Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau khi mọi người đều đã ổn định, bình tĩnh lại rồi thì Statos lại nói tiếp:

"E... hèm... giờ mọi người đã bình tĩnh lại rồi thì trước tiên hãy đến một chỗ dễ chịu hơn để nói chuyện nhé. Tôi có khá nhiều chuyện cần nói với cậu đấy Hiroshi"

Statos nhìn Hiroshi với một vẻ mặt niềm nở nhưng điều ngược lại không xảy ra. Ánh mắt vô cảm đằng đằng sát khí của cậu ta vẫn nhìn Statos. Đoạn bọn tôi được dẫn đến một cái cây Kaul khổng lồ, to hơn bất kì cái cây nào tôi từng thấy.

Đứng từ xa trông như một cái cây to bình thường, đến gần mới thấy thân cây to khổng lồ đến mức khảm nguyên được ngôi nhà trong nó. Có lẽ nơi này đã là nơi ở của Statos vài trăm năm rồi. Vị trí của nó nằm ở sát với bìa rừng, có thể dễ dàng nhìn thấy được khung cảnh rộng lớn của đại dương, một thứ gần như chẳng có điểm tận cùng.

Mở cửa ra thì bên trong thân cây ấy là một nơi hoành tráng... nhưng không phải theo kiểu tôi thích cho lắm. Bên trong nó là một cái ruột thân cây rỗng, không có tầng, nó chỉ có những khu vực nhô ra đủ để một hai người có thể đứng hoặc ngồi trên đó. Mỗi nơi đều có một cái cửa sổ được thiết kế rất đều và đẹp, còn lại tất cả đều là những dãy sách gần như dài vô tận được xếp theo hình xoắn óc từ dưới đất lên tận đỉnh đầu của cái cây.

Bình thường thì mẹ tôi dặn không nên đọc sách của con người hoặc loài tinh khôn vì đơn giản nó chẳng khác gì những bức tường thành mà tôi chẳng thể nào đánh bại được. Nên thật lòng thì tôi cũng có chút thù oán với cái đống núi này.

"Tất cả những thứ được xếp lên ở đây đều là sách à."

"Tất nhiên rồi. Đây là thành quả thu thập của ta trong năm trăm năm đấy. Cậu thấy thế nào, nó có toàn bộ các loại sách của các tộc khác đấy."

Bỗng tôi thấy thái độ của Hiroshi đã tươi vui lên một chút. Đúng là chẳng hiểu được loài người, cái đống tường thành đấy có gì vui mà họ lại thích xem nhỉ.

Một lúc sau bọn tôi ngồi xuống cái bàn tròn ở ngay giữa toà lâu đài cây. Statos vừa rót li trà cho Hiroshi và... cả tôi, sau đó bắt đầu hỏi.

"Chắc việc vì sao tôi cứu cậu không cần giải thích quá nhiều nhỉ?"

Hể!? Không phải là tiện đường cứu à?

Hiroshi thở hắt ra, khoanh tay lại nhìn Statos mà trả lời:

"Đương nhiên là vì cho cái màn kịch bệnh hoạn của bọn chúng chứ gì? Khốn kiếp thật, chúng nghĩ bọn tôi là đồ chơi cho chúng thôi à?"

"... Đúng thật là có những vị thần như vậy!"

Tôi nghe tiếng tặc lưỡi của Hiroshi gương mặt vẫn hằm hằm sát khí của cậu ta. Thật sự từ khi gặp chủ nhân thì tôi đã đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Mọi thứ diễn ra xung quanh cậu ấy nó chẳng bao giờ tuần theo một quy luật định sẵn ở thế giới này cả.

Ai đời chỉ mới cấp năm mà lại mạnh đến thế này được. Thậm chí là có thể sống sót sau đòn tấn công của một con quái vật trên cấp một trăm. Sức mạnh của cậu ta chẳng khác gì... sự bất quy tắc... hay nói đúng hơn là Hỗn Loạn.

Tôi chợt dần dần hiểu về những sức mạnh Thuỷ Tổ... thứ gọi là Tối thượng này rồi. Nhưng nếu đến mình còn hiểu thì nghĩa là...

Tôi nhìn qua Hiroshi với một vẻ mặt như mong chờ một điều gì đấy mà bản thân tôi cũng chẳng rõ.

Nếu như nắm một thứ sức mạnh có thể hủy diệt thế giới như vậy liệu cậu sẽ cho tôi thấy gì đây Hiroshi? Dùng sự hỗn loạn đã tiêu diệt sự hỗn loạn... hay chỉ dẫn đến một sự hỗn loạn mới, khủng khiếp và điên loạn hơn thôi?

Về câu chuyện mà hai người bàn thì về cơ bản Statos muốn nói rằng ngoài những vị thần coi toàn bộ sinh vật ở Nhân Giới như một thú tiêu khiển thì cũng có những vị thần phản đối điều ấy, như là người chúc phúc cho Statos vậy.

Tuy nhiên vì hai phe có sự đối lập về số lượng quá lớn nên gần như ông ấy và vị thần chúc phúc cho cũng chỉ có thể gián tiếp nhờ vào lời tiên tri này mà giúp đến đây thôi.

Cũng có một điều may mắn nữa là do quy định của Quy Luật Tối Thượng rằng Thần Tộc không thể trực tiếp can thiệp vào Nhân Giới. Nên vận mệnh của Hiroshi vẫn nằm trong tay cậu ấy, dù cho nó có bị chi phối nhiều đến thế nào đi nữa.

Dù vậy từ khi bình tĩnh lại, ánh mắt của Hiroshi đã rất khác. Tôi cảm giác được rằng trong mắt cậu ta thứ gọi là hi vọng gần như đã chết rồi vậy. Sự nhân từ lúc nào giờ chỉ còn là hận thù và những toan tính riêng mà chẳng ai biết được. Có vẻ như con bé loài người ấy chính là cái phanh níu giữ sự chịu đựng còn lại của cậu ta rồi.

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, cậu ấy đồng ý trở thành đệ tử của Statos để rèn luyện cũng như tìm hiểu thêm kiến thức về thế giới này.

Cứ như thế thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc hai năm đã trôi qua. Một ngày nọ bỗng dưng Statos biến mất mà không nói trước bất kì điều gì. Tất cả những thứ ông ấy để lại cho Hiroshi và tôi là hai bức thư.

"Thân gửi hai đệ tử yêu quý Hiroshi và Maddog

Ta đã không còn gì để dạy hai người nữa... Các cậu bây giờ đã đủ lông đủ cánh để theo đuổi mục đích của mình rồi. Vì thế lão già sẽ ra đi trong lặng lẽ để không phải luyến tiếc gì cả mà biến mất thôi... À tiện thể, bức thư còn lại là thư tiến cử hai cậu vào học viện Arestia, nhớ hãy đưa cho ngài Hiệu trưởng. Nhớ là DUY NHẤT HIỆU TRƯỞNG thôi đấy. Thôi thư cũng đã dài rồi, ta xin kết bút ở đây.

Người thầy đáng kính của các cậu, Statos."

Cả hai đứa Hiroshi và tôi đọc đến đây thì thật sự cảm... lạnh với cái sự "yêu quý" từ ông ấy. Hiroshi nắm chặt bức thư với một ánh mắt quyết tâm mà nói:

"Sư phụ Statos... nếu một ngày nào đấy con có thể gặp lại người... nhất định... nhất định... tôi sẽ giết chết ông, lão già dâm dê khốn kiếp!!!"

Tôi cũng chỉ biết thở dài nhìn về phía Hiroshi. Mà, không phải tôi không hiểu được vì sao cậu ta lại "cay" ông ấy vậy. Thú thật thì lão đối xử với tôi rất tốt... vì tôi có những kĩ năng giúp ông ta... rình trộm gái. Nhưng tôi vẫn phải nói về độ tệ nạn không ai có thể so bì được của ông ấy.

Từ rình trộm gái nhà lành tắm, cờ bạc cá độ, lừa đảo đến trốn nợ... và một tỉ thứ khác ổng làm trong hai năm nay. Thật sự kể bao nhiêu cũng chẳng đủ. Nói chung ngoài việc ông ta mạnh khủng khiếp cộng với cái mã đẹp trai dù là một lão già đã hơn nửa thiên niên kỉ tuổi thì đúng là một tên cặn bã của xã hội mà.

Tôi không biết mình có tưởng tượng hay không nhưng từ khi ổng "bắt" được Hiroshi thì ông ta như diều gặp gió... vì tất cả tội lỗi đều dồn lên đầu cậu ta thay thế. Dù có mấy vụ Hiroshi đã giải quyết ổn thoả nhưng về cơ bản nó chỉ như muối bỏ bể. Dần dần cậu ấy cũng từ bỏ việc giải quyết và trốn chui trốn nhủi như Statos để đỡ phiền phức.

Nhờ thế mà cả lục địa Elf—Vipik Rorita gần như không ai là không biết về hai thầy trò cả. Còn nếu mọi người hỏi vì sao bọn tôi đã sống ở phía nam, gần như tận cùng của thế giới thế mà lại có thể xuất hiện thường xuyên được ở lục địa phía đối diện thì đơn giản là ông ấy có một cánh cổng không gian kết nối hai địa điểm. Có điều mục đích nó cũng chẳng được cao quý gì ngoài việc... để trốn nợ và tránh lệnh truy nã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net