KGHDDMDMC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không ít công phu đàm phán với đám lão đại thần kia…”

“Tân hoàng muôn năm ── chúng ta rốt cuộc thoát khỏi bể khổ rồi ──!”

“Tân hoàng rốt cuộc cũng tới cứu vớt chúng ta ──! !”

“Bùm bùm…”

Lại còn có người lập tức đốt pháo ăn mừng.

“Đúng vậy đúng vậy,” tên đầu sỏ không ngừng gật đầu, lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý “Ta cũng rốt cuộc thoát khỏi bể khổ… Tân hoàng muôn năm.”

Nói xong, y phe phẩy cây quạt bỏ đi một cách tự nhiên.

Nếu những người đang chúc mừng kia biết được nguồn gốc nỗi khổ của họ đang ở ngay bên cạnh, thì cả đám không quây Trịnh Duẫn Hạo lại đánh cho mặt mũi bầm dập như đầu heo mới là lạ…

Đệ tứ chương: Tiêu chuẩn tuyển mộ quản gia kỳ lạ.

Kim gia kinh doanh mấy gian tửu lâu cùng mấy gian võ quán nên không hổ là danh môn thế gia. Kim phủ xây còn lớn hơn cả tể tướng phủ, đại môn đường hoàng, khí thế trang trọng lại uy nghiêm.

Có điều so thế nào cũng không sánh được hoàng cung, vậy nên Trịnh Duẫn Hạo không hề có chút kinh sợ.

Cửa không có lấy một thủ vệ, Trịnh Duẫn Hạo ra sức gõ cửa.

“Cạch cạch, cạch cạch cạch…”

Kỳ quái chính là, gõ đã lâu cũng chẳng có ai tới mở.

Chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà không có ai? Không thể nào …

“Cạch cạch, cạch cạch…” Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục gõ.

“Đừng gõ nữa, sẽ không ai tới mở đâu.”

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lãnh đạm.

“Vì sao?”

Có người tới phía sau gần như vậy mà mình lại hồn nhiên chẳng biết, Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc quay đầu.

Nhưng mà quay đầu một cái, Trịnh Duẫn Hạo cả người ngây ngẩn triệt để. Người vừa lên tiếng, là một nam nhân rất là đẹp.

Trịnh Duẫn Hạo thích nhìn mỹ nhân. Làm vua một nước, y từng gặp qua vô số mỹ nhân cả nam lẫn nữ, có điều kiểu như trước mặt thì y chưa từng thấy qua.

Người này hơi gầy, thân cao xấp xỉ Trịnh Duẫn Hạo, một thân vận bạch y, ngũ quan tinh xảo. Tướng mạo tuy không diễm lệ như nữ nhân, nhưng khí chất phiêu dật linh động kia và đôi mắt sáng ngời khiến Trịnh Duẫn Hạo không tin vào mắt mình. Y thích nhất chính là mỹ nhân trí tuệ thế này.

“Đại môn hiện giờ không dùng, muốn vào xin mời đi cửa bên.” Người nọ giơ tay, chỉ vào một cánh cửa nhỏ mở rộng ở cách đó không xa.

“Ngươi là người của Kim gia?” Trịnh Duẫn Hạo hào hứng hỏi.

“Ừm.” Người nọ ngắn gọn phản hồi.

“Kim gia có thể thu ta làm môn đồ không?”

“Hiện giờ tạm thời không thu bất cứ môn đồ nào.” Câu trả lời của người nọ khiến Trịnh Duẫn Hạo thất vọng, nhưng lập tức lại nói “Hiện giờ chỉ tuyển quản gia.”

“Quản gia?” Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, quản gia nhà giàu có thể tùy tiện để người xa lạ làm sao?

“Nếu có hứng, thì hãy nhìn bố cáo trên cửa.”

Trịnh Duẫn Hạo quay đầu, lúc này mới chú ý tới cạnh đại môn có một tờ giấy chi chít chữ. Y đang muốn hướng mỹ nhân cảm tạ, nhưng phát hiện người đã biến mất tự lúc nào.

Phỏng chừng là đi vào nhà rồi… Dù sao chờ mình vào Kim gia xong thể nào chả gặp lại y.

Trịnh Duẫn Hạo lại dời mắt về phía tờ “Thông báo chiêu mộ quản gia.”

“Tuyển một quản gia thành thật, lương bổng hậu đãi. Yêu cầu tướng mạo nghiêm chỉnh, khí chất tốt đẹp, ăn nói bất phàm, am hiểu cùng người khác giao tiếp, xử sự quyết đoán, có năng lực làm việc, có kinh nghiệm buôn bán.”

Trịnh Duẫn Hạo mới nhìn vài chữ đã thấy nghi hoặc đầy một bụng. Cái bố cáo này… có đúng là tìm quản gia không vậy?

“Yêu cầu văn võ song toàn, thân thể cường tráng, đao thương bất nhập, đối với việc rèn binh khí có tìm tòi qua, các kỹ năng đều phải lành nghề, có thể ngâm thơ, viết văn, hiểu âm luật, cầm kỳ thi họa hội tinh thông.”

… Xin hỏi đây là gì vậy? Võ sư và phu tử?

“Yêu cầu biết nữ công, biết làm cơm, biết quét tước, biết chăm ngựa, biết đốn củi, biết giặt quần áo, cần cù thành khẩn, đối xử với mọi người hiền lành.”

Đoạn này xem qua thì giống như đang tuyển vợ ni.

Câu cuối của bố cáo nói thêm:

“Người phù hợp với điều kiện có thể tới triệu tập, số lượng có hạn, nhanh chân kẻo hết.”

Lại còn nhanh chân… Trịnh Duẫn Hạo bật cười. Từ tình trạng te tua hiện tại của tờ bố cáo thì có lẽ đã dán ở đây chịu mưa chịu gió tới mấy tháng rồi… vậy mà vẫn chẳng có ai đoái hoài.

Phù hợp với yêu cầu ghi ở trên, sợ rằng trên đời này cũng không tìm ra nổi một người.

Kim gia này quả thực là kỳ quái, vì sao không thu môn đồ, nhưng không đầu không đuôi mà muốn thu một quản gia vạn năng?

Có điều…

Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay, kéo tờ bố cáo xuống.

Cái chức quản gia này, đã định là phải là ta đảm đương rồi.

Đệ ngũ chương: Võ lâm minh chủ

Đi vào cánh cửa bên đó, qua hoa viên và một hành lang, là tới nội sảnh rộng rãi.

Dọc trên đường đi Trịnh Duẫn Hạo không gặp bất cứ ai, thậm chí đến hạ nhân tiếp đãi cũng không có. Vì vậy Duẫn Hạo cũng quyết định không cần khách khí, ngồi ở trên ghế dành cho chủ nhân, chuẩn bị tự trà uống.

Y đưa tay ra nhấc ấm trà, trống không, lại một cái bình khác… ách, thật sạch sẽ, phỏng chừng lâu rồi không có khách nhân qua.

“Sao ngươi lại vào đây? Không phải ta đã nói nhà ta không thu môn đồ sao?”

Trịnh Duẫn Hạo nghe được thanh âm đó, quay đầu lại nhìn, đã thấy ngay vị mỹ nhân gặp lúc trước không biết đi tới từ lúc nào.

Nhanh như vậy đã tái kiến, Trịnh Duẫn Hạo tâm tình không tệ phe phẩy tờ giấy nát trong tay nói:

“Ta là vì cái này mới vào.”

“Quản gia…? Ngươi muốn làm quản gia nhà này?” Mỹ nhân hơi kinh ngạc hỏi, nhưng lập tức vẻ mặt nhanh chóng lại khôi phục vẻ nghiêm túc lúc trước “Ngươi vững tin mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi?”

“Đương nhiên, ta việc gì cũng có thể làm.” Trịnh Duẫn Hạo cười yếu ớt “Tất cả những điều kiện liệt kê ở mặt trên, ngoại trừ ta ra không ai có khả năng đáp ứng ni.”

“Vậy sao…” Mỹ nhân có vẻ đang suy nghĩ.

“Vậy nên phiền ngươi đưa ta tới gặp chủ nhà, ta cũng…”

“Không cần đâu.” Mỹ nhân ngắt lời Trịnh Duẫn Hạo “Hiện tại làm chủ Kim gia chính là ta.”

“Cái gì…?” Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, không thể tin được mà hỏi “Ngươi chính là võ lâm minh chủ Kim Tại Trung đó sao?”

“Đúng, ta chính là Kim Tại Trung.” Mỹ nhân vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Không thể nào…”

Trong ấn tượng võ lâm minh chủ không phải nên là một đại thúc uy nghiêm râu ria đàng hoàng? Vì sao lại thành một mỹ nhân trẻ tuổi thế này? Càng gay go chính là, bản thân chính là muốn lợi dụng võ lâm minh chủ để đạt được mục đích gia nhập ma giáo, mà hiện tại… có thể quyết tâm đối phó với Kim minh chủ sao? Cho dù mình cũng hay bị người ta nói là lương tâm đã bị chó tha mất, nhưng người trước mặt dù sao cũng là hình mẫu yêu thích của mình, bỏ lỡ một người thế này, kiếp này liệu còn có lần hai ni?

Có điều… Hoàng đế của chúng ta chính là một người lạc quan quá cường lại thêm năng lực chống đỡ đả kích đáng nể, không mất quá nhiều thời gian, y đã nhanh chóng đưa ra một quyết định mới.

Mặc kệ a… Danh môn chính phái thì danh môn chính phái thôi, cố mà chấp nhận được. Nếu như sau này phát hiện trong ma giáo còn có mỹ nhân khác lọt vô mắt xanh, khi đó tái phán chiến cũng không muộn… 0.o Ách cái người này…)

“Cái gì mà không thể nào, bộ ta trông không giống à?”

Kim Tại Trung vẫn lạnh mặt như trước, giọng cũng không có nhiều trầm bổng, không thể nói rõ là hắn có tâm tình gì.

“Giống, trên đời này không ai giống hơn ngươi a.” Trịnh Duẫn Hạo lập mưu ma chước quỷ xong, lập tức hớn ha hớn hở trả lời.

“Kim gia gia quy điều thứ mười bảy, cấm a dua nịnh hót.” Kim Tại Trung không chút lưu tình mà dội cho Trịnh Duẫn Hạo một chậu nước lạnh “Phàm là làm trái gia quy một lần, phạt đứng năm canh giờ, trái gia quy hai lần, thì chạy quanh thành mười lần, trái với gia quy ba lần, ở trước cửa quỳ liền ba ngày, làm trái ba lần thì trục xuất khỏi gia môn. Ngươi đã có lòng muốn làm quản gia nhà này, như vậy từ nay về sau là người nhà này, ghi nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể làm trái gia quy.”

Kim Tại Trung tiện tay quăng một quyển sách cho Trịnh Duẫn Hạo.

“Kim gia gia quy tổng cộng có một trăm linh một điều, ngươi phải hảo hảo ghi nhớ đó.” (Ách, con số này quen quen… +.+)

Trịnh Duẫn Hạo mở quyển sách dày cộp ra, nhất thời sửng sốt.

Kim gia gia quy điều thứ nhất, mỗi ngày luyện võ không được đến muộn không được về sớm không được sao lãng.

Kim gia gia quy điều thứ hai, nửa đêm không cho phép luyện hát không được cao giọng gây ra tiếng động lớn.

Kim gia gia quy điều thứ ba, trong nhà nghiêm cấm đánh bạc, nghiêm cấm đốt pháo hoa.

Kim gia gia quy điều thứ tư, không được phá hủy kiến trúc trong nhà, không được hư hao vật phẩm, không được giẫm đạp hoa cỏ không độc hại gia súc.

Kim gia gia quy điều thứ năm, mỗi ngày tế bái bài vị tổ tông, lúc nào cũng phải giữ gìn linh đường sạch sẽ, không được ăn nói lỗ mãng với tổ tiên.

Kim gia gia quy điều thứ sáu, giữa các đệ tử phải ăn ở hòa thuận, cấm khắc khẩu, cấm đánh nhau sinh sự.

Kim gia gia quy điều thứ bảy, chưa được gia trưởng cho phép, không được tự mình tiếp nhận lời mời quyết đấu của người khác.

Kim gia gia quy điều thứ tám, không được làm ra bất cứ điều gì làm nhục uy danh Kim gia, không được vi phạm đạo nghĩa võ lâm.

Kim gia gia quy điều thứ chín, toàn gia trên dưới phải tiết kiệm, cấm bất kỳ hình thức phô trương lãng phí nào.

Kim gia gia quy điều thứ mười, thái độ làm người phải thành thực khiêm tốn, làm việc đến nơi đến chốn, không được xuất hiện hành vi nói không giữ lời.

. . . . . . . . . . . . . .

Đây là điều người người đều có thể tuân thủ sao…?

“Ngươi tên là gì?” Kim Tại Trung hỏi.

“Du Hạo.”

“Du Hách”

“Không phải là Du Hách… là ‘Du’ trong ‘Cẩn Du’, ‘Hạo’ trong ‘Hạo Thiên’!”

“Ân.” Kim Tại Trung gật đầu ra vẻ đã hiểu “Đi theo ta, ta dặn dò những việc ngươi cần làm.”

Kim Tại Trung dẫn Trịnh Duẫn Hạo đi ra khỏi đại sảnh, trên đường đi qua vô số khách phòng, luyện võ trường, hậu hoa viên… Cuối cùng đi tới một chỗ có vẻ tương đối tiêu điều.

Thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn không nhìn thấy bất cứ thân ảnh một gia phó nào.

“Ta được thuê rồi sao? Không cần phải trải qua sát hạch gì ni?” Trịnh Duẫn Hạo chẳng ngờ tới quá trình lại giản đơn như vậy.

“Không cần thiết.” Kim Tại Trung trả lời “Ngươi là người duy nhất mấy ngày nay tới triệu tập theo bố cáo, để ngươi đi thì cũng tiếc, nói chung chúng ta trước tiên định ra một khế ước đi.”

Trịnh Duẫn Hạo tiếp nhận bản giao kèo mà đối phương đã nghĩ ra từ trước, không chút nghĩ ngợi cũng không thèm nhìn lại mà ấn chỉ tay lên đó.

“Bây giờ nghe cho rõ đây.” Kim Tại Trung gấp giao kèo lại, nghiêm mặt nói “Mỗi ngày sáng sớm gà gáy một tiếng phải rời giường, sau đó quét tước tất cả các phòng, bổ củi, cho ngựa ăn, nấu nước, buổi trưa tới nhà bếp giúp đỡ, buổi chiều giặt quần áo, tưới cây, mài đao, bồi luyện, nếu có khách nhân tới ngươi phải phụ trách tiếp đãi…”

“Chờ chút…” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên có một dự cảm kỳ quái “Ta vì sao phải làm nhiều việc như vậy?”

“Bởi vì nhà ta chỉ có một người hầu là ngươi.” Kim Tại Trung mặt không đổi sắc mà đáp lại.

Quả nhiên… dự cảm trở thành sự thật rồi

Đệ lục chương: Bí mật lớn nhất của Kim gia

“Vậy vì sao… Kim gia lại chỉ tuyển một hạ nhân làm tất cả mọi việc?”

Kim gia lớn như vậy, theo lý thì phải có tôi tớ thành đàn mới đúng.

“Cái này…” Kim Tại Trung cau mày, có vẻ rất khó để mở miệng “Chờ một lát ngươi tự nhiên sẽ minh bạch.

Nói xong, Kim Tại Trung gõ lên cửa một căn phòng nhỏ.

“Vào đi.”

Bên trong truyền ra tiếng trả lời thực yếu ớt. Đẩy cửa đi vào, mùi thảo dược sực nức xông vào mũi.

Trong phòng bày biện thập phần đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, hai chiếc ghế gỗ, vài bình thuốc, hơn nữa bàn lẫn bình đều có lỗ hổng. Một lão nhân thân hình gầy yếu, tuổi chừng sáu mươi đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ đây là quản gia đời trước đây… Bởi vì sinh bệnh, vậy nên mới cần tìm một quản gia mới thay thế – Trịnh Duẫn Hạo suy đoán.

“Cha.” Kim Tại Trung nhẹ giọng gọi “Đây là Du Hạo quản gia mới tới của nhà chúng ta.”

Sau đó hắn lại xoay người sang nói với Trịnh Duẫn Hạo:

“Sau này ngươi cần thường xuyên tới xem cha ta, ông đã đau ốm nhiều năm ở trên giường, nếu ông có nhu cầu gì, ngươi lập tức đáp ứng.”

“…Ngươi gọi ông là gì?” Suy đoán hợp lý bị đối phương vô tình đập tan, Trịnh Duẫn Hạo cho rằng mình nghe lầm ni.

“Cha a.”

“Ông là cha ruột của ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Nếu là cha ruột của võ lâm minh chủ… vì sao lại ở trong căn phòng sơ sài như vậy?”

“Nhà chúng ta nghèo a.”

“Vậy phòng ở bên ngoài nhìn qua vì sao lại hoành tráng như vậy?”

“Thì vẻ bề ngoài mà…”

Trịnh Duẫn Hạo nhất thời thấy đầu váng mắt hoa, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế gỗ. Nhưng mà chợt nghe ‘rắc’ một tiếng, chiếc ghế mục lập tức sụp xuống.

“Kim gia gia quy điều thứ tư, cấm tổn hại vật phẩm trong nhà.” Âm thanh lạnh lùng của Kim Tại Trung từ đâu đó trên đỉnh đầu truyền tới “Tiền sửa cái ghế này, ta sẽ khấu trừ vào lương bổng của ngươi.”

“Tại Trung…” Lão nhân như không hề tồn tại trên giường bỗng không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài “Quản gia vừa mới tới, con khoan dung với hắn một chút đi…”

“Thế nhưng cha à… gia quy…”

“Cha biết, con làm việc từ trước tới nay rất nghiêm túc.” Lão nhân hữu khí vô lực nói “Thế nhưng Kim gia cũng chỉ có bề ngoài thoạt nhìn vẻ vang… Từ sau khi nhà chúng ta thành nghèo nàn, phó dịch ngại lương bổng thấp, đều chạy hết… Trong nhà chỉ còn lại cha, con, trù nương và một vài đệ tử, tạp vụ gì cũng chưa từng có ai để ý tới, hiện giờ cuối cùng cũng có người tới, quả thực chính là việc vui lớn của Kim gia a… khụ khụ khụ khụ khụ…”

Lão nhân ho khan kịch liệt một trận, Kim Tại Trung liền bước về phía trước vỗ vỗ lưng ông. Khụ khụ một lúc, một ngụm máu tươi phun ra, lão nhân thấy mình thổ huyết, mặt tái mét, liền hôn mê bất tỉnh.

Kim Tại Trung nhìn quen không sợ hãi mà đặt người lão nhân nằm thẳng lại, sau đó đắp lại chăn cho ông.

“Ông…?”

“Cha ta bệnh cũ tái phát. Trước đây ông quyết đấu với hộ pháp Nguyệt Linh giáo trúng ám toán của đối phương, bị nội thương rất nghiêm trọng, cho tới giờ vẫn chưa khỏe lại, hơn nữa không biết thế nào lại bị thêm một bệnh nhỏ khác là thổ huyết.” Kim Tại Trung đáp hời hợt, dường như loại sự tình này trong mắt hắn căn bản không tính là gì ghê gớm.

Nghĩ thế nào cũng thấy người nhà này càng lúc càng kỳ lạ… tình cảnh càng lúc càng xa với tưởng tượng của mình.

“Hỏi một chút, nếu như hiện giờ ta quyết định không làm nữa, sẽ có hậu quả thế nào?”

“Kim gia gia quy điều thứ mười, làm người phải thành thực khiêm tốn, không thể nói không giữ lời. Đó cũng là một trong những điều quan trọng nhất trong gia quy, ngươi chờ chịu cực hình đi!” Kim Tại Trung liếc nhìn y.

“Không phải nói chỉ cần phạt đứng năm canh giờ là được sao?”

“Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, vậy nên cách đối đãi cũng phải đặc biệt.”

“. . . . . .”

Vị Hoàng đế Trịnh Duẫn Hạo từ trước đến giờ đều là chính y đi kích động người khác, ở Kim gia lần đầu tiên cảm nhận được tư vị khi bị người khác kích động là thế nào.

Mở các khoản mục của Kim gia, Trịnh Duẫn Hạo chỉ thấy trước mắt toàn thiếu hụt.

Thu thập của ba gian tửu điếm hai võ quán ngoại trừ trả công cho người làm trong điếm ra vẫn còn có lợi nhuận, có điều những lợi nhuận này lại kỳ quái lại biến thành số âm.

“Đây là có chuyện gì?”

“Cho vay.”

“Cho ai vay?”

“Ai cũng cho vay, năm tỷ tỷ đã xuất giá, Lâm gia, Cái Bang…”

“… Vì sao phải cho bọn họ vay?”

“Bởi vì bọn họ cần giúp đỡ a.”

“Dù là cho vay tới độ bản thân bần cùng phải ra ven đường ăn xin cũng được sao?”

“Ta không thể phụ danh tiếng của gia gia ta. Căn cứ vào quyển sách 《Làm thế nào để thành một võ lâm minh chủ giỏi》, thân là võ lâm minh chủ, phải là lòng mang đại nghĩa, vui với việc giúp đỡ người khác, vì sự phát triển ổn định của võ lâm mà cống hiến.”

“《Làm thế nào để thành một võ lâm minh chủ giỏi》…? Là sách gì vậy?”

“Là sách do võ lâm minh chủ đời trước, cũng chính là gia gia ta viết.”

“Ta có thể hỏi lại một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Vì sao ngươi suốt ngày xụ mặt xuống, không cười?”

“Căn cứ vào điều viết trong 《Làm thế nào để thành một võ lâm minh chủ giỏi》, võ lâm minh chủ phải là thấy biến mà không hãi, cũng cần phải trong mọi trường hợp đều biểu hiện khí độ uy nghiêm…”

“Ta đã hiểu…”

Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc đã hiểu. Kim Tại Trung kỳ thực căn bản chẳng phải là mỹ nhân ‘trí tuệ’ gì sất, mà là một tên đầu gỗ chỉ biết làm việc theo sách vở…

Cái loại người trăm nghìn năm khó gặp này, mà y, lại gặp phải.

Đệ thất chương: Tân “quản” nhậm chức

Nơi Kim Tại Trung an bài cho Trịnh Duẫn Hạo ở là một gian phòng khá lớn, bởi vì thực sự vô cùng đơn sơ, vậy nên nhìn qua mới to một cách dị thường. Trước khi đi Kim Tại Trung còn tống một con gà trống vào trong phòng, nói nó có thể nhắc nhở Trịnh Duẫn Hạo rời giường.

Lúc nửa đêm, Trịnh Duẫn Hạo ngủ không yên giấc, nghe được tiếng nước nhỏ giọt trên mái ngói, mở mắt ra nhìn, hóa ra bên ngoài đang mưa to, mà ở trong phòng thì mưa nhỏ.

Căn phòng đã rách nát tới mức này cơ đấy…

Trịnh Duẫn Hạo có chút bất đắc dĩ rời giường, lấy một bồn (chậu) gỗ ở góc tường ra để hứng nước mưa. Y hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao gian phòng này đồ dùng đặc biệt thì chẳng thấy đâu, nhưng chậu và ô thì lại có thừa.

Lúc còn làm Hoàng đế làm sao mà chịu nổi loại đãi ngộ kiểu này… Có điều so với làm Hoàng đế, thì không khí tự do cũng có chút mê người hơn.

Trịnh Duẫn Hạo ngồi xổm ở giữa phòng mà nghĩ.

Nói chung mục tiêu hiện tại, chính là phải nỗ lực cải tạo cái “đầu đá” của Kim Tại Trung. Trước đó, y còn phải hảo hảo “chiếu cố” Kim gia một chút mới phải đạo…

Cuộc sống quản gia khoái trá của y, ngày mai sắp sửa chính thức bắt đầu. (Khổ thân Kim gia =.=!)

Đêm đó Trịnh Duẫn Hạo miên man suy nghĩ thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Không ngờ trời còn chưa kịp sáng, Trịnh Duẫn Hạo đã bị tiếng gáy điên cuồng của con gà ngụ tại phòng đánh thức.

Thực sự là phiền muốn chết…

Trịnh Duẫn Hạo trở mình một cái, dốc hết sức muốn quên tiếng ồn chói lói bên tai. Hiện giờ chính là lúc y đang cực kỳ buồn ngủ.

“Cục cục tác – cục cục tác – ”

Đáng tiếc con gà nào đó không định cho y ngủ ngon, tiếp tục ngẩng cao đầu mà gáy liên tục.

Trịnh Duẫn Hạo mơ mơ màng màng nắm lấy tất cả những thứ có thể túm được xung quanh mình ném về phía tiếng ồn phát ra. Sau một tràng tiếng vẫy cánh cùng tiếng kêu thảm thiết, căn phòng lại khôi phục được sự yên tĩnh.

Ưm ưm…

Trịnh Duẫn Hạo thỏa mãn tiếp tục đi gặp Chu Công.

Tới tận lúc mặt trời lên cao quá cây sào, Trịnh Duẫn Hạo mới tỉnh dậy. Bước qua con gà trống không biết đã quy thiên từ lúc nào, hít vào buồng phổi luồng không khí mới mẻ để chuẩn bị chấn hưng tinh thần. Sau đó dường như y nhớ ra điều gì, xách con gà trống số phận bi thảm tiêu sái đi ra ngoài.

Trịnh Duẫn Hạo lững thững đi tới nhà bếp, vừa đi vào… quả nhiên, ở trong bếp cũng chỉ có một người.

Cái nhà này bần cùng tới cỡ nào a… Trịnh Duẫn Hạo lại cảm khái lần nữa.

“Cái đó…”

“Hửm?” Phụ nhân trung niên đang khá bận rộn quay đầu lại, thấy y tướng mạo xa lạ, có chút kinh ngạc mà hỏi thăm “Chẳng lẽ ngươi là… quản gia mới tới?”

“Đúng vậy.”

Xem ra Kim phủ thực sự chỉ có một tạp dịch là y, bằng không tại sao đến một người chưa từng thấy mặt cũng biết y là ai.

Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút, ném con gà cho trù nương, nói không chút thương tiếc:

“Vừa mới chết xong, thịt luôn đi.”

“Đây không phải là A Phúc sao…” Trù nương nhìn rõ thi thể gà trống xong, trong nháy mắt lộ ra biểu tình bi thương “Sao lại chết vậy nè… Con gà duy nhất trong nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC