Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp đó cả hai nhìn qua bức thư còn lại. Dù không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng bọn tôi như có cùng dự cảm mà đồng thanh đáp:

"Ừm... cái này là thư gán nợ nhỉ."

"Ừm... chắc kèo là thư gán nợ rồi."

Dù tôi chỉ là một loài quái vật nhưng sau hai năm sống chung cũng hiểu rất rõ tình cách của lão già này. Lão ta sẽ không làm điều gì mà không có lợi cho bản thân cả. Tôi cũng từng nghe qua lão có nói là có nợ nần gì đấy với hiệu trưởng học viện Arestia...

Mà, nói đúng hơn có là ai đi nữa thì cái lão già dâm dê ấy cũng nợ cả. Miễn mượn được là ổng mượn, còn trả thì có lẽ chắc là kiếp sau. Nói ông ấy là một con nợ quốc dân chắc cũng không thể sai được.

Tôi ngoe nguẩy cái đuôi, nằm phơi bụng trên chiếc ghế kế bên mà hỏi.

"Giờ ngươi tính làm gì Hiroshi?"

Hiroshi liếc nhẹ tôi rồi tiếp tục đọc bức thư thứ hai, suy nghĩ điều gì đó chốc lát.

Ánh mắt của cậu giờ lúc nào cũng tối sầm, lạnh băng nhìn về phía xa xăm. Sự điên loạn nhưng ấm áp của cậu đã thay đổi thành sự điềm tĩnh, vô hồn đến mức tôi phải rùng mình.

Cậu ta chầm chậm đáp:

"Dù có là đi để gán nợ hay gì đi nữa cũng không quan trọng. Miễn ở đó tìm được 'người' tao cần được."

"Người mà ngươi cần!?"

"Ừm... người có thể biến kế hoạch của ta thành sự thật."

Tôi mở một mắt nhìn cậu ấy rồi biến nhỏ lại và leo lên đầu Hiroshi nằm, ưỡn người rồi nói:

"Thế lên đường thôi, cõng trẫm đi nào Hiroshi."

"Hình như mày lên kí à Maddog."

"Im đê..."

***

Vì cánh cổng không gian nếu không phải do người triển khai không gian ấy tạo ra thì nó chỉ có thể di chuyển qua lại tại hai điểm cố định thôi. Vì vậy, bọn tôi phải tự cuốc bộ từ tận cùng phía nam đến phía Bắc lục địa Notios Rorita. Dự là sẽ tốn tầm một tháng... trong khi lễ khai giảng ghi trong thư thì chỉ còn hai mươi ngày.

Vâng, sư phụ chúng tôi rất biết cách để tạo thêm "động lực" cho cuộc hành trình này để nó bớt nhàm chán, hay đúng hơn là báo bọn tôi thêm một cú trước khi biến mất. Nên giờ cả hai đứa phải di chuyển bằng toàn bộ tốc lực của mình thì mới mong có thể đến kịp. Hiroshi cay cú mà gầm gừ:

"Chắc mình cũng nên cho lão Statos làm chốt thí trong kể hoạch sắp tới thôi, hì hì. Đợi đấy!"

Tôi nhìn qua thì thấy Hiroshi vừa nói vừa nở một nụ cười quỷ dị nhưng ít nhất ba phần trong đó là sự cay cú và ức chế.

Vậy là từ đó bọn tôi bắt đầu chạy, chạy nữa, chạy mãi. Sau khi di chuyển liên tục hơn một tuần không ngủ nghỉ thì bọn tôi cũng đã đi được một nửa đường rồi. May mắn thay vì có lẽ nguồn ý lực của một con quái vật cấp A và cái tên "quái vật" theo nghĩa bóng kế bên tôi áp lực. Không có một con quái vật nào dám chạy ra ngăn cản đường đi bọn tôi cả nên cả hai vẫn cứ băng băng mà chạy. Nếu như vẫn giữ vững được tốc độ này thì chắc chắn sẽ kịp lúc khai giảng.

Đoạn, đang đi thì hai tôi nhìn nhau gật đầu hiểu ý rồi nhảy lên tán cây Kaul to nhất gần đấy nhìn xuống. Cách bọn tôi vài trăm mét lúc này là một toán người đang bị một đàn Poison Snake cấp D, con đầu đàn là cấp C bao vậy. Có vẻ toán người nhân loại đang rơi vào thế khó.

"Cách mặc đồ như thế này... không lẽ đây là đoàn kị sĩ loài người à..."

Hiroshi quan sát rồi phân tích cho tôi hiểu. Nếu nhớ không lầm thì mẹ tôi cũng từng nói về cái đám nhân loại vác trên người những cục sắt như thế này rồi. Thường thì cái đám ấy mà xuất hiện nghĩa là đang bảo vệ một ai đó. Tôi cũng nhìn kĩ một chút thì bên trong đó có bốn người ăn mặc khác hẳn so với cái đám ấy.

"Hiroshi Hiroshi... ngươi thấy bốn người ở trong cùng ăn mặc khác hẳn những tên đứng ngoài không? Đó là ai vậy?"

Tôi chỉ vào bốn người, hai nam hai nữ nằm ngay trung tâm của toán người mà hỏi. Hiroshi cũng chăm chú quan sát một chút rồi phân tích tiếp:

"Nếu là hai người tóc vàng một nam một nữ phía sau kia, trên người có mặc bộ vest chiến đấu màu đỏ có đính hoa văn và mấy cái thứ lắp lánh kia ta nghĩ là những quý tộc cấp cao, ít nhất là Hầu tước của một nước nào đấy. Còn..."

Chợt Hiroshi mở to đôi mắt khi nhìn về hai người ở phía trước. Cậu ta ôm miệng như suy nghĩ điều gì ấy rồi chợt bật lên thành tiếng:

"Người chuyển sinh... Không lẽ?"

"Ngươi nói gì thế Hiroshi?"

Tôi nghiêng đầu, dùng cái chân nhỏ thó gõ nhẹ vào đầu Hiroshi để hắn bình tĩnh lại. Cuối cùng thì cậu ta cũng lắc đầu sau đó quay qua nựng tôi một phát mà nói:

"À không có gì... chỉ là tao hơi bất ngờ vì gặp người có cùng quê hương thôi."

"Thế thì tốt quá! Vậy ngươi sẽ ra chào và giúp bọn họ à."

Nói đến đây thì vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt của Hiroshi trở lại. Cậu ta lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn về bọn họ nói tiếp:

"Ra là vậy... Nếu bọn họ ở đây thì nghĩa là... Được, ta sẽ chơi với các ngươi thêm một ván nữa vậy."

Hiroshi nở một nụ cười tà đạo hướng về phía bọn họ rồi quay qua nói với tôi:

"Gặp mặt thì thôi vậy, nhưng vẫn nên cứu bọn họ. Những người này có thể sẽ cần thiết cho kế hoạch sau này của tao đấy."

Dù không hiểu cậu ta đang toan tính điều gì nhưng tôi cũng không định hỏi, vì có nghe chắc cũng chẳng hiểu gì đâu. Miễn sao cậu ta có thể giúp mình giành lại gia tộc Shadow Cat từ tay mụ Lekant là được.

Cũng như Hiroshi, bản thân tôi tái hợp với cậu ấy là có mục đích cả. Tôi cần Hiroshi để giải cứu mọi người. Dù không hiểu vì sao con mụ Lekant lại bắt hết tộc nhân của tôi như vậy. Nên tôi muốn cùng phiêu lưu với cậu ấy để tìm kiếm con ả.

Lần này tôi thật sự tin tưởng rằng chàng trai trẻ này chắc chắn làm được, vì tôi hiểu cậu ấy đang ở vị trí nào hơn ai hết. Nhân loại hay bất kì loài vật nào cũng vậy. Lúc nó bị dồn vào đường cùng chính là lúc nó mạnh mẽ và nguy hiểm nhất.

Tôi nhìn qua Hiroshi rồi hỏi:

"Giờ trẫm làm hay mi làm đây Hiroshi."

"Mày làm đi Maddog để họ nghĩ rằng việc này là do tự nhiên chứ không phải ai nhúng tay vào cả."

"Hờ thôi được rồi..."

Tôi ưỡn ra đằng sau rồi lại giãn chân ra đằng trước, khởi động để chuẩn bị làm gì đó. "Hắc Ám Ý: Ý lực: Toả"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net