KGHDDMDMC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tác phẩm: Khiêu gia hoàng đế dữ mộc đầu minh chủ <跷家皇帝与木头盟主>

Tác giả: Nhã Kỷ – 雅纪

Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, giang hồ võ lâm, nhất thụ nhất công, phúc hắc công ngây thơ đần độn thụ, hài, HE

Tình trạng bản gốc: Hoàn – 58 chương và 2 phiên ngoại

Edit: QT & Me

Tình trạng bản dịch: Hoàn

Note: Bản dịch chưa hề xin phép tác giả, nếu có bất kỳ thông báo vi phạm nào sẽ xóa ngay lập tức nên đừng mang khỏi “nhà” của nó. Thanks nhiều!!! Đây là tự convert lấy nên nhiều khi không tránh khỏi sai sót, mọi người thông cảm

Văn án

(Tham khảo từ PhongMy)

Y mặc dù là thiên tử cao quý, nhưng một lòng muốn rời khỏi hoàng cung, sống cuộc sống của người (bình) thường.

Sau khi thử nghiệm hết nào thầy thuốc, đầu bếp, tạp dịch đều thất bại thảm hại …

Y quyết định dựa vào một thân võ nghệ cao cường và tư duy thông tuệ (??!) quyết tâm bước chân vào giang hồ!

Không để ý tới ân oán phức tạp trong cung đình, gia nhập ma giáo gây hại cho chúng sinh mới là mục tiêu lớn nhất sau này của y!

Ây dô!? Cái nhà võ lâm danh môn này sao lại kỳ quái như thế ni?

Chiêu mộ quản gia cũng phải là hạng thập toàn thập năng, vì sao không chỉ cần thân thể cường tráng, đao thương bất nhập…

Còn phải biết nữ công gia chánh, biết làm cơm, tinh thông cầm kỳ thi họa??!!!

Mặc kệ a… Vì giấc mộng kiêu hùng của y, để sớm ngày cùng “huynh đệ” ma giáo nội ứng ngoại hợp, y trước tiên nhất định phải nghĩ biện pháp trà trộn vào Kim gia cái đã…

Đệ nhất chương: Ác liệt Hoàng đế ký sự

Đương triều hoàng đế – Trịnh Duẫn Hạo

Duẫn Hạo sở dĩ được sắc phong làm Thái tử, không phải vì y có bao nhiêu thông minh tài năng cùng đức độ, mà đơn giản chỉ vì lão Hoàng đế chỉ có mình y là con trai, bằng không ngôi vị Thái tử này có chết đi sống lại cũng còn lâu mới tới lượt.

Tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, nhượng Trịnh Duẫn Hạo làm Hoàng đế, quả thực là “Đại bi kịch” lớn nhất cho cả triều đại. Duẫn Hạo y bởi thế cũng “Không phụ sự mong đợi của mọi người “, nối ngôi không bao lâu liền khiến trong cung gà bay chó sủa, triều đình trên dưới văn võ bá quan đều cho rằng việc Lão Hoàng đế tôn kính qua đời trong an lành là điều may mắn, bằng không nhượng Lão Hoàng đế thấy nhi tử tối sủng ái của mình tác yêu tác quái phá dân hại nước như vậy, còn không biết sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp nào nữa.

Nếu lần đầu thưởng kiến dung nhan Trịnh Duẫn Hạo, tất thảy sẽ bị vẻ bề ngoài sáng chói của y lừa gạt. Bao nhiêu ưu điểm của phụ mẫu đều được y kế thừa không thiếu một chi tiết, tướng mạo quả thực tuấn tú vô song. Lông mày anh khí, con ngươi thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi duyên dáng, vóc người cao ngất thon dài, khí chất tao nhã mà không mất đi sự uy nghiêm vương giả, quả thực là một Hoàng đế tuấn dật phi phàm… Thế nhưng những thứ này chỉ là bề nổi mà thôi, sự ác liệt của Trịnh Duẫn Hạo, lại vượt xa mọi sự suy đoán mà người bình thường có thể tưởng tượng.

