Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lồm cồm đứng dậy, đi về phía ông ta, nhìn đường bằng một mắt, mắt còn lại vẫn chưa hồi phục kịp. Tiếng lẩm bẩm của ông ấy khe khẽ vang lên:

"Cậu phải liều mạng đến mức này chỉ để phản đối ý định của ta thôi sao... Thật đáng tiếc... nếu như cậu có một nguồn sức mạnh, óc phán đoán và bản năng chiến đấu tốt như thế này... Chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thôi thì chắc chắn có thể cứu được cô ấy... Vậy mà..."

Vẻ uể oải và thất vọng của ông già khiến tôi thấy khó chịu. Ánh mắt ông ta già nua, chất chứa cảm giác tang thương và cô đơn vô cùng, gợi lên trong tôi một chút thương tiếc, đau lòng thoáng qua. Chắc hẳn ông ta đã phải chờ đợi và hi vọng rất nhiều, việc đặt hi vọng vào người khác quá nhiều chẳng qua cũng chỉ là một biểu hiện cho sự bất lực sâu trong bản thân mà thôi. Thấy ông ấy như thế tôi cũng chẳng buồn tấn công dứt điểm nữa, ngồi bệt xuống rồi hỏi ông ấy:

"Ông cũng vậy nữa... Rốt cuộc là vì sao ông nhất quyết phải ép tôi đến mức đường này vậy? Không phải chỉ cần đợi thêm nữa thì cái người ông nghĩ là "định mệnh" ấy sẽ đến sao? Hà cớ gì cứ nhất quyết phải là tôi vậy?"

Ông ta thở dài, đưa một cánh tay lên để nhìn bản thân rồi nói tiếp:

"Vì ta chẳng còn thời gian để đợi nữa đâu... như cậu thấy đấy."

Giờ khi tôi nhìn lại ông ấy mới để ý, cơ thể năng lượng của ông ta mờ hơn hẳn lúc đầu tôi mới gặp. Có vẻ sau trận chiến ấy thì ông ta lại hao hụt thêm ít nhiều rồi. Ông già cười nhạt rồi nói tiếp:

"Đúng như cậu nghĩ rồi đấy, cái thân thể già cỗi ấy có lẽ đã đến lúc cần sự nghỉ ngơi thật sự rồi... "

Nói đến đây cả hai đều lặng im nhìn nhau một hồi, cuối cùng ông lão cũng mệt mỏi ngồi dậy, giãi bày tâm sự:

"Hờ... ta chịu thua, thật sự là ta chưa từng thấy có tên nào như cậu vậy. Bốn trăm năm trôi qua. Dù đã gặp biết bao nhiêu người. Ai cũng đều nói những lời hoa mỹ và đầy trách nhiệm để có thể kế thừa sức mạnh của ta nhưng trong thân tâm họ lại chẳng hề có những thứ đấy. Ngược lại trong ý thức của họ thứ ta thấy chỉ toàn là tham vọng, sức mạnh, lừa dối..."

"..."

"Điều đó làm ta suy nghĩ rất nhiều vì sao con người lại tha hóa đến thế, liệu chẳng còn thứ gì có thể cứu được bọn họ sao? Nhưng bây giờ những thất vọng ấy hóa ra đều có cái lý của nó. Tất cả nhờ cậu đấy chàng trai trẻ."

"Nhờ tôi?"

"Đúng vậy, từ khi cậu bước vào cái thân thể già nua này của ta thì ta đã cảm nhận được rồi. Cậu rất giống ngài ấy đấy..."

Tôi bật cười, sau đó cũng đáp lại ông ấy:

"Ông nói quá rồi. Dù không biết "ngài ấy" mà ông nhắc tới là ai. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều. Tôi chẳng khác gì ông hay bất kì ai trên thế giới này cả. Bản thân đều muốn người khác chấp nhận ý chí của mình... nhưng lại phớt lờ và thiếu cảm thông với ý chí của người khác. Con người ai mà chẳng vậy, đúng không nào."

"Ừm... công nhận."

Cả hai bật cười sau đó kể với nhau về câu chuyện của mình. Nhờ đó mà bọn tôi đã hiểu nhau hơn. Đây chắc lại một lần đầu tiên nữa...lần đầu tôi có thể nói ra nỗi lòng, quá khứ của mình nhiều đến vậy. Dù những câu chuyện đa số đều chẳng có gì vui nhưng bản thân tôi cũng nhẹ nhõm đôi phần, cảm giác như được giải toả khỏi những áp bức mà cố kìm nén bấy lâu.

"Cậu cũng khó khăn quá nhỉ..."

"Mà thôi kệ đi... dù gì thì mọi chuyện cũng qua rồi. Vậy còn ông thì sao nào? À đúng rồi tôi còn chưa biết tên ông nữa nhỉ. Xin tự giới thiệu, tôi là Hiroshi, Yuito Hiroshi."

"Ta tên gì à... thứ đó nó đã không còn trong kí ức ta lâu rồi, nếu phải nói thì... Ah!"

Ông ta lại tỏ ra vẻ mặt đau đớn, lấy tay ôm đầu đau đớn.

"Ông... rốt cuộc là bị gì vậy..."

Ông ấy cười trừ rồi giải thích:

"Ta không sao đâu... đây chỉ là di chứng của việc đánh đổi kí ức để duy trì sức mạnh thôi."

"Đánh đổi kí ức để duy trì sức mạnh!? Ý ông là..."

Ông ấy thều thào kể về những thứ cuối cùng mà ông ấy còn nhớ.

"Dù gì thì cũng bốn trăm năm rồi, giờ kí ức còn sót lại của ta chỉ là tìm vị "Anh hùng" kế thừa cho thế hệ cũ trong lời tiên tri của của các Vị thần mà thôi... và phải có một ai đó ngăn cô ấy lại..."

Lại là Thần nữa à... Từ lúc tôi được đưa đến thế giới này thì thứ gì dính với thần đều chẳng có kết cục tốt đẹp cả. Và đây hẳn cũng không ngoại lệ rồi. Dù thật sự không muốn hỏi ông ấy quá nhiều nhưng mà...

"Cô gái mà ông nhắc đến là ai vậy? Và chuyện hồi nãy nữa, ông có nói rằng tôi có thể sử dụng vô niệm... nó rốt cuộc là thứ gì"

Tôi chăm chú nghe từng lời, từng chữ của ông ta vì có thể đây là đầu mối để tôi có thể hiểu rõ hơn về cách vận hành sức mạnh phép thuật ở thế giới này. Nhưng thực tế luôn là sự phũ phàng đầy nghiệt ngã

Ông ấy lắc đầu ra dấu rằng mình không nhớ, nhưng vẫn cố nói những thông tin nhỏ giọt mà bản thân còn lưu giữ trong kí ức.

"Ta chẳng nhớ được cô ấy là ai cả, chỉ biết đó có thể là người đưa thế giới này đến bến bờ của diệt vong mà thôi. Còn thứ "vô niệm" kia là sức mạnh của Anh hùng đời trước. Nhưng nó là thế nào thì ta không nhớ được nữa..."

"Vậy à... rốt cuộc trí nhớ của ông... nếu như những ký ức cuối cùng cũng biến mất thì nó cũng có nghĩa là..."

Biết ý tôi định nói là gì nhưng ông ấy cũng chỉ gật đầu và cười trừ. Được một lúc nữa thì cánh tay của ông cũng dần biến mất, ông ấy nói tiếp:

"Trước khi tôi hoàn toàn biến mất thì cậu có thể hoàn thành tâm nguyện của tôi được không, đây không phải là bắt ép gì cả, chỉ là tôi muốn được một lần nữa phiêu lưu thôi. Như cái hồi đấy, năm người bôn ba khắp lục địa Rorita này..."

"Được thôi, bây giờ tôi phải làm gì đây."

Cuối cùng thì tôi cũng mủi lòng trước lão già.

"Tôi sẽ truyền cho cậu sức mạnh còn sót lại của tôi... "

"Hả không phải hồi nãy tôi đã nói về chuyện này rồi sao?"

"Không... không cậu hiểu lầm ý tôi rồi, việc trở thành Anh hùng thì tuỳ cậu vậy..."

"Thế thì tôi từ chối, tôi chẳng là gì với ông cả nên không có nghĩa vụ làm thế."

"Vậy à... hà hà thế thì đáng tiếc thật."

Thấy ông ta có chút thất vọng nên tôi mới nói tiếp:

"Nên vì thế tại sao chúng ta không trở thành bạn nhỉ? Như vậy chẳng phải mọi thứ đều được giải quyết sao?"

Tôi đưa tay ra để bắt tay ông ấy dù sắc mặt vẫn không đổi. Ông ấy nhìn tôi với một vẻ mặt niềm nở, cười khà khà rồi nói tiếp:

"Nếu vậy thì cậu hãy coi như thứ tôi trao lại lúc này là kỉ vật của một người bạn sắp biến mất đi... Còn làm gì với nó là quyền quyết định của cậu, cái tôi muốn chỉ là có cảm giác sẽ cùng cậu du hành, tận hưởng cái cảm giác khi xưa là được rồi cậu bạn trẻ à..."

Giờ đến thân giữa của ông ấy cũng bắt đầu biến mất, nhưng ông bạn già của tôi có vẻ cũng không quan tâm đến việc đó cho lắm. Thật là một người đáng nể trọng, đến tận cùng của những kí ức và sức mạnh mà ông ta vẫn không từ bỏ lí tưởng của mình.

Rốt cuộc việc tìm kiếm Anh Hùng để ngăn chặn "cô ấy" đó là gì mà ông ấy phải đánh đổi quá nhiều như thế này. Thứ mà gần như phải trả giá bằng cả sự tồn tại để bảo vệ như vậy...

Nhưng tôi lại có cảm giác rằng ông ta không những không oán giận "cô ấy", mà đâu đó còn có cảm giác như đó là một lời cầu cứu để có ai đó cứu giúp cô ấy vậy. Đang trầm tư suy nghĩ thì ông lão gọi tôi:

"Này Hiroshi... đến lúc rồi đấy!"

"Ừm... thế à... vậy thì tôi chấp nhận, tôi sẽ giữ và sử dụng nó... theo cách của mình... nên là ông bạn già mới quen... tạm biệt."

"Cảm ơn cậu... có thể ta hơi tham lam nhưng mà... hãy bảo vệ những đứa con thân yêu của ta, lớp bảo vệ này khi ta biến mất chỉ tồn tại thêm bảy ngày nữa thôi..."

Ông ta chỉ qua cây gậy đã nằm lăn lóc một bên thều thào, tôi phải đọc khẩu hình miệng thì mới hiểu được ý ông ấy là gì.

"Cây gậy... hãy giữ lấy... minh chứng... Anh Hùng..."

Ông ta thấy tôi gật đầu đồng ý thì mỉm cười, sau đó lẩm nhẩm câu thần chú gì đó rồi biến thành một làn khói xám mà biến mất, nhưng lại làm rơi ra một chiếc nón lưỡi trai kia. Lúc này tôi cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm kế bên gốc cây và ánh sáng của nó cũng đang tắt dần. Trên đầu thì đội chiếc nón lưỡi trai màu xám, thứ tôi không nghĩ tồn tại ở thế giới này được. Tay phải thì đang cầm cây gậy mà ông bạn để lại.

Tôi mỉm cười vỗ nhẹ vào gốc cây như cảm ơn về mọi thứ. Khi bật bảng chỉ số lên bất giác cười một tiếng:

"Thật là... kế thừa của ông bạn già chỉ giúp cho mình lên được từ cấp bốn lên năm thôi sao...?"

Dù có nói vui thế nhưng thật sự tôi rất tôn trọng ông ấy, mắt tôi cay cay nhưng tôi lần này tôi sẽ nở nụ cười, chắc hẳn ông ta cũng không muốn thấy bộ dạng xấu hổ ấy của tôi đâu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm như thế này, như trút bớt được một gánh nặng tâm lý mà mình đã phải mang trong suốt những năm qua. Tôi mỉm cười, nhìn thần thụ... nhưng thật ra là thân thể thật sự của ông bạn già ấy biến mất vào hư không mà gửi lời chào:

"Tạm biệt nhé, ông bạn già không tên mới quen của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net