Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lekant đã khuất bóng thì tôi cũng nhanh chóng di chuyển vào sâu trong rừng, tìm kiếm những con quái vật mạnh hơn để cố gắng thử thêm một vài thí nghiệm nữa.

Dù đã lặn lội thêm hẳn một tiếng nữa nhưng tôi cũng chẳng thấy bất cứ một con quái vật nào. Thậm chí là cả cái bọn Snow Rat cũng như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Chắc có lẽ vì trời quá lạnh hoặc bằng một lý do gì đấy như ngủ đông chẳng hạn. Tôi đoán là vậy.

Bất lực trong việc tìm con mồi, tôi đành thử chay những chiêu thức trước khi quay lại làng. Sau một hồi thử cách thức mới mà Lekant chỉ, thứ tôi nhận được... là một con số không tròn trĩnh. Dù đã thử gọi tên, tưởng tượng ra tất cả các hệ có khả năng, bao gồm nước, băng, lửa, kim, đất,... nhưng tất cả đều không phải là bản năng - thứ giúp tôi triệu hồi sức mạnh như cô ấy nói được.

Có vẻ như tôi phải tự tìm kiếm con đường riêng cho mình rồi. Những kiến thức phổ thông ở thế giới này có lẽ không phù hợp với cơ thể chuyển sinh của tôi. Không những thế, chính tôi cũng chả biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa.

Tôi ngán ngẩm nhìn trời nhìn đất... mặc dù giờ trông chỗ nào đen xì, tối thui như nhau cả. Đang ngẩn ngơ thì những cơn gió thổi qua, lạnh cắt da cắt thịt. Cái lạnh dần thẩm thấu qua quần áo, ngấm vào trong cơ thể khiến máu tôi như ngừng lưu thông. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi lũ lượt kéo đến.

Tôi rùng mình một cái, hai tay xoa xoa vào nhau rồi tạo một lớp năng lượng bên ngoài. Lần này, ngoài việc vừa phải duy trì lượng nhiệt ở mức giữ ấm cho cơ thể, tôi còn phải điều khiển nguồn ý lực ấy bao quanh, tạo thành lớp bảo vệ bên ngoài. Việc này khá là phiền phức. Nhưng biết sao giờ, nếu không làm vậy, tôi chẳng thể chịu được cái lạnh thấu xương này. Hà hơi vào đôi bàn tay vẫn còn hơi lạnh mà tôi tự nhủ:

"Về nhà thôi..."

Tôi bắt đầu lê bước chân mình, cố gắng trở về làng. Mới đầu việc này cũng không quá khó khăn,những bước chân ấy vẫn có thể tiến chầm chậm về phía trước. Nhưng sau đó cảm giác lạnh băng bao phủ lên toàn thân khiến các khớp xương trở nên cứng đờ, và tâm trí của tôi dần dần chết lặng. Trong đầu tôi lúc này chỉ còn một ý định, đó là phải trở về. Bằng cách ấy mà đôi chân vẫn vô thức tự bước, mặc cho mọi cảm giác đã bỏ tôi mà đi.

Khi đôi chân tôi đã hoàn toàn mất cảm giác sau cuộc lữ hành dài đằng đẵng, thì phía xa kia chợt hiện lên một đốm sáng, le lói giữa bóng tối bao trùm nhưng lại ấm áp đến lạ - ngôi làng thân yêu nơi tôi thuộc về. Ánh sáng và hơi ấm khiến cho hơi lạnh bao quanh tôi như tan ra. Tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân ấm hơn từ bên ngoài, và dường như có một ngọn lửa bắt đầu cháy lên từ trong lồng ngực, xua tan lạnh giá. Cảm giác trở lại đôi chân khiến tôi bước đi nhanh hơn. Vì ánh nắng chiều tà ấy chưa tắt hẳn nên tôi quyết định nhanh chóng chạy đến một nơi khiến tôi đã tò mò từ bấy lâu. Đó là nơi gốc thần thụ ở trung tâm ngôi làng.

Lần này tôi cảm nhận được rằng ánh sáng từ gốc cây ấy đã yếu hơn rất nhiều so với lần trước. Nếu thật sự một ngày nào đó thứ ánh sáng ấy biến mất thì có lẽ ngôi làng này cũng sẽ chẳng thể tồn tại được.

Không, tôi chắc chắn sẽ không thể để chuyện đó xảy ra. Đứng khoanh tay nhìn cái gốc cây, suy nghĩ đắn đo một hồi. Cuối cùng tôi cũng quyết định đến gần để xem thế nào. Ngay khi tay tôi chạm vào vỏ cây, lập tức cảm giác ý thức của bản thân như được chuyển đến một nơi hoàn toàn khác. Bên tai bỗng reo lên thứ âm thanh vang vọng giữa nơi này với một giọng điệu đầy vui sướng:

"Bốn trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng... cuối cùng thì anh hùng đời kế tiếp cũng đã xuất hiện rồi. Ha ha ha!"

Một người với chiều cao khiêm tốn, giọng nói cũng khá trầm ấm. Ông đội một cái mũ giống như phù thuỷ, khoác lên mình một cái áo choàng bạc, tay cầm cây gậy có màu cam cánh gián. Tôi không rõ được làm bằng chất liệu gì nhưng chắc hẳn nó là một nguyên liệu hiếm. Ông ấy chống gậy, bước đi chầm chậm lại gần, bắt lấy tay tôi rồi nói tiếp:

"Chúc mừng chàng trai trẻ của định mệnh. Cậu đã thông qua cửa ải đầu tiên để trở thành Anh Hùng của kiếp này."

Tôi rút tay lại, ngán ngẩm nghĩ mình vừa mới phải dính vào trò đùa vớ vẩn gì rồi đây. Anh hùng thì bỏ đi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là muốn cuộc sống bình yên này được tiếp diễn mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú với cái thứ hão huyền đấy. Chẳng cần phải suy nghĩ lòng vòng quanh co, tôi liền đáp lại:

"Tôi từ chối, nhất định từ chối, có chết tôi cũng từ chối. Xin lỗi vì đã làm phiền ông. Tôi có thể thoát ra khỏi đây được rồi chứ."

"Ấy... gì mà từ chối sớm quá vậy. Từ từ nghe ta nói hết đã chàng trai trẻ."

"Thật sự xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú tẹo nào với anh hùng. Vậy nhé, tôi xin phép!"

Tôi quay đi tìm đường để thoát ra khỏi đây nhưng chẳng thấy bất kỳ một đường ra nào hết. Không gian xung quanh đây đóng kín và mơ hồ, chẳng thấy rõ cái gì ngoài ông lão đứng đó. Tôi quay đầu lại định hỏi ông ta thì nét mặt hân hoan trên gương mặt của ông ta dần dần chuyển lại thành gương mặt khó hiểu, sau đó là sự giận dữ. Ông ta bắt đầu gào lên trách móc:

"Tại sao? Cậu đã vượt qua được cửa ải mà bốn trăm năm trời. Thứ mà không ai có thể vượt qua rất lâu rồi đấy, sao lại dễ dàng từ chối vậy?Trở thành anh hùng, giải cứu thế giới, hàng trăm ngàn người sẵn sàng hi sinh tất cả để đạt được điều đó, hàng triệu người đang mòn mỏi chờ cậu cứu giúp. Cậu đừng sống một cách ích kỷ như vậy được không?"

Cái gì đây, từ mời chào sang trách móc rồi bây giờ là bắt ép à? Ai mới là người ích kỷ ở đây nhỉ. Tôi nói như cười vào cái sự vô lí của lão:

"Sống một cách ích kỷ? Hờ... ông lão này, ông đang nói tôi... hay là chính bản thân ông đấy? Làm anh hùng để cứu thế giới à? Nực cười, xin lỗi vì tôi chỉ muốn bảo vệ những điều quý giá với bản thân mà thôi, tôi không rộng lượng đến mức dang tay cứu vớt tất cả đâu."

Gương mặt ông lão hầm hầm đỏ bừng, có lẽ vì tức giận trước những lời của tôi. Đó thật sự là những điều tôi nghĩ, và tôi cũng muốn tạo ấn tượng xấu như vậy để ông ta không còn ý định nhờ cậy gì nữa. Nhưng tôi đã lầm. Lão ta lắc đầu tỏ vẻ đăm chiêu một lúc, rồi như quyết định được điều gì đó. Lão quay ra nhìn tôi với một ánh mắt kiên định rồi nói:

"Không được, tôi nhất định không để cậu thoát, đã quá lâu rồi mới có một người đủ tiềm năng ngăn cản cô ấy để cứu Nhân Giới mà... Cậu cười cái gì?"

Tôi bật cười thật lớn, cười vì cái sự vô lý đến vô tri của lão. Cười vì sắp một lần nữa lại bị bắt trở thành một con rối... và nực cười cho cái thứ mà hắn ta gọi là định mệnh. Cơn giận dữ của tôi cũng trào lên rồi, tôi đột ngột ngừng cười, nhìn thẳng vào mắt lão bằng toàn bộ sự phẫn nộ. Thậm chí tôi đã muốn khiến lão biến mất khỏi thế giới này vì cố tình nhảy ra chặn tôi trên con đường của tôi đấy. Có vẻ như bị tôi dọa, lão già giật mình lùi lại một bước. Tôi gằn từng chữ đe doạ ngược lại ông ta.

"Tôi không quan tâm!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net