Trịnh Hoàng đế có “Tam đại đặc thù”: không học thức, không phong độ, không đạo đức, lạc thú lớn nhất đối với hắn chính là “Độc hại sinh linh”. Y nếu ngày hôm nay thích thượng bạch sắc, như vậy trong cung tất cả đô hội đều phủ một màu trắng đến nhức mắt, bầu không khí quả thực tượng phúng. Y ngày mai thích thượng nữ trang, liền như vậy từ văn võ đại thần đến cả phó dịch quét rác tất cả đều phải thay nữ trang, tình cảnh dở khóc dở cười. Tuy rằng đối Lão Hoàng đế tôn kính nên không dám có lời ong tiếng ve, nhưng tất cả quan viên đương nhiệm hiện có rất nhiều người đều ngầm trớ chú mong Trịnh Duẫn Hạo sớm ngày quy thiên.

Hiện tại thế cục trong cung, tiểu Hoàng thúc dã tâm mong muốn vương vị từ Trịnh Duẫn Hạo đã bày mưu tính kế tạo phản, nhưng nhờ có những vị nguyên lão cùng đại thần cúc cung tận tụy trung thành liều chết bảo vệ nên vương vị mới không bị đoạt mất, mà đương sự là Trịnh Duẫn Hạo y lý nào vẫn như cũ chẳng biết xấu hổ vẫn dùng thú vui không biết chán là tiêu khiển người khác khiến họ sống dở chết dở, hoàn toàn không quan tâm bất luận cái gì là chính sự.

Bi kịch, bi kịch.

Một buổi chiều ấm áp nào đó.

“Hô…” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, từ làn môi mỏng một tiếng thở dài yếu ớt phát ra, “Ai…”

Thị tòng hiện tại vừa hầu hạ y tròn một năm ở cạnh bên cẩn cẩn dực dực hỏi thăm:

“Bệ hạ có điều chi phiền muộn?”

“Trẫm chỉ là nghĩ không ra.” Duẫn Hạo ngửa người đầu đặt trên lưng ghế, đôi mày chốc lát chau lại nói, “Trẫm không rõ, vì sao trẫm thiên tư thông minh như vậy, tại sao không thể học nổi tố thái (nấu ăn) ni?”

Nghe được “Tố thái” hai chữ này, trong đầu lập tức nhớ lại tình cảnh trước đó vài ngày trong cung thực sự bi thảm khiến thị tòng không khỏi rùng mình một cái.

“Đại khái chắc là do bệ hạ không thích hợp thôi ạ…”

Mấy hôm trước không biết thần kinh bệ hạ phát sinh tư tưởng quái dị gì, đột nhiên quyết định muốn trải nghiệm một chút sinh hoạt của người bình thường. Vì vậy trước sau hướng tới thái y, tạp dịch, ngự trù học tập. Đáng tiếc chính là, y học châm cứu chung quy không biết châm chích thế nào mà kẻ đáng thương kia khắp người huyết nhục mơ hồ, làm hạ nhân thì đem tất cả đồ đạc từ trân quý đến tầm thường phá thành trăm mảnh, đến khi làm đầu bếp thì thức ăn không chỉ có hình thức xấu xí tới cực điểm, đem cho gà ăn thử thì ngay lập tức chết hơn mười con, bình quân tính ra mỗi con thử một ngụm duy nhất chứ đâu nhiều nhặn gì, tác dụng không thua gì cực phẩm Hạc đính hồng.

Mong muốn bệ hạ có thể ý thức được chính mình quả thực không thích hợp làm bất luận công việc bình thường nào mà sớm ngày thu tay lại… Tuy nhiên đối y việc không thích hợp nhất chính là làm hoàng đế…

“A Khuyết.” Ngón tay thon dài khẽ điểm trên mặt bàn, “Mấy ngày này trẫm suy nghĩ rất nhiều, những việc kia kỳ thực cũng không phải trẫm chân chính muốn làm.”

