Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt một cảm giác lạnh sống lưng hiện lên trong trí óc, không kìm được nỗi tò mò tôi quay giật cả người lại. Gần sát khoé mắt nơi những tán cây rập rạp phủ kín, tôi thấy được bóng hình đen tuyền của một người. Người ấy đặc biệt lại khá cao, chỉ có một người như vậy trong làng thôi. Tôi thở dài một tiếng sau đó tự nhủ với bản thân:

"Có vẻ như thời gian không phải là thứ mình dư dả lúc này nhỉ..."

Tôi nhìn lên bầu trời của ngôi làng thì đã bắt đầu có dấu hiệu xâm thực từ những tán cây Kaul, nó không lan ra quá nhanh nhưng với tốc độ như thế này thì theo tính toán tầm một tuần nữa là nơi này sẽ chìm trong bóng tối. Đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ lại càng khó để xử lý hơn thôi.

"Đưa mọi người rời khỏi đây có lẽ là biện pháp duy nhất rồi."

Tôi gật đầu tự tán thành. Để không làm mọi người hoảng loạn thì buộc lòng phải nói chuyện với trường làng thôi. Dù tôi cảm nhận được có gì đó không đúng ở ông ấy. Như lời nói trước đây ông ta dặn và cái bóng đen cao lớn hồi nãy thì không thể sai đi đâu được. Dù vậy không thể phủ nhận rằng trưởng làng rất yêu quý tộc người của mình, đặc biệt là con gái rượu của ông ấy.

Vì thế dù ông ta có không ưa tôi hay có hiềm khích gì đi nữa thì việc ưu tiên trước vẫn chỉ có thể là cứu dân làng thôi. Không suy nghĩ quá nhiều nữa tôi vội chạy đến căn chòi lớn nhất của ngôi làng. Đoạn, đến nơi thì tôi thấy ông ta đang chắp tay ra đằng sau, ánh mắt nhìn xa xăm về bầu trời đang dần bị nuốt chừng bởi những tán cây to lớn.

"Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi... và không ngờ đó lại là cậu à... Hiroshi."

"Khoan đã, không lẽ trưởng làng...? Ông đã biết chuyện này sẽ xảy ra?"

Ông ta gật đầu, vẻ mặt đượm buồn rồi quay lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghiêm túc và nói tiếp:

"Không thể ngờ được lời chiêm tinh của người ấy lại là sự thật sao... "

"Người ấy!?"

Tôi định hỏi thì ông ta liền ngặt lời tôi bằng một câu hỏi khác:

"Không phải cậu đến gặp tôi vì muốn bàn bạc với tôi điều gì sao? Mà nói chung thì đại khái tôi cũng biết cậu muốn gì, dù sao cả tôi và cậu đều chung một suy nghĩ mà."

Không nói thêm gì nữa, ông ta đi đến một cái tủ làm bằng gỗ Kaul đã sờn và phai màu đi hết, nó chỉ còn một màu nâu nhạt, kèm thêm vài vết xước. Ông mở ngăn tủ trên cùng, lục lọi một chút rồi lấy ra một tờ giấy làm bằng da, phủi phủi một chút cho nó bớt bụi rồi đưa cho tôi dặn dò:

"Đây là bản đồ đến thị trấn gần nhất, cậu hãy cầm nó để tìm đường đến đấy tìm kiếm sự giúp đỡ đi."

Sau đó ông ta lại dúi vào tay tôi thêm một tờ giấy khác đã nằm sẵn trên bàn làm việc ông ta rồi hối thúc:

"Còn đây là thư giới thiệu, chỉ cần cậu đưa thứ này thì bọn họ sẽ biết. Giờ tôi sẽ trấn an mọi người cũng như dặn mọi người thu xếp. Một khi cậu dẫn viện trợ trở về thì chúng ta sẽ di tản ngay lập tức."

"Khoan đã trưởng làng, tại sao chúng ta không di tản một lúc luôn mà phải làm nhiều bước vòng vo như vậy. Cả tháng nay tôi đã lang thang ở khu vực ngoài vùng an toàn nên cũng biết một số đoạn đường khá ít gặp quái vật, có thể di chuyển dễ dàng được. Chưa kể theo bản đồ ngài đưa thì tôi thấy thì để đi đến thị trấn ấy chậm nhất cũng chỉ mất ba ngày đi bộ thôi. Nên việc di tản ngay cũng không phải một cách quá tồi đâu, ngài nghĩ thế nào?"

