Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang bối rối thì bỗng một bàn tay nắm chặt lấy vai làm tôi thật sự bất ngờ vì điều này quá vô lý, từ khi tôi học được chiêu thức cảm nhận năng lượng ý thức thì tôi chưa từng bị một ai tiếp cận gần thế này mà bản thân không hay biết được.

"Hiroshi đấy à... Cậu đứng thẫn thờ ở đây làm gì thế? Không thấy lạnh à?"

Là cậu ấy--Lekant, lúc trước khi mới làm quen thì tôi cảm thấy cô gái này trong có vẻ hơi kiệm lời và có phần hơi lạnh lùng, nhưng khi quen được một thời gian rồi thì tôi lại thấy cô ấy cũng không hẳn là vô tâm như bề ngoài.

Lekant đưa gương mặt xinh xắn về một phía, nghiên đầu nhìn tôi với một vẻ mặt trìu mến, mái tóc xanh lục nổi bật bay tha thướt theo làn gió khiến cô ta quyến rũ một cách ma mị, nếu tôi là một chàng trai khác thì chắc có lẽ đã đổ gục với ánh mắt và dáng điệu ân cần thế rồi.

Tôi chỉ cười nhẹ rồi đáp lại lời cô ấy:

"À không có gì, chỉ là mình vừa mới tiêu diệt xong đàn Snow Rat nên hơi mệt một chút ấy mà."

Cô ấy đánh ánh mắt của mình qua một bãi đất khá rộng nhưng đã bị cháy đen một khoảng ở giữa rồi quay lại nhìn tôi gật gù hài lòng:

"Ừm, cậu không sao là tốt rồi, mình cũng vừa mới giải quyết nốt cái đám còn lại xong."

"Vậy à, cậu cũng vất vả quá nhỉ Lekant!"

"Giờ mình cũng định về rồi, cậu thì thế nào Hiroshi?"

Đúng rồi, không phải trước mặt mình cũng là một người biết xài phép thuật trong làng sao. Dù chưa từng thấy cô ấy sử dụng phép thuật bao giờ nhưng theo lời kể của Deith thì Lekant nói nôm na chính là sư phụ—người dạy cậu nhóc ấy cách xài phép thuật đây mà. Mình đúng là não cá vàng khi giờ mới nhớ đến việc này mà. Không dài dòng để cô ấy bỏ đi, tôi liền hỏi ngay.

"À Lekant cho mình hỏi một chút, có phải cậu có thể xài phép thuật rất điêu luyện phải không, cậu có thể chỉ mình một chút được không?"

Cô ấy tỏ ra hơi khó hiểu nhìn tôi rồi chỉ về phía đám tro đen mà nói:

"Hửm...? Không phải cậu đang xài phép thuật rất tốt đấy sao? Một đòn có thể giết gọn bọn chúng rồi còn gì?"

Tôi giật bắn mình khi nghe cô ấy nói đến đây nên phải hỏi lại:

"Khoan đã Lekant, làm sao cậu biết được mình chỉ sử dụng một đòn duy nhất đã diệt gọn bọn chúng?"

"Thì mình cảm thấy năng lượng... à không. Mình chỉ cần nhìn đám tro đó là biết liền còn gì. Nếu cậu sử dụng nhiều đòn thì chắc chắn vết tro nó không thể chỉ có một vết màu đen to đùng duy nhất thế được."

"Ờ ừm... ra là vậy. À không ý mình không phải thế. Thật ra chỉ là may mắn mình phóng được một chiêu thức như vậy thôi. Giờ muốn làm lại thì mình không thể làm được đâu, nên cậu có thể chỉ điểm cho mình một chút về cách sử dụng phép thuật được không?"

Lúc này thì cô ấy bật cười, một tràn cười khá dài khiến tôi hết sức khó hiểu, được một lúc thì cô ta mới lau nước mắt rồi bắt đầu nói:

"Xin lỗi, vì đây lần đầu tiên mình nghe được ai lại hỏi mình cái điều hết sức ngớ ngẩn này..."

"Điều ngớ ngẩn,... là sao?"

Thấy tôi hỏi một cách nghiêm túc nên cô ấy cũng điều chỉnh ý tứ lại rồi giải thích:

"E... hèm, thứ lỗi vì sự vô duyên của mình. Nhưng điều cậu nói nó quá vô lý nên mình mới như thế. Từ đó đến giờ mình chỉ nghe nói là biết sử dụng chiêu nhưng không thể thuần thục nó được chứ còn việc cậu có thể sử dụng chiêu thức mạnh như vậy nhưng lại không thể làm lại được thì nó hết sức vô lí."

"Vô lý, tại sao lại như thế?"

"Để mình làm ví dụ cho cậu xem nhé!"

Thấy vẻ mặt chưa hiểu chuyện của tôi thì cô ấy mĩm cười sau đó đưa một ngón trỏ, hướng về phía một cái cây rồi hô:

""Phong Ý: Mũi tên gió" bắn."

Lập tức một luồng không khí mạnh bắn từ ngón trỏ cô ấy phóng thẳng đến, xuyên qua hai ba cái cây Kaul tạo thành những vòng tròn lớn trên nó, xong cô ấy quay qua hỏi tôi:

"Cậu thấy gì ở cách tôi triển khai phép thuật nào Hiroshi."

Lần này thì tôi hoàn toàn thấy được rõ ràng quá trình hình thành của một chiêu thức. Đầu tiên khi cô ấy niệm "Phong Ý" lập tức tại đầu ngón trỏ của cô ấy liền tụ lại một nguồn năng lượng ý thức khá lớn và nó dần chuyển hoá thành năng lượng gió, dao động nhanh như vũ bão trong một bán kính chỉ bằng đầu ngón tay của cô ấy.

Tiếp theo khi cô ấy hô đến "Mũi tên gió" thì nguồn năng lượng ấy chuyển từ một khối khí hỗn tạp thành một hình dạng nhất định, ở đây là mũi tên và chữ "bắn" như hiệu lệnh để tấn công. Đó là toàn bộ quá trình hình thành một chiêu thức mà tôi thấy được.

Tôi đem hết những điều tôi thấy được nói với cô ấy, Lekant gật đầu tán thành sau đó nói tiếp:

"Đúng như cậu thấy đấy, điều kiện đầu tiên để sử dụng phép thuật chính là việc bản thân có thể tưởng tượng về thứ mình muốn triển khai, sau đó hô khẩu hiệu để chiêu thức hình thành kỹ năng mà mình mong muốn sau đó tấn công mà thôi."

Tôi suy nghĩ một hồi về ý này của cô ấy thì chợt nhận ra một điều khủng khiếp:

"Nếu vậy ý cậu là chỉ cần bản thân có thể tưởng tượng ra kỹ năng nào thì có thể đơn giản triển khai nó hay sao? Vậy không lẽ những chiêu thức có thể mạnh đến mức huỷ diệt thế giới..."

Tôi định nói tiếp thì cô ấy đưa tay ngăn tôi lại như biết rõ rằng ý tôi muốn nói đến chuyện gì:

"Cậu yên tâm đi Hiroshi, chính vì thế nên chúng ta mới có điều kiện thứ hai. Đó là bản thân phải có "bản năng" về chiêu thức mình muốn sử dụng."

"Bản năng?"

"Điều này tôi cũng không thể giải thích rõ, nó đại loại như là thiên phú hoặc thứ gì đó giống vậy. Như cậu thấy mình này, vì bản thân có "bản năng" về hệ phong nên mới có thể thi triển chiêu thức của nó một cách dễ dàng như vậy. Chứ nếu nói mình điều khiển các loại khác thì mình cũng chịu."

Thì ra đây là lí do khiến cô ấy ngạc nhiên khi mình nói là không thể xài lại kỹ năng đã triển khai à. Nếu đúng là chỉ cần tưởng tượng và "bản năng" thì thật sự, thứ gọi là phép thuật ở thế giới này tưởng chừng đơn giản nhưng nó phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều đấy. Vì thứ từ đó đến giờ tôi làm không phải là tưởng tượng ra nguyên tố nó như thế nào, mà là nghĩ về cách tạo ra nó.

Dù có hơi khác nhau ở khái niệm nhưng về cơ bản cả hai đều có thể tạo ra phép thuật. Nhưng Lekant chỉ biết một cách mà thôi, điều này sẽ xảy ra ba trường hợp. Một là cách thức của tôi quá khó để có thể thực hiện hoặc là... cách thức này nó chưa từng tồn tại. Và cũng không thể loại được khả năng nó bị thất truyền rồi.

Tôi không hỏi nữa, tay chỉ lấy hai ngón tay xoa xoa hai thái dương suy nghĩ về những giả thuyết kia một chút, sau đó nói với Lekant:

"Cảm ơn cậu nhiều, Lekant. Cậu về trước đi, mình định đi săn thêm một chút nữa đã, hồi nãy lỡ quá tay thiêu rụi hết bọn chúng rồi... Như cậu thấy đấy, hì."

Tôi nhún vai tỏ ra mình hết cách rồi, nhưng thật ra là tôi muốn thử thêm một số việc nữa. Hiện tại những điều tôi hiểu về cái thứ gọi là phép thuật này nó vẫn chỉ như một đống tơ vò. Vì cơ bản cách tôi sử dụng phép thuật từ trước đến giờ nó đều không hề giống với những điều Lekant nói cả. Nên biết thêm về nó nghĩa là lại có nhiều giả thuyết được đặt ra.

Dù vậy tôi cảm thấy việc này tốt nhất mình nên giữ bí mật và tự tìm hiểu sau. Lekant thấy tôi cương quyết muốn tiếp tục đi săn nên đành trở về một mình.

"Bây giờ cậu có đang hạnh phúc không Hiroshi?"

Cô ấy đã quay đi nhưng tự dưng hỏi vọng lại làm tôi có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó tôi mĩm cười và đáp ngay không cần phải suy nghĩ nhiều.

"Đương nhiên rồi, mà sao cậu lại hỏi thế?"

"Vậy à..." Cô ấy nói đến đó rồi ngưng mà chẳng giải thích thêm điều gì, tôi cảm giác được rằng cô ấy nở một nụ cười và đi một mạch về làng, không quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net