Chương 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt ra, chúng tôi đã đứng ở một góc vắng người qua lại trên phố Hamilton, vốn là địa điểm xuất phát lúc trước.

Nhìn đoạn đường nhỏ hẹp, tối tăm, xung quanh còn có chút dơ bẩn phía trước, tôi chỉ có thể thở dài, âm thầm tự an ủi mình. 

‘Hy vọng là không có ai nhìn thấy.’

Bầu không khí yên lặng có chút khó xử. Những lúc thế này, chắc là nên nói chuyện gì đó để xua tan sự ngượng ngập, nhưng tình huống hiện tại có vẻ không phù hợp cho lắm. Cả Vinter và tôi đều đã mệt, trên người anh ta còn đang bị thương, tốt nhất vẫn là tiết kiệm sức lực nhanh chóng trở về điều trị và nghỉ ngơi.

Tôi thoáng nhìn hai thầy trò bọn họ.

“Tôi đi đây.”

“Chị phải đi rồi sao, Penelope?”

Raon dùng vẻ mặt ủ rũ hỏi tôi.

“Nếu có cơ hội, chị sẽ tới thăm em vào lần sau.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, đi tới một chỗ trống, cởi đôi giày Vinter đã đưa cho tôi lúc trước ra.

“Cảm ơn ngài về đôi giày.”

Nó là một đôi giày ma thuật. Dù tôi bị rơi xuống biển nhưng đôi giày vẫn không hề bị bẩn hay ướt. Đúng là tiện lợi, có thể bỏ qua luôn chuyện giặt sạch trước khi gửi trả.

‘Bây giờ trả đồ cho anh ta xong, sau này khỏi phải gặp nhau thêm vì chuyện này.’

Từ đây về dinh thự công tước cũng không xa, có lẽ đi chân trần một lát cũng không sao. Nghĩ sao làm vậy, tôi lập tức quay lưng rời đi không hề do dự. 

Vừa đi được mấy bước thì giọng Vinter gấp gáp truyền tới từ phía sau.

“Đợi một chút.”

Tôi dừng chân, nhẹ nhàng quay đầu lại, trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng, không hiểu anh ta còn việc gì muốn nói nữa.

“Tiểu thư, xin chờ một chút.”

“Có chuyện gì sao?”

Vinter không trả lời câu hỏi của tôi mà quay lại nói với Raon.

“Raon, con tự về trước nhé.”

“Vâng ạ.”

Lời của sư phụ chính là thánh chỉ, thằng bé ngoan ngoãn gật đầu tuân lệnh.

Raon lớn giọng đọc một câu thần chú, ánh sáng rực rỡ bao quanh thân thể đem thằng bé biến mất khỏi tầm mắt của tôi trong chốc lát. Raon vừa đi, Vinter cầm đôi giày tôi vừa cởi ra từ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng bước tới, khẽ cúi xuống, đeo lại vào chân giúp tôi.

“Tạm thời tiểu thư hãy đeo đôi giày này vào cho tới khi về đến dinh thự. Tôi sẽ đưa tiểu thư vào trong phòng.” 

“Không cần đâu.”

“Ngài vẫn nên quay về xử lý vết thương trước đi. Bọn trẻ cũng đang chờ ngài."

"Lúc nãy, tôi đã dùng ma thuật lắng nghe từ xa, có rất nhiều tiếng bước chân, là của một nhóm kỵ sĩ vòng quanh phía trước dinh thự. Tôi nghĩ bọn họ đang tìm tiểu thư đó."

"Gì cơ?!!"

Lời của anh ta cũng có lý. Thoáng chốc toàn bộ hy vọng trong đầu tôi đều rơi lộp bộp, không còn sót một mảnh.

'Điện thật! Cứ thế này bọn họ sẽ bắt được mình sao?'

Tôi quay sang nhìn Vinter, vừa hỏi vừa lắc tay anh ta giống như có động đất. 

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Đã qua 10 giờ một chút."

Haizzz

Tôi thở dài một tiếng 

Tôi rời đi lúc 10 giờ sáng, và trở lại sau 10 giờ tối. 

'Có nên cảm thấy may mắn vì vẫn chưa có qua một ngày không đây?'

Tôi lấy lại sự lạc quan , trong mắt vẫn còn ánh nước lấp lánh.

Thấy bộ dạng của tôi, Vinter đưa tay ra, lại lần nữa thuyết phục.

"Vì tôi mà trễ rồi tiểu thư vẫn chưa trở về nhà. Thế nên, xin cho tôi cơ hội đưa cô về phòng thật an toàn để tạ lỗi."

Nếu các kỵ sĩ đang đi tuần vòng quanh dinh thự, chuyện lén chuồn về bằng lỗ chó xem ra là không thể rồi. 

Tôi cầm đôi giày đeo lại vào chân, trả lời bằng giọng buồn hiu.

"Vậy làm phiền ngài rồi."

Trong giây lát, một luồng sáng trắng phủ trước mắt tôi. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh quen thuộc đã hiện ra. Đó là phòng tôi.

"Ôi, lạy chúa! Gì thế này!!!"

Tôi đột ngột xuất hiện ở giữa phòng, dọa cho Emily giật mình không nhỏ. 

"Tiểu thư Penelope!"

"Emily."

"Chuyện kỳ quái gì đây? Tiểu thư, sao bây giờ người mới về? Còn có người đàn ông đó?"

Vừa nhìn thấy người đeo mặt nạ thỏ, Emily đã hoảng hốt kéo tôi lại. Tôi không giải thích, chỉ nhanh chóng hỏi tình huống xảy ra ở dinh thự.

"Lúc ta không ở đây, có chuyện gì xảy ra không? Chuyện ta lén ra ngoài có khi nào đã bị phát hiện rồi sao?"

Emily sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nói ra trọng điểm vấn đề.

"Chuyện đó…Buổi tối quản gia có tới tìm người. Tôi đã cố ngăn cản nhưng ông ấy vẫn nhất quyết đòi vào trong. Thế nên, ông ấy đã biết người không có trong phòng rồi."

"Cái gì?! Quản gia Fennel sao?"

"Tôi đã giải thích là tiểu thư hơi mệt nên đang nghỉ ngơi nhưng ông ấy nói mình có chuyện gấp nên…"

Tôi ôm đầu nghĩ ngợi. Có thể công tước sẽ cho rằng tôi lại ra ngoài gây chuyện, sau đó nghiêm túc giáo huấn tôi.

"Được rồi. Quản gia Fennel sẽ tới đây trong vài phút nữa thôi. Ta cần phải ngăn ông ấy báo cáo chuyện này cho công tước ngay lập tức."

Bây giờ quản gia đang bí mật sai người đi tìm kiếm tôi.

Nếu hôm nay tôi không quay về kịp thời, có lẽ chuyện Fennel báo cáo cho công tước chỉ là vấn đề thời gian trước khi việc tìm kiếm kết thúc. 

"Này."

Tôi quyết định dùng cách thức đặc biệt để xử lý tình hình hiện tại.

"Tôi có chuyện muốn ủy thác."

"Vâng? Chuyện gì thế?"

"Hãy giúp tôi tạo ký ức giả cho tất cả mọi người trong dinh thự công tước. Để bọn họ nghĩ rằng hôm nay tôi chưa từng ra ngoài."

"Hả?"

Nghe được lời tôi nói, Emily cả kinh, hít sâu một hơi, ngạc nhiên thốt lên.

Cặp đồng tử màu xanh dương sau mặt nạ hơi động, chỉ bình tĩnh hỏi tôi bằng giọng trầm đầy từ tính.

"Bao gồm cả người hầu gái đó sao?"

"Ừ."

"Tiểu, tiểu thư!"

Nghe được câu trả lời không do dự của tôi, Emily hoảng hốt quay sang phía này. Tôi chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

"Xin lỗi nhé, Emily. Để che giấu chuyện này một cách hoàn hảo, chỉ có thể làm như vậy." 

Tôi vẫn không thể tin tưởng ai trong dinh thự công tước này.

Vinter nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt không có cảm xúc đặc biệt nào, sau đó khẽ nâng cây quyền trượng trong tay lên. 

"Ôi, tiểu thư! Người…làm sao ngay cả tôi cũng…!"

Chỉ thấy Vinter đọc một câu thần chú, không gian xung quanh giống như bị bao phủ bởi pháp thuật, âm thanh chấn động vang lên. 

Emily còn đang thất vọng trách móc tôi không tin tưởng cô ấy, đột nhiên rụp một tiếng ngã xuống sàn nhà.

Tôi hơi lo lắng, ngập ngừng hỏi Vinter.

"Chắc là không có chuyện gì lớn đâu nhỉ…?"

"Do ma thuật đang tác động lên ký ức, cô ấy tạm thời sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, một lát nữa mới có thể tỉnh lại."

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vinter lại bổ sung.

"Ma thuật đã thi triển thành công, tạm thời tất cả mọi người trong dinh thự sẽ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy, sẽ chỉ mất đi một đoạn ký ức về chuyện liên quan tới tiểu thư trong ngày hôm nay. Nên cô không cần phải lo lắng quá."

Tôi khẽ gật đầu, nhẹ giọng hỏi.

"Như vậy, cái giá tôi phải trả của lần ủy thác này là gì?"

Vinter không lên tiếng, tôi cũng một mực chờ đợi, không khí cứ thế yên lặng một lúc lâu. Rốt cuộc Vinter cũng trả lời.

"Tôi không cần."

"Tại sao?"

"Hôm nay tiểu thư về nhà muộn đều là do tôi. Vì vậy, đây là trách nhiệm của tôi."

"..."

"Có thể cô sẽ không tiếp tục tin tưởng tôi nữa."

Vinter hơi do dự trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, tiếp tục nói.

"Về chuyện kết thúc hợp đồng… Tôi sẽ gửi thư tới tiểu thư sớm nhất có thể."

Mấy lời này khiến tôi không nhịn được cười thầm trong lòng mấy hồi.

'Chắc anh nhận ra lỗi sai của mình rồi đấy nhỉ?'

Bị người ta nghi ngờ, còn đem ra thử lòng tới lui như vậy, là ai cũng đều khó chịu và bực bội, đủ khiến những người bình tĩnh nhất cũng phải phát điên chửi bới.

Nhưng có lẽ hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng thấy không quá giận anh ta như tưởng tượng. 

Nhìn Vinter có vẻ rất mỏi mệt, chỉ đang cố tỏ ra bình thường trước mặt tôi. 

Thực ra, xét theo khía cạnh khác, Vinter nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.

Anh ta đã chống lại bọn Leila một thời gian dài. Hành vi kỳ lạ của một người dựa vào hệ thống như tôi đúng là rất đáng ngờ.

'... Nhưng mà khi đó anh ta có thấy không nhỉ?'

Hình ảnh của cô gái mặc áo choàng trắng được gọi là thánh nữ của bọn Leila lại lần nữa xuất hiện trong đầu tôi.

Thôi đi, có lẽ chỉ là nhầm lẫn… Nhưng mà ngoại hình đó… thật sự rất giống với nữ chính.

Chắc chắn Vinter sẽ gặp "công nương thật" trong một tình huống nào đó. Nhưng Yvonne khi ấy chỉ là một cô gái dân thường nghèo khó, lương thiện đang làm tình nguyện để giúp đỡ mọi người.

'Nếu như, Yvonne thực sự là nhân vật trung tâm của một bè lũ ác độc đang muốn bắt cóc bọn trẻ và loại bỏ các ma pháp sư thì sao?'

Lỡ tất cả chỉ là một màn lừa gạt, bọn họ chỉ muốn lợi dụng Vinter để giở trò gì đó. Vừa nghĩ tới đó, tôi đột nhiên bừng tỉnh, giống như có một hòn đá khẽ đập vào sau đầu vậy.

"Ngài, có thể sẽ…"

Tôi không kìm được xúc động, lời nói cứ thế ra khỏi miệng, may là tôi kịp ngừng lại. 

Anh ta có lẽ vẫn còn đang nghi ngờ tôi là đồng minh của lũ Leila.

Không cần phải châm thêm lửa vô ích mà không rõ sự nghi ngờ đã kết thúc hay chưa.

Nếu Yvonne thực sự làm như vậy, đó cũng là chuyện xảy ra sau lễ trưởng thành của Penelope. 

'Tới lúc đó, mình cũng đã thoát khỏi nơi này rồi, không cần quan tâm chuyện đó nữa.'

Tôi không nói tiếp câu vừa rồi, chỉ hướng về phía Vinter đeo mặt nạ thỏ đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, trả lời không đầu đuôi.

"Không có gì. Hơn nữa…"

"..."

"Cứ giữ hợp đồng giữa hai chúng ta đi."

Nghe được lời tôi nói, đôi mắt xanh thẳm mở lớn, không hề che giấu sự bối rối. 

"Tại sao?"

"Được rồi. Dù sao cũng đã ký kết rồi, dễ dàng hủy bỏ như vậy không phải rất buồn cười sao? Cũng không phải tôi không tin tưởng năng lực của ngài."

Đã sắp tới thời điểm cần phải thoát khỏi nơi này.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gấp rút thế này, tìm kiếm một người xuất sắc vừa có năng lực vừa kín tiếng như Vinter đúng là chuyện khó như lên trời. 

Anh ta chỉ nhìn tôi chăm chú, không rõ cảm xúc phức tạp trong đáy mắt xanh dương kia là gì, dường như có một chút hy vọng yếu ớt hỗn loạn dễ nhận thấy.

"Tuy vậy, tôi hy vọng ngoại trừ việc công, giữa chúng ta không còn chuyện gì khác phát sinh."

Tôi dứt khoát chém đinh chặt sắt, lạnh lùng bổ sung. 

"Tôi không nghĩ mình có thể đáp ứng với các điều kiện ngài thêm vào hợp đồng."

Trên mặt tôi treo một nụ cười thản nhiên nhưng lời nói ra lại khiến cặp mắt đẹp của Vinter không ngừng dao động.

"Tiểu thư…"

"Tôi biết ngài đang nghi ngờ cái gì, lo lắng cái gì. Còn có việc ngài đang phải gánh vác sứ mệnh gì trên vai. Dù sao thì xung quanh tôi có biết bao tin đồn và tai tiếng không ngừng bủa vây. Hơn nữa lại biết dùng ma thuật. Không phải rất đáng ngờ sao?"

"..."

"Nhưng mà ngài cũng không nên lừa gạt người khác bằng những lời nhảm nhí như thể quan tâm thật lòng vậy chứ?"

Trong đôi mắt yên tĩnh như hồ nước chết kia, cuối cùng vẫn vì lời nói của tôi thoáng gợn lên chút cảm xúc. Dường như là đau khổ và hối hận…

Vòng tròn màu tím biểu thị độ hảo cảm trên đầu Vinter không ngừng tỏa sáng lấp lánh. Tôi chỉ nhìn một chút, cũng không có hứng thú kiểm tra.

"Tôi không lừa gạt cô, tiểu thư."

Vinter vội lên tiếng thanh minh, gần như không kìm nén được giọng nói của mình nữa.

"Ngày đó tôi nói quan tâm tới tiểu thư, không phải chỉ đơn giản là nghi ngờ và muốn xác nhận sự thật."

"Thực sự không chỉ vì tôi nghi ngờ cô."

Vinter lặp lại câu nói đó tới hai lần bằng giọng run run.

Thân hình anh ta dường như cũng lung lay theo, giống như tùy thời có thể ngã quỵ, thật sự rất thảm hại.

Dù những lời này có ý gì, tôi cũng lấy làm tiếc cho hoàn cảnh của anh ta. Lúc nào anh ta cũng sống với ý niệm phải tiếp tục đấu tranh với lũ Leila, một cuộc chiến đơn độc và đầy rẫy khó khăn trong thế giới mà các ma pháp sư bị chèn ép. 

Nhưng hiểu là một chuyện, cảm xúc của tôi lại là một chuyện khác.

"Được rồi. Dù ngài có nghi ngờ tôi nhiều hơn nữa thì cũng không sao cả. Là nghi ngờ hay quan tâm chân thành, tất cả đều là lựa chọn của ngài."

"Tiểu thư…"

"Tôi chỉ muốn nói với ngài rằng, sau này đừng dùng tôi làm cái cớ thêm nữa."

"Tiểu thư, một lần thôi. Chỉ một lần thôi, tôi…"

Tôi cắt ngang lời khẩn cầu tha thiết của Vinter, lạnh lùng nhắc nhở. 

"Tới lúc ngài phải quay về rồi. Còn nữa, cho tới khi tôi chủ động liên hệ với ngài, đừng tìm tới tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net