Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, lập tức một nguồn xung lực tản ra về hướng toán người ấy. Vì làm thế có thể cảm nhận được động tĩnh trong bán kính vài cây số nên tôi có thể nghe bọn họ nói chuyện rõ mồn một. Đám nhân loại ấy lúc này đang nói chuyện có vẻ có phần hốt hoảng lắm. Một người kị sĩ hét lên:

"Chết tiệt thật, hoàng tử, công chúa, hai vị anh hùng. Mọi người mau lùi ra sau. Tôi không nghĩ lúc này lại gặp một con quái vật cấp C được, phiền rồi đây. Poison Snake là loài cực độc. Một khi trúng thì chưa đến một phút có thể giết một người trưởng thành đấy."

"Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ mọi người. Quái vật cấp C thì sao, miễn có ý chí thì sẽ giết được nó thôi. Xem ta đây! Ya!!!"

"Cậu bị điên à Kyo! Lao đầu mà không có kế hoạch gì thì khác gì tự sát đâu! Mau quay lại đây!"

"Yên tâm đi Hime, tớ chắc chắn sẽ giết nó nhanh rồi quay lại nhanh thôi. Dăm ba cái con rắn ghẻ này! Ah!!!"

Chưa nói dứt câu thì thanh niên ấy đã bị con rắn kia quật ngã. Khi nó định tấn công tiếp thì xung lực của tôi cũng đã tới nơi làm bọn rắn ấy sợ hãi và rút lui. Thế mà tên nhân loại đần ấy lại đứng lên dõng dạc nói:

"Đấy Hime, cậu thấy chưa!? Bọn chúng sợ mình nên bỏ chạy rồi kìa."

Cô gái còn lại trong bốn người đi đến chỗ thanh niên ấy cốc đầu cậu ta một cái đến tôi nhìn thôi còn cảm thấy thốn và nói tiếp:

"Cái tên đần này. Cậu không cảm nhận được đó là từ một con quái vật khủng hơn à. Ít nhất phải là cấp B đấy!"

Tôi quay qua nhìn Hiroshi với vẻ mặt cố nhịn cười rồi hỏi hắn:

"Cậu... phụt... định lợi dụng tên vô tri đó thật à?"

Hiroshi chỉ ôm mặt xua xua tay nói tôi im đi chứ không biết nói gì thêm. Lúc này người nam tóc vàng mặc đồ quý tộc cùng với người con gái đang khoác tay sợ sệt ấy bước lên và giải thích:

"Đúng như ngài Hime nói. Nhưng theo tôi nó ít nhất là của quái vật cấp A đấy. Không nên chần chừ thêm nữa, mình rời khỏi đây thôi. Dù gì chúng ta cũng chỉ cần đi thăm dò thêm là thứ gì thôi. Có vẻ như nguyên nhân gây nên sự hỗn loạn trong khu rừng bóng tối này là nó rồi. Chúng ta cần cấp báo về tin tức này thôi. Một con quái vật cấp A ấy có thể hoàn toàn sang bằng cả một thị trấn đấy."

"Hể... ngài nói gì vậy Hoàng Tử. Yên tâm đi có tôi ở đây rồi thì... Hự..."

Không để cậu ta nói hết câu, người con gái kia lập tức đánh vào gáy làm tên ấy bất tỉnh. Cô cầm chân cậu ấy lôi xềnh xệch trên đất, mĩm cười nói với tên Hoàng tử:

"Ừm... ngài Rayleigh nói chí phải. Chúng ta về thôi!"

"... vâng"

Tên tóc vàng được gọi là hoàng tử kia cũng phải ái ngại gật đầu, sau đó cả đám họ bắt đầu rút lui. Tôi thắc mắc nhìn Hiroshi mà hỏi:

"Ủa, rồi cậu để họ đi vậy à?"

"Không sao đâu, kiểu gì cũng gặp lại thôi."

Hiroshi vẫy tay ra hiệu cho tôi. Đợi một lúc để họ đi rồi thì bọn tôi cũng tiếp tục lên đường. Sau gần hai tuần di chuyển liên tục thì bọn tôi cũng đã đến khu vực gần bìa rừng. Chỉ cần ra khỏi đây thì đi thêm một ngày đường nữa là sẽ đến được thủ đô của vương quốc rồi.

"Nè... Hi rố sì... Đợi trẫm... Nể ngươi... hờ hờ thật đấy. Chạy gần cả tháng liền mà không mệt à."

Rốt cuộc cái sức trâu bò của tên chủ nhân biến thái này còn lớn đến đâu nữa vậy? Đường đường là một con quái vật cấp A, nghĩa là bằng nhân loại cấp một trăm đấy, vậy mà mình mệt bở hơi tai cũng chỉ kịp đuổi theo hắn... Thật là không thể tưởng tượng được mà.

Hiroshi quay qua nhìn tôi, vẫn gương mặt vô cảm ấy rồi nói một câu vô cảm không kém:

"Do mày mập lên đấy mèo con!"

"Muốn gây sự à?"

"Không tao chỉ nói sự thật thôi."

"..."

Mà, công nhận khác với hắn rèn luyện suốt hai năm để mạnh lên. Tôi được cái tên Elf kia vỗ béo để mạnh lên nên khác nhau là phải. Chắc sắp tới cũng phải giảm cân rồi.

Chạy thêm một lúc nữa thì lúc này tôi người tôi đã rã rời nên gọi vọng đến Hiroshi, năn nỉ:

"Ôy... Nghỉ một chút tha trẫm... hờ hờ chủ nhân... trẫm mệt quá rồi..."

Không đợi cậu ta trả lời, tôi vội nhảy đến một tảng đá gần đó. Nằm lăn quay ra thở hổn hển. Hiroshi từ xa thấy vậy liền quay lại, hắn ta đến gần xoa xoa cái bụng đầy mỡ ục ịch của tôi rồi nói:

"Mày sắp biến thành con slime rồi đấy mèo con"

"Im đê... tên nhân loại. Hứ!"

Hiroshi đang chọc tôi thì một tiếng gầm yếu ớt ở phía Tây khu rừng cất lên. Tò mò, Hiroshi để tôi lên đầu rồi chạy qua xem thử. Bọn tôi thấy một con rồng xanh dương bị thương nặng, đang cố bỏ chạy. Theo sau đó là cả chục con quái vật cấp C, thậm chí là vài con cấp B đang truy đuổi.

Có vẻ như con đầu đàn có trí khôn nên bọn quái vật tấn công rất bài bản.

"Mày nghĩ sao Maddog? Có nên cứu nó không?"

Tôi bất ngờ trước câu hỏi đấy vì thường cậu ta sẽ tự quyết định luôn chứ không bao giờ hỏi cả.

"Sao nay còn hỏi ta thế. Không phải ngươi thường ngày vẫn tự quyết định sao. Cái tên nhân loại này... này."

Tôi lấy chân trước khều khều vào trán cậu ta. Cậu ta không có phản ứng gì mà nói tiếp:

"Không phải ngươi nói tộc ngươi có thù oán với tộc rồng sao?"

"Ah... ra là vậy."

Tôi bật cười khi nghe đến đây. Cậu ta vẫn còn nhớ những gì tôi từng nói. Có vẻ như cậu ta không vô cảm như tôi tưởng.

"Mà... dù gì thì chuyện đó cũng qua lâu rồi. Trừ việc hai chiến tuyến trong trận chiến ấy thì bọn ta không có mối thù gì quá sâu đậm cả. Với thời gian ở với tên Statos thì cảm giác thù hận với tộc Elf và Rồng cũng..."

"Được rồi, thế cứu thôi. Ta cần... con rồng này."

"..."

Tôi chỉ thở dài rồi nhảy lên tảng đá gần đó nhìn cậu ta tiến tới bọn quái vật kia. Tôi đã mém quên đấy, mém quên rằng Hiroshi nhân từ lúc trước giờ đã chết rồi. Việc cậu ta quan tâm hồi nãy chắc chẳng qua chỉ là những mảnh vụn ấm áp nhỏ nhoi còn sót lại. Trong mắt cậu ấy thế giới này chỉ còn tồn tại hai thứ. "Cần" và "Không cần" mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net