Trưởng làng nghe ý kiến của tôi, vừa nhìn bản đồ vừa vuốt bộ râu không quá dài của mình suy nghĩ một lúc thì lắc đầu mà phản bác:

"Làm vậy thì quá nguy hiểm. Như cậu thấy đấy, làng mình toàn những người già, ít người có khả năng chiến đấu như cậu. Vì thế không thể bảo vệ toàn bộ vài trăm người đâu. Cách tốt nhất vẫn chỉ có thể cầu viện người ở thị trấn gần nhất thôi."

Cứ như thế, sau một hồi bàn bạc chúng tôi quyết định làm theo kế hoạch của trưởng làng vì nó ít rủi ro hơn. Để không phí thời gian, tôi quyết định đi ngay trong đêm. Tôi quay về chòi lấy một chút đồ ăn dự phòng cũng như thêm vài thứ để mặc cho ấm hơn. Lúc quay ra định khởi hành thì một tiếng nói có phần hơi ngáy ngủ gọi đến kéo tôi lại:

"Ủa anh... Hiroshi... giờ trễ rồi mà anh định đi đâu vậy?"

Miko dụi dụi mắt, trên người mặc phong phanh một bộ da thú lững thững bước đến chỗ tôi.

"Trời ơi... Miko, giờ này rồi mà còn ra đây làm gì, trời lạnh quá mà em mặc thế này thôi thì cảm chết."

Tôi chạy vội đến chỗ con bé, khoác cho em thêm vài tấm da nữa, cụng đầu vào để xem em ấy có sốt không. Lúc này con bé đã tỉnh hẳn, đôi má chợt đỏ ửng lên nhìn tôi rồi đẩy mạnh tôi ra phân trần:

"Em... không sao mà, anh không cần làm vậy đâu... Do thấy tối rồi mà chưa thấy anh đâu nên em muốn qua xem thử anh về chưa ấy mà. Hình như anh định đi đâu nữa sao?"

Con bé hỏi nhưng không hiểu sao lại ngại ngùng dúi mặt sâu hơn vào chiếc chăn da tôi khoác cho mà không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cũng chỉ mĩm cười, đội cho con bé cái mũ làm bằng lông thú, sau đó xoa xoa đầu em rồi nói:

"Ừm... nhưng đừng lo Miko. Anh có một chút chuyện cần làm rồi về ngay ấy mà. À anh hỏi một việc được không?"

"Sao ạ?"

"Em có yêu ngôi làng này chứ? Nếu lỡ một ngày em bắt buộc phải rời khỏi đây thì Miko có thấy buồn lắm không?"

Con bé khá bất ngờ khi tôi hỏi như vậy. Có vẻ như Miko chưa từng nghĩ đến điều đó bao giờ. Con bé loay hoay, mắt nhíu lại như một ông già, hình như đang suy nghĩ nhiều thứ lắm. Rồi từ từ đôi mày giãn ra, ánh mắt như phát ra nụ cười rồi nói với tôi:

"Nếu vậy thì Miko có chút buồn thật đó vì phải rời xa nơi này. Nhưng nếu mọi người đều cùng nhau đi thì nhất định Miko sẽ không buồn đâu, hì. Miễn là ở đâu có ba, anh Hiroshi và mọi người thì ở đó chính là làng, hì."

Tôi gật gù khen con bé vì sự hiểu chuyện của em, đoạn tôi đưa con bé về chòi rồi bắt đầu cuộc hành trình của mình. Đến cổng thì tôi đã nhìn thấy trưởng làng đã đứng khoanh tay, dựa vào một cái cây như đứng đợi sẵn tôi vậy. Tôi cũng chạy đến, đứng đối mặt với ông ấy và nói:

"Trưởng làng, tôi không biết vì sao luôn có cảm giác ngài lại cảnh giác với tôi đến như vậy nhưng việc tôi muốn cứu và đưa mọi người ra khỏi làng là sự thật. Còn sau đó nếu ông muốn tôi làm thế nào cũng được. Miễn ngôi làng này vẫn luôn giữ được sự ấm áp của nó thì tôi có thế rời đi nếu ngài yêu cầu."

Nói đến đây phản ứng của ông ấy có hơi lạ thường, mặt ông ấy đanh lại, nghiến răng ken két, ngón tay thì bấu chặt vào thân cây mà chẳng nói gì. Tôi cũng không nói nữa quay đi chuẩn bị lên đường, nhưng khi tôi chạy qua mặt ông ta thì ông ta nói với một câu:

"Là nguyên nhân nhưng bản thân lại chẳng biết điều đó đúng là tuyệt quá nhỉ?"

"Hửm... ý ông là?"

Cảm thấy khó hiểu nên tôi quay lại định hỏi thì lại chẳng thấy ông ta ở đâu cả. Do đó tôi đành mang thắc mắc đó tiếp tục lên đường mà tự suy ngẫm thôi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC