nhanh như thế này, vậy là người bạn đồng hành đầu tiên của tôi cứ thế mà chia tay ở đây à. Nhìn vẻ mặt cũng có chút đượm buồn của nó cũng khiến tôi có chút vui trong lòng vì mèo con không vô tâm như tôi nghĩ. Tôi bật cười, khoanh tay nhìn về hướng mèo con rồi buông lời chọc ghẹo:

"Hể, ngươi mà cũng nói ra được những lời sướt mướt như thế sao. Tự nhiên cái hình tượng Maddog của ngươi trong ta nó cũng bay đâu mất tiêu rồi!"

"Hình tượng Maddog? Ý ngươi... "

"À không... không có gì đâu người đừng quan tâm. Đúng rồi, vậy thứ này đến lúc ta nên trả ngươi rồi nhỉ."

Tôi lấy trong túi đặt ở đầu giường ra ba cái sừng của mẹ mèo con, chìa về phía nó giục nhận. Nó lắc đầu, lấy chân trước đẩy tay tôi thu lại rồi nói tiếp:

"Chắc có điều ngươi không biết. Trong quá khứ cách đây bốn trăm năm tộc Shadow Cat, Long tộc và tộc Elf chính là ba chủng tộc mạnh nhất thống trị những khu rừng lục địa Rorita này."

"Hể!? Ý mày là sao? Với mày có nổ quá không vậy mèo con!"

"Cái tên nhân loại này! Để ta nói hết đã."

Mèo con thở dài một cái, ngồi xuống rồi bắt đầu kể:

"Nếu nói Long Tộc và Elf là hai thế lực mạnh nhất ở ngoài ánh sáng thì bọn ta, Shadow Cat chính là những vị vua ngự trị của bóng đêm. Mọi thứ vẫn cứ như vậy diễn ra cho đến bốn trăm năm trước..."

"Bốn trăm năm trước? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi hướng ánh mắt đầy tò mò về phía mèo con hóng hớt, mèo con vẫn chỉ chậm rãi nói tiếp:

"Là trận đại chiến Ma vương..."

"Đại chiến ma vương?"

"Ta cũng không rõ lắm, chỉ được nghe mẹ mình kể lại thôi. Trận chiến ấy tộc Shadow Cat theo phe Ma Vương và kết quả là bị truy sát để rồi sống thoi thóp ở nơi u tối này. Nên từ đó đến giờ ước mơ duy nhất của bọn ta là giành lại những gì đã mất. Vì vậy..."

Mèo con nhìn vào những chiếc sừng trên tay tôi với một ánh mắt kiên quyết, tôi hoài nghi nhìn nó rồi hỏi tiếp:

"Vì vậy...?"

Ánh mắt của nó cương quyết, bên trong như hiện lên ngọn lửa đầy nhiệt huyết, cháy âm ỉ nhìn vào ba cái sừng trên tay tôi. Sau đó nó quay người lại về phái cửa lều, dặn dò:

"Ngươi hãy giữ đi và khi thời gian đã điểm... lúc ta giành lại những thứ vốn thuộc về mình, khi đó ta sẽ tự tìm đến ngươi, lấy lại những gì còn sót lại của bà ấy. Lúc đó thì ta có thể tự hào nói với bà ấy rằng: "Mẹ ơi... con đã làm được rồi.""

Nói xong nó cũng tự chạy thẳng ra ngoài, hòa mình vào bóng đêm vô tận của khu rừng. Tôi nhìn theo bóng chân của nó và mang trong lòng ngưỡng mộ. Mong rằng cuối cùng nó sẽ đạt được những gì nó muốn.

***

Khi đã tỉnh táo hẳn rồi thì tôi bước ra khỏi chòi, đón ánh mặt trời sớm mai thì từ xa Miko đã vãy tay gọi vọng tới với một vẻ hạnh phúc. Kế bên cô ấy là một người con gái có mái tóc dài, màu xanh lá đậm khác lạ, đôi mắt cô ấy cũng màu nâu như Miko, có điều nó lại một đôi mắt dẹt đầy sắc sảo, khác với nét ngay thơ trong sáng của Miko. Thân hình cô ấy chỉ cao ngang với Miko nhưng ba vòng lại tạo thành một hình chữ S rất quyến rũ. Trên người mặc một bộ đồ long gấu Blazer Bear, bên trong có mặc một bộ đồ đen nhưng tôi không rõ nó trông như thế nào.

"Chào buổi sáng anh Hiroshi!"

Khi hai người đi đến gần thì tôi mới cất lời chào đáp lại:

"Ừm chào buổi sáng Miko, người này là...?"

Tôi đưa mắt nhìn về hướng cô gái kia thì Miko nhanh nhảu giới thiệu.

"À em quên, xin giới thiệu với anh đây là..."

Cô gái ấy đặt tay lên vai Miko ra hiệu cho em ấy dừng lại để cô ta tự nói:

"Chào cậu, tôi là chị gái của Miko tên là Lekant, cảm ơn cậu đã giúp đỡ em tôi trong thời gian qua."

"À ra vậy, tôi tên là Hiroshi, tôi cũng chỉ làm những điều cần làm thôi."

Tôi có hơi thắc mắc vì hình như bữa tiệc tối qua tôi không thấy cô ấy. Một người có mái tóc đặc biệt như cô ta thì không thể nào mà tôi có thể bỏ qua được. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Miko liền giải thích giúp cho Lekant:

"À chắc là anh đang thắc mắc vì sao chị ấy không có trong bữa tiệc hôm qua phải không, hì. Thật ra thì chị ấy cũng mới vừa trở lại làng sáng nay sau khi đi săn thôi."

"À ra là thế, vậy những người còn lại đâu rồi?"

Tôi ngó dọc ngó nghiên xem Miko còn dẫn thêm ai đến không. Thấy vậy hai chị em họ nhìn tôi rồi quay qua nhìn nhau bật cười rồi giải thích:

"Chỉ có một mình chị ấy thôi anh!"

"Vậy những người còn lại đã..."

"Không không ý bọn em không phải thế, chỉ có một mình chị ấy đi và về thôi."

"Cái gì cơ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net