“Ân ân.” A Khuyết ở bên cạnh không ngừng gật đầu. Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ cuối cùng cũng đã chịu suy nghĩ thấu đáo, hảo hảo nên học tập một chút về việc trị quốc.

“Bằng không trẫm như vậy tư duy thông tuệ, võ nghệ siêu cường, thiên tư hơn người…”

“Ân ân.” Nếu như ngài chịu chăm chú học hành, nói không chừng đứa ngốc một ngày nào đó cũng sẽ thông suốt ni.

Trịnh Duẫn Hạo lộ ra dáng tươi cười thập phần ưu nhã, hỏi:

“Trẫm nếu như bước chân vào giang hồ, nhất định có thể trở thành tuyệt đại kiêu hùng đúng hay không?”

“… Gì… ?” Những gì nghe thấy so với dự liệu trong đầu quả thực khác biệt đi, A Khuyết không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Trẫm nói, trẫm muốn bước chân vào giang hồ.” Trịnh Duẫn Hạo không nhanh không chậm lặp lại một lần nữa quyết tâm.

Vài giây im lặng qua đi, A Khuyết phát sinh một tiếng kêu thật thảm thiết:

“A ————! !”

“Làm sao vậy làm sao vậy? Còn sống không?”

Nghe như thể tiếng lợn bị chọc tiết, ngoài cửa một đám thị vệ hoang mang rối loạn liền chạy ào vào. Chỉ thấy hoàng thượng nhàn nhã ngồi trên long ỷ, tự tiếu phi tiếu nhìn A Khuyết toàn thân cứng ngắc.

“Bệ hạ, phát sinh chuyện gì a?”

“Không có việc gì, hắn chỉ là bị kinh hách chút đỉnh. Chúng ta không hề chơi trò gì kỳ quái ni.” Trịnh Duẫn Hạo hướng thị vệ khoát khoát tay, “Các ngươi lui xuống đi.”

Bọn thị vệ thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau đi ra cửa. Chợt nghe Hoàng thượng nhẹ giọng:

“Người đi đằng sau cùng kia, ngươi đứng lại.”

“Nô tài… ?”

Tiểu thị vệ nghe lệnh liền dừng cước bộ, nghi hoặc hướng Hoàng thượng hỏi nhỏ .

“Đúng, là ngươi.” Trịnh Duẫn Hạo tươi cười sáng lạn, khẩu khí ôn hòa mà ra lệnh, “Ngươi về nhà đi, sau này không cần tới nữa.”

“Bệ hạ…” Tiểu thị vệ nghe vậy, sợ đến “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Xin hỏi bệ hạ… Nô tài rốt cuộc làm sai chuyện gì?”

“Ngươi không có làm việc gì sai cả.” Trịnh Duẫn Hạo hơi nghiêng đầu, dáng vẻ thập phần tuấn mỹ, nhưng những lời y nói sau đó quả thực khiến người khác tức giận muốn chết.

“Là tướng mạo ngươi có vấn đề. Ta bên người không thể dưỡng sửu nhân (người xấu xí), đây là quy củ.”

Tiểu thị vệ khuôn mặt lập tức trắng bệch, thẳng tắp ngất đi.

Thực sự là thương cảm a… A Khuyết bất đắc dĩ lắc đầu.

Một Hoàng đế tính tình cổ quái, tùy hứng tới cực điểm, đúng là phần tử khủng bố mà tuyệt đối không nên tùy ý động vào nếu muốn sống tiếp ni. A Khuyết yên lặng tự nhủ với lòng.

Đệ nhị chương: Có ai đó “đi bụi”

“Lôi đi lôi đi!” Trịnh Duẫn Hạo không chút thương tiếc mà vung tay, những thị vệ khác lập tức nắm chân tiểu thị vệ đáng thương kia, lôi cái kẻ đã bất tỉnh vô tri trên mặt đất ra ngoài.

“Bệ hạ… Chuyện ngài vừa nói… không phải là thật chứ ạ?” A Khuyết lau lau mồ hôi trên trán, thăm dò.

“A Khuyết…” Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng hỏi nhỏ “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”

“Hồi bệ hạ, một năm ạ.”

“Một năm, kể ra chính là người ở bên trẫm lâu nhất, thậm chí so với Hoàng hậu còn lâu hơn. Lẽ nào ngươi còn không biết bản tính của trẫm ni?” Trịnh Duẫn Hạo đảo hai tròng mắt, nhìn thẳng vào mặt thị tòng.

“Biết ạ…” A Khuyết thầm cười khổ. Bản thân há lại không biết, trái lại biết rất rõ là đằng khác… Bệ hạ này là một hôn quân, thậm chí còn ‘hôn’ tới có cá tính, ‘hôn’ tới có đẳng cấp hẳn hoi. Rõ ràng làm việc gì có hậu quả nghiêm trọng ra sao Người biết rành mạch, nhưng vẫn cố ý làm, cố ý đi quấy rối… Lần trước Lâm quốc tiến cống cổng phẩm, chuyển tới giữa đường thì bị cướp đi, bệ hạ cư nhiên hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tỉnh đến cả nửa tháng, đã lục soát từng nhà thì thôi, còn xém đào cả phần mộ gia tiên nhà người ta lên…

Nói chung cái người này, chỉ có nghĩ không ra, không có làm không được. Cũng khó trách Hoàng hậu sau khi đại hôn vài tháng liền xuất gia làm ni cô, ăn chay niệm phật thay bệ hạ chuộc bớt tội…

Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt Hoàng thượng a.

“Nếu biết, như vậy ngươi cũng rõ trẫm là người đã nói là làm ni?”

“Dạ…”

“Quân vô hí ngôn.” Trịnh Duẫn Hạo tủm tỉm “Vậy nên, đêm nay trẫm sẽ rời khỏi hoàng gia, quay về làm một thường dân.”

“Bệ hạ… Giang hồ hiểm ác a…” A Khuyết thực sự phát run, khẩn trương tới mức mồm miệng lắp bắp, “Người ta không phải thường nói ‘Người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ sao (không thể tự quyết định)… Bước chân vào giang hồ chưa chắc đã là một sự lựa chọn sáng suốt đâu a, vạn nhất xảy ra chuyện gì…”

“Không sao đâu, trẫm có năng lực tự chăm sóc bản thân.”

“Bệ hạ!” Thấy đối phương thái độ kiên quyết, A Khuyết sợ đến độ vội vã quỳ sụp xuống nói “Nếu như ngài đi, vậy thì quốc gia đại sự phải làm sao bây giờ?”

“Quốc gia?” Trịnh Duẫn Hạo tựa như giờ mới nhớ ra, nheo mắt lại nói “Ờ nhỉ, trẫm phải đi nghĩ ra một bức chiếu thư thoái vị, đem vị trí của trẫm tặng cho tiểu Hoàng thúc ngồi.”

“Bệ hạ…!”

Thái độ như đùa cợt, nói như trêu ghẹo, ở cùng Trịnh Duẫn Hạo một năm, ít nhất giảm thọ mười năm. A Khuyết đáng thương đi theo hoàng đế vừa tròn một năm, giờ sắp mất đi bát cơm quang vinh, được điều đó có khi cũng là một loại hạnh phúc ấy nhỉ?

Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu khẩn cấp thu thập hành lý.

Mở miếng vải rộng thùng thình ra, sau đó chất y phục, áo choàng, giày, quạt, lược, khăn mặt, lư hương, ám khí, bảo kiếm, văn phòng tứ bảo… Ách, cái này hình như không cần, vứt! Dù sao quan trọng nhất là ngân phiếu cũng không thể thiếu, Trịnh Duẫn Hạo mang theo mấy xấp thật dày.

Sau nửa canh giờ, một bao hành lý to bự được sinh ra.

“Chiếu thư thoái vị đã viết xong rồi”, Trịnh Duẫn Hạo phi thường thoải mái sảng khoái nói “A Khuyết, ngươi giúp trẫm, không, là giúp ta xem có chữ nào sai không. Cần sửa thì tự ngươi sửa nhé, đại ấn của ta giao cho ngươi đó.”

A Khuyết khóc không ra nước mắt nhìn đống chữ xiên xiên vẹo vẹo, đồng thời cũng là bức chiếu thư nhiều lỗi hiếm có. Trịnh Duẫn Hạo thân là hoàng đế một nước, vậy mà đến cách thức và nội dung cơ bản của một chiếu thư cũng không biết viết, ở trên chỉ tùy tiện “vẽ” vài câu kiểu như ‘Tạm biệt tiểu Hoàng thúc, rảnh rỗi thì sẽ tới cùng uống trà’ rất chi là vớ vẩn.

“Không có gì phải lo lắng cả.” Trịnh Duẫn Hạo ôm bọc ra cửa. Hiện tại thân mặc y phục đi đêm, mang theo một cái bao lớn, trông y chẳng có điểm nào giống hoàng đế, mà giống như kẻ cắp vừa trộm xong đang chuẩn bị đào thoát… Nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ sợ đến bất tỉnh.

“Chúc mừng ta đi, A Khuyết, ta tự do rồi.”

“Bệ hạ…” A Khuyết rơm rớm lệ ngẩng đầu “Ngài tự bảo trọng…”

Tuy rằng Trịnh Duẫn Hạo là một đại họa mà người người đều muốn diệt trừ, nhưng đối với A Khuyết mà nói, Duấn Hạo y nói đi là đi cũng khiến hắn cảm thấy lo lắng.

“Đừng khóc a… Quốc gia này rốt cuộc không cần phải chịu đựng ta phá hoại nữa, tất cả mọi người nên vui vẻ một chút mới đúng.” Trịnh Duẫn Hạo vươn tay khẽ vuốt gương mặt thanh tú của A Khuyết, ôn nhu một cách hiếm có mà nói “Tiểu Hoàng thúc sẽ là một minh quân, từ nhỏ ta đã tin tưởng như vậy.”

“Bệ hạ…” A Khuyết trong nháy mắt tựa hồ nhận thấy trong lời nói của Trịnh Duẫn Hạo ẩn chứa điều gì đó, kinh ngạc nói “Lẽ nào ngài…”

“Cái gì cũng không cần phải nói nữa, cũng đừng gọi ta bệ hạ. Từ hôm nay trở đi, ta chỉ là một người bình thường họ Du tên Hạo.” Trịnh Duẫn Hạo ngắt lời A Khuyết, mỉm cười vẫy tay với hắn “Sau này còn gặp lại, A Khuyết.”

Vị hoàng đế này nhìn như ngu ngốc vô dụng, nhưng sự thực hẳn là không đơn giản như vậy ni… A Khuyết trong lòng có vài phần mông lung nhìn bóng lưng Trịnh Duẫn Hạo đi xa.

Tỷ như chính mình, theo y được một năm rồi cũng không thể coi là biết rõ, vĩnh viễn cũng không thể lý giải được y.

Thời kì ngắn ngủi mà vị hoàng đế này tại vị, sẽ trở thành một đoạn lịch sử đen tối nhất triều đại. Thế nhưng trong lòng y suy nghĩ cái gì, sắp đặt cái gì, không có bất cứ kẻ nào biết được.

Trịnh Duẫn Hạo…

A Khuyết khẽ đọc cái tên trước đây không dám gọi thẳng.

Bóng lưng Trịnh Duẫn Hạo dần dần thu nhỏ lại. A Khuyết nhìn y tránh được cấm vệ quân tuần tra một cách vi diệu, nhảy lên tường cung thực cao.

Thực sự là hảo thân thủ, không uổng công luyện khinh công nhiều năm như vậy… A, sai, hành lý nặng quá, y ngã xuống rồi…

Thật ra nếu y muốn xuất môn, chỉ cần sáng sớm hôm sau nghênh ngang đi ra ngoài là được rồi… Việc gì nhất định phải nửa đêm trèo tường nhỉ? – Người này rốt cục cũng chỉ là một đứa ngốc đơn thuần mà thôi… A Khuyết lập tức rút về những lời lúc trước, rút ra một kết luận hoàn toàn mới.

Đệ tam chương: Mục tiêu cuộc đời của hoàng đế

Ngã xuống từ trên tường gây ra rắc rối không nhỏ, nhưng đêm đó Trịnh Duẫn Hạo vẫn cố liều lĩnh ra khỏi cung.

Sau khi các lão đại thần trung thành biết được việc này xong thì chỉ thiếu điều tức đến chết, bọn họ lập tức phái nhân mã ra ngoài âm thầm điều tra tung tích của Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng những người được phái đi không ngờ tới hoàng đế bệ hạ tâm tình thực hảo tới mức còn dư dả đi du sơn ngoạn thủy, vậy nên lục soát tìm kiếm cả tháng cũng không phát hiện nửa cái đầu mối.

Trịnh Duẫn Hạo cứ như vậy từ bỏ giang sơn, từ bỏ thần tử, đổi sang cuộc sống tự do vô hạn.

Giang Nam tháng sáu, phong cảnh đẹp vô cùng.

Trịnh Duẫn Hạo nhàn nhã ngồi trong quán uống trà, tự hỏi kế hoạch cuộc đời mình sau này.

Cái bao quần áo chất đủ các thứ kia đã không còn tồn tại từ lâu, ngân phiếu bị tiêu xài vô độ từ từ giảm thiểu, rất nhanh y sẽ phải đối mặt với vấn đề sinh nhai ra sao. Hơn nữa… từ sau khi rời cung tới giờ, đừng nói gặp phải nhân sĩ Ma giáo, đến Chính phái cũng chỉ có vài môn phái nhỏ lẻ tẻ chẳng hề có danh tiếng, nổi tiếng duy nhất cũng chỉ có… Cái Bang.

Nguyện vọng lớn nhất của Trịnh Duẫn Hạo lúc bước chân vào giang hồ chính là được gia nhập vào Ma giáo mà người người thống hận – Nguyệt Linh giáo. Nếu muốn chơi, nên chơi tới vui vẻ một chút, theo “huynh đệ” cùng nhau tiếp tục gây hại cho chúng sinh chính là chuyện khoái trá tới cỡ nào a… Kỳ thực ngoại trừ điều này ra, y quả thực cũng không nghĩ ra mình còn có thể làm gì. Tựa hồ sở trường đặc biệt trứ danh của y, cũng chỉ có mỗi cái là “gây hại cho chúng sinh” mà thôi…

Ai…

Haizzzzzzzz. . . . . . . .

Nam thanh niên tuấn tú thở dài liên tiếp khiến khánh nhân trong quán đều liếc nhìn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”

Một vị khách nhân quá hiếu kỳ không nhịn được dò hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi ngẩng đầu, mềm giọng nói:

“Ta mong có ai đó có thể nói cho ta biết, Nguyệt Linh giáo ở chỗ nào.”

“Nguyệt, Nguyệt Linh giáo?!”

Khách nhân kia nghe xong cực kỳ kinh hãi, mọi người trong quán trà đều trợn lớn mắt,

Xem ra Nguyệt Linh giáo này quả thực là danh bất hư truyền a… Tốt tốt, ta nhất định phải đi. Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy thập phần khoái trá.

“Tiểu huynh đệ… Vì sao ngươi muốn tìm Nguyệt Linh giáo?”

Bởi vì ta muốn quay lại với bản tính chân chính của mình, từ nay về sau sống những ngày vui sướng việc không ác không làm – Trịnh Duẫn Hạo trả lời trong lòng.

“Lẽ nào… ngươi là hiệp sĩ lập chí muốn tiêu diệt ma giáo?”

Còn chưa chờ Trịnh Duẫn Hạo trả lời, khách nhân kia đã kiếm cho y một lý do không gì cao đẹp hơn. Trịnh Duẫn Hạo thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười, vì vậy đành cố nén mà trả lời “Ừm.”

Lời khẳng định này vừa ra khỏi miệng, trong quán trà nho nhỏ nhất thời sôi trào lên.

“Tiểu huynh đệ, thật là có dũng khí a!”

“Tương lai võ lâm chúng ta trông cậy vào những nhân tài mới xuất hiện như ngươi đó!”

“Vị tiểu thuynh đệ này tướng mạo đường đường, dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn đã biết thân mang tuyệt kỹ.”

“Thành công sắp tới rồi.”

“Tiểu huynh đệ, ta thực sự rất cảm động.” Khách nhân kia con mắt lấp lánh nắm vai Trịnh Duẫn Hạo, kích động nói “Thế nhưng đám ma giáo hành tung bất định, địa điểm giấu kín lại vạn phần bí mật, hơn nữa một mình ngươi đi thật sự quá nguy hiểm, chi bằng liên hợp với những môn phái võ lâm khác, cùng nhau thực hiện hành động diệt trừ này.”

“Xin hỏi các hạ là người môn phái nào?” Trong đám có người hỏi.

“Không môn không phái.” Trịnh Duẫn Hạo trả lời thành thật.

“Không môn không phái? Chẳng lẽ là tự học thành tài? Thật là giỏi a…”

“Quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên…”

Khiến những người này huyên náo một cái, Trịnh Duẫn Hạo thấy bản thân càng lúc càng muốn cười. Có điều từ mấy lời nghị luận lộn xộn của họ, Trịnh Duẫn Hạo cũng chiếm được vài tin tức hữu dụng.

Trong chốn võ lâm vốn có tam đại danh môn thế gia, Kim gia, Lâm gia, Thẩm gia. Từ sau khi con gái độc nhất của Lâm gia là Lâm Tương vào Kim gia xong, Kim gia từ từ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất. Chủ nhà hiện giờ của Kim gia – , chính là võ lâm minh chủ trước đó vài ngày mới được đề cử. Ma giáo Nguyệt Linh giáo mấy năm nay thế lực lớn mạnh, nguy hại võ lâm, đông đảo danh môn chính phái hiện nay đang cùng thương nghị biện pháp diệt trừ triệt để Nguyệt Linh giáo.

Muốn chung sức diệt trừ Nguyệt Linh giáo a… Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe vừa tính toán.

Nếu Nguyệt Linh giáo hành tung quỷ bí không có dấu vết để tìm ra, so với tốn công vô ích đi tìm, chẳng bằng tới võ lâm minh chủ ngay kia chờ cơ hội. Một ngày chính phái và ma giáo phân tranh, mình đột nhiên lâm trận phản chiến chẳng phải rất tuyệt diệu sao?

Mà quan trọng hơn chính là, chỗ của Kim gia ở ngay trong thành, tương đối gần ni.

Trịnh Duẫn Hạo hạ quyết định xong, cực kỳ hài lòng rời khỏi quán trà.

Như vậy mục tiêu hiện tại của y chính là – tới nương tựa Kim gia.

Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi phe phẩy quạt, trong miệng ê a một tiểu khúc. Y còn cách Kim gia không xa nữa rồi.

Trên phố bắt đầu nhốn nháo, bỗng nhiên Trịnh Duẫn Hạo nghe có người kêu:

“Các vị! Tin tức tốt a ──!”

Có kẻ chạy trong dòng người thông báo.

“Hoàng đế thoái vị rồi! Tân hoàng ngày mai đăng cơ! Cửu Vương gia sắp thành tân Hoàng đế của triều đại này rồi ──!”

“A,” Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười lẩm bẩm “Sao lại muộn như thế mới công khai nhỉ… Xem ra tiểu Hoàng thúc hao tốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC