KGHDDMDMC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại chết thế này sao…”

Hóa ra đây là con gà duy nhất a… Nói như vậy sau này sẽ không có con gà nào gọi y rời giường vào sáng sớm nữa, thật sự là quá tốt.

“Nó chê thức ăn dở, nhảy lầu tự sát đấy.” Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ bất đắc dĩ buông tay, nói “Thực sự là quá đáng thương.”

“Aii… Quên đi, trong nhà tiêu điều, đến súc vật cũng phải chịu tội theo.” Trù nương thở dài, đem A Phúc đã chết thả vào nước nóng “Nếu chết rồi thì thôi, đem đi ăn là được, chúng ta cũng nhân thể cải thiện bữa ăn… Xin lỗi nha, A Phúc.”

Trù nương nắm A Phúc lên, dùng tốc độ sét đánh mà cắt tiết, vặt lông, mổ bụng, sau đó tung con gà lên, vung dao “xoẹt xoẹt”, chưa tới một khắc, chú gà đã bị thanh lý sạch sẽ chặt từng khúc gọn gàng.

Kỹ xảo đó hoa lệ không gì sánh bằng, khiến Trịnh Duẫn Hạo không khỏi bắt đầu cảm thấy kính nể vị trù nương mập mạp này.

Xem ra người của võ lâm danh môn quả là khác người thường, nói không chừng đến người hốt phưn trong nhà cũng là cao thủ tuyệt thế… Đương nhiên Kim gia lấy đâu tiền để thuê người hốt phưn…

“Ngươi đi giúp kiếm chút củi đi, nếu dùng thì e không đủ nữa.”

Trù nương đưa cho Trịnh Duẫn Hạo một cái rìu, phân phó.

“Được.”

Trịnh Duẫn Hạo đáp ứng rất nhanh. Đợi sau khi ra khỏi trù phòng mới bỗng nhiên nhận ra chính mình cũng không biết phải đi đâu đốn củi.

Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo ngưng mắt lại trên một cái cây trong viện.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì…?”

“Đối củi.”

“Ta hình như không cho phép ngươi động thủ với cổ mộc ngàn năm trong nhà.” Kim Tại Trung mặc dù tức giận tới mức muốn đem cái thằng trước mặt chặt ra làm tám khúc, nhưng vẫn gắng hết sức để duy trì phong độ ‘cần phải có’ của võ lâm minh chủ, “Ngươi đã vi phạm nghiêm trọng điều thứ tư trong gia quy, đi ra dưới nắng đứng năm canh giờ cho ta rồi mới được quay lại.”

“Thế nhưng chủ nhà à,” Trịnh Duẫn Hạo giả vờ nghiêm túc nói “Chiều nay ta còn phải làm việc đấy, nếu như phạt ta đứng, vậy y phục ai giặt? Ngựa ai cho ăn? Hoa ai tưới? Nước ai đun? Phòng ai quét? Nóc nhà ai sửa? Trà ai pha?… Ngài sao?”

Kim Tại Trung bị y hỏi liên tiếp khiến cho á khẩu không trả lời được. Tự hỏi một hồi, con người bản tính thập phần thành thật này chỉ đành đáp lại rằng:

“Vậy… quên đi. Ta hôm khác sẽ tìm ngươi tính sổ…”

Kim Tại Trung đơn thuần không có khả năng đấu lại y a. Vị quản gia này không chỉ trở thành nhân vật không thể trêu vào trong Kim gia, đồng thời cũng sẽ là nhân vật tối quan trọng.

Trịnh Duẫn Hạo ở trong lòng âm thầm cười trộm.

Đệ bát chương: Bi kịch không ngừng lấy một ngày

Kim gia sống chết giữ lấy thể diện thực sự làm cho người ta thấy có chút dở khóc dở cười. Bề ngoài thì nguy nga lộng lẫy ăn vận gọn gàng, kỳ thực lộng lẫy cũng chỉ có chính sảnh và khách phòng, gọn gàng chỉ có áo khoác và bội sức, gian phòng bản thân ở thì đa số đều giột nát, ghế đa số đều lung lay sắp đổ, nội y thì vá chằng vá đụp, keo kiệt tới vô phương cứu chữa. Gần đây lại thêm một quản gia có năng lực phá hoại kinh người, xem ra ngày diệt vong còn cách không xa nữa a.

Điểm này, từ quá trình giặt quần áo của Trịnh Duẫn Hạo có thể dễ dàng nhìn ra.

Đem một bộ y phục nhúng xuống suối, y phục lập tức bị nước cuốn trôi đi mất phân nửa, lại còn dùng gậy gỗ nện mạnh một hồi, y phục vốn mỏng manh yếu đuổi lại còn bị vùi-đập như vậy, càng trở nên rách nát, chả khác gì giẻ lau, đến cả vá giờ cũng khó. Cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo đem non nửa cái giẻ lau quay về Kim gia.

Giặt y phục xong Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu đun nước. Vô tình thế nào mà đun quá nhiều, đem tất cả đổ đầy ấm trà vẫn còn dư, vì vậy Trịnh Duẫn Hạo lười biếng liền đem chỗ nước nóng thừa đi tưới cây… Hậu quả thảm khốc thế nào đương nhiên không cần phải nói cũng nghiệm ra.

Hoàn toàn không để ý những việc mình làm kinh khủng tới mức nào, Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục làm hết phận sự được phân phó hết đi quét phòng, lại cho ngựa ăn, còn mài đao… Lúc Kim Tại Trung thấy mí mắt giật liên tục phải từ luyện võ trường trở về hậu viện xem tình hình ra sao, thì Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trên nóc nhà sửa mái.

“Chủ nhà, đã về rồi?”

Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy vẫy tay. Y khẽ động một cái, đỉnh mái ngói đã bắt đầu không chịu nổi mà rung rung.

“Ngươi… ngươi đừng lộn xộn…”

Kim Tại Trung biết rõ mái nhà yếu tới mức nào, cuống quýt mở miệng can ngăn. Đáng tiếc đã muộn, Trịnh Duẫn Hạo dùng sức một cái, ‘rầm’ một tiếng, mái nhà liền thủng một cái lỗ thực lớn. Xem ra… trong gian phòng này từ giờ sẽ là có mưa to.

“A… thực xin lỗi, ngoài ý muốn ngoài ý muốn.”

Trịnh Duẫn Hạo thả người nhảy xuống từ trên nóc nhà, đáp xuống trước mặt Kim Tại Trung.

“Ngoài ý muốn?” Mặt Kim Tại Trung căng ra, lạnh lùng “Vậy những thứ này cũng là ngoài ý muốn sao?”

Sau đó hắn chỉ vào đống quần ảo và đồ dùng bị hủy tới thê thảm cùng đám hoa đã bị tuyên cáo tử vong.

“Còn nữa,” Hắn tiếp tục nói “Để chính miệng ta ăn con gà duy nhất trong nhà, bình hoa trong phòng khách bị vỡ xong bị liều mạng chắp ghép lại lung tung, trà thì có mùi vị cực kỳ kinh khủng… những thứ này toàn bộ đều là ngoài ý muốn sao?”

“Chủ nhà…” Trịnh Duẫn Hạo hảo tâm mà chỉ “Nếu ngài muốn phát hỏa thì cứ phát hỏa đi, cố nén lại khó chịu lắm, ngài nhìn ngài mà xem… da mặt cũng co giật rồi đây nè…”

“Du Hạo!” Kim Tại Trung rốt cuộc bạo phát, giận dữ hét lên: “Làm một con người, ngươi rốt cuộc là có lợi ở chỗ nào?!”

“Phỏng chừng là không có…”

“Vậy ngươi mau chóng biến cho khuất mắt ta!”

“Ôi chao… Chủ nhà, thế nhưng ta đã ký khế ước ba năm rồi a.” Trịnh Duẫn Hạo cười nói “Khế ước đó là do chính ngài định mà, ngài không thể nuốt lời a.”

“Ngươi…” Kim Tại Trung từ trước đến nay làm việc theo quy định một cách nghiêm ngặt lần đầu tiên thấy thống hận thời hạn lâu dài của bản khế ước, ngồi ở trên bậc thang mà hờn dỗi.

“Thấy ngươi tức giận ta thật cao hứng.” Cái tên đầu trò còn ở bên cạnh thản nhiên mỉm cười.

“Ngươi…”

“Không nên bởi vì làm võ lâm minh chủ mà suốt ngày che giấu tâm tình mình…” Trịnh Duẫn Hạo ôn nhu giảng giải “Ngươi tuy rằng có vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng suốt ngày xụ mặt thực sự rất tổn hại tới dung mạo bản thân a. Giống như bây giờ, lúc nên tức thì cứ tức, nên cười thì cứ cười, thật là tốt ni.”

“Thế nhưng sách nói…” Kim Tại Trung ảo não thanh minh.

“Sách viết gì quan trọng thế sao? Quan trọng tới mức vượt lên cả nguyện vọng cá nhân của ngươi?” Trịnh Duẫn Hạo ôn hòa khuyên bảo “Sách dù sao cũng là người khác viết, không có liên quan tới tình huống của bản thân ngươi. Con người có nhất thiết phải ép buộc bản thân làm những chuyện mình không muốn làm không?”

“Có.”

Kim Tại Trung, đã làm cục cưng ngoan hai mươi ba năm, trả lời không chút do dự.

“…”

Quên đi… xem ra tên này không thể khai thông trong một chốc một lát đâu.

Đệ cửu chương: Đóng giả tiểu bạch thành quen

(cái “tiểu bạch” này trên baike cũng giống với cái danh xưng gà tại VN, đều để chỉ người mới, chưa biết gì, ngu ngơ)

Sáng sớm hôm sau, Kim Tại Trung tự mình tới phòng Trịnh Duẫn Hạo để đánh thức y.

“Mau tỉnh lại, dậy đi.”

Trịnh Duẫn Hạo bị hắn đẩy vài cái, mở hai mắt mông lung, mơ mơ hồ hồ mà lẩm bẩm:

“Đến nằm mơ cũng có thể thấy ngươi a… Thật sự là quá tốt…”

“Nằm mơ cái gì?” Kim Tại Trung đập y một cái bảo “Đây là hiện thực.”

“A…?” Trịnh Duẫn Hạo vẫn còn trong trạng thái mơ màng, vươn tay ra muốn nắm lấy y phục Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung thấy thế lập tức lui về sau một bước, nhíu mày nói.

“Mau rời giường, trời cũng không còn sớm nữa.”

“Thế nhưng gà còn chưa gáy a…” Lúc này Trịnh Duẫn Hạo mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái thật to.

“Ngươi quên rồi sao? Nhờ ngươi ban tặng, toàn bộ Kim phủ giờ chẳng còn con gà nào nữa.” Kim Tại Trung lạnh lùng nói “Mau chuẩn bị đi, cùng ta tới luyện võ trường.”

“Luyện võ trường?” Nghe tới địa điểm chưa từng nghĩ đến, Trịnh Duẫn Hạo nhất thời tỉnh táo hẳn ra “Vì sao ta phải tới luyện võ trường? Lẽ nào giặt quần áo, bổ củi, quét tước, cho ngựa ăn, đun nước đều không cần làm nữa sao?”

“Van ngươi đấy, để chúng ta tự làm đi, ngươi còn làm thêm, cái nhà này sớm muộn cũng bị hủy chỉ còn là đống gạch vụn.” Kim Tại Trung bước tới đẩy cửa sổ ra, để không khí trong lành buổi sớm ùa vào phòng “Hôm nay ta đã suy nghĩ thật lâu, ta cho rằng ngươi tuy là người vô dụng, nhưng hình như cũng không phải là cái gì cũng tệ.”

“Hử?” Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên giường cười mỉa “Lẽ nào ngài chuẩn bị để ta làm người hầu tùy thân?”

“Cũng không phải. Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Kim Tại Trung không chút do dự đập tan vọng tưởng của Trịnh Duẫn Hạo “Ngươi chí ít cũng biết chút võ công chứ hả? Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều theo ta tới luyện võ trường, làm bồi luyện cho đệ tử bản môn.”

“Không thể nào… Võ công của ta kém lắm, làm như vậy không phải tự hiến thân cho người ta hội đồng sao?”

“Không phải là đánh ngươi, là bồi luyện thôi.” Kim Tại Trung trả lời “Ngươi yên tâm đi, bọn họ rất có chừng mực, hạ thủ tất có lưu tình ni.”

“Có phải ngươi đang tìm cách trả thù những việc ta làm hôm qua không…?” Trịnh Duẫn Hạo có chút hoài nghi nói.

“Tuyệt đối không có. Thân là võ lâm minh chủ, phải khoan hồng độ lượng, nhìn xa trông rộng.”

“Tuyệt đối có.”

Sau nửa canh giờ, Trịnh Duẫn Hạo bị Kim Tại Trung mạnh mẽ lôi tới luyện võ trường.

Một đám gia đồ ăn mặc chỉnh tề đang luyện kiếm, nhìn thấy Kim Tại Trung thì đều ngừng tay, đồng thanh hô.

“Sư phụ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.” Biểu lộ của Kim Tại Trung vẫn nghiêm túc như muôn thuở “Ngày hôm nay các vị cũng phải chăm chỉ luyện võ, tranh thủ sớm ngày danh dương võ lâm, làm vẻ vang cho Kim gia.”

“Tuổi còn trẻ đã trở thành sư phụ của nhiều người như vậy, chủ nhà thật là giỏi.” Trịnh Duẫn Hạo ở sau lưng chọc chọc hắn.

“Ta chỉ tiếp nhận vị trí của phụ thân mà thôi.” Kim Tại Trung trả lời thản nhiên, sau đó hắn xoay người, kéo Trịnh Duẫn Hạo tới trước mặt mọi người, nói với các đệ tử “Người này là cao thủ hôm nay ta đặc biệt mời tới để luyện tập cùng mọi người ── Du đại hiệp, nếu như mọi người cần gì, có thể thỉnh hắn chỉ giáo.”

Có thể được sư phụ lợi hại gọi là cao thủ nhất định là một nhân vật có thực lực siêu quần đây. Ánh mắt của chúng đệ tử lập tức đồng loạt quét trên người Trịnh Duẫn Hạo. Cả đám bắt đầu sôi sục, tiếng thảo luận vang lên không dứt.

“Để ta trước tiên ni.” Một nam tử trẻ tuổi từ trong đám đi ra, vòng tay nói “Tại hạ Kim Đức Xương, thỉnh Du đại hiệp chỉ giáo.”

“Ngươi chắc chắn rằng… muốn ta đi?” Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn Kim Tại Trung.

“Biểu hiện cho tốt vào, thực hiện chút giá trị cuối cùng của đời ngươi đi.” Kim Tại Trung không chút khách khí đẩy y ra, đồng thời tuyên bố “Luận võ bắt đầu.”

“Xin hỏi Du đại hiệp muốn chọn loại binh khí nào?” Kim Đức Xương trong tay cầm trường kiếm, lễ độ hỏi.

“…Ta không cần.” Trịnh Duẫn Hạo vốn không định nghiêm túc ứng chiến, trả lời.

“Không cần?” Kim Đức Xương nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng, không cần.”

Sớm chịu thua thì sớm được về ngủ… Trịnh Duẫn Hạo miễn cưỡng nghĩ.

Chúng đệ tử ở một bên lại nghĩ Trịnh Duẫn Hạo mạnh tới mức không cần vũ khí, Kim Đức Xương thì cho rằng Trịnh Duẫn Hạo khinh thường mình, dần dần thấy mất hứng.

“Có phải các hạ hay không coi thường Đức Xương? Đức Xương ở Kim gia, thực lực cũng được xếp vào hàng mười.”

“Ta không phải có ý đó a…”

“Vậy các hạ có ý gì?”

“Ta…”

Đâu thể nói là “Muốn về ngủ tiếp” được? Những người này thực sự là phiền muốn chết.

Trịnh Duẫn Hạo lười biếng đi tới cái giá đặt vũ khí bên cạnh Kim Tại Trung, dùng chân lấy bừa một cây trường thương rơi dưới đất, vung về phía trước, nắm vững ở trong tay.

“Như vậy là được rồi chứ?”

“Vậy, Đức Xương thỉnh đại hiệp chỉ giáo.”

Kim Đức Xương vừa dứt lời, cây kiếm sáng loáng lấy tốc độ sét đánh nhằm hướng Trịnh Duẫn Hạo đâm tới.

Kiếm của Kim Đức Xương dù nhanh, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo tránh còn nhanh hơn, y hết né trái lại né phải , linh xảo lảng tránh sự tấn công của đối phương.

Thấy y chỉ né tránh chứ không đánh trả, thậm chí còn có vẻ không hứng thú, Kim Đức Xương – kẻ vốn cực kỳ tự tin vào bản thân không khỏi nộ khí công tâm. Kiếm trong tay vừa chuyển, đổi thành kiếm pháp sắc bén chiêu chiêu đều nhằm vào yếu điểm của đối phương.

“Uy uy…”

Trịnh Duẫn Hạo biết đối phương muốn đánh thật, năm xưa giả ngu thành quen giờ thành phản xạ có điều kiện, liền xoay người bỏ chạy. Kim Đức Xương đâu chịu dừng tay, theo sát y không tha. Hai người bắt đầu chơi trò đuổi bắt.

Người đứng xung quanh quan sát thì mắt tròn mắt dẹt, đối với phản ứng của Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy vạn phần khó hiểu. Kim Tại Trung nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thỉnh Du đại hiệp đừng trốn tránh! Nghiêm túc ứng chiến!”

“Ta chịu thua! Có thể để ta về ngủ hay không…”

“Đừng có giỡn!”

“A a… không được sao?!”

Trịnh Duẫn Hạo vừa trả lời vừa cắm đầu về phía trước. Bỗng nhiên trước mặt có một bóng người xuất hiện, hướng một kiếm vào đầu y. Trịnh Duẫn Hạo dưới tình thế cấp bách, giơ trường thương ra đỡ… ‘keng’ một tiếng, thương gãy…

Người nhảy tới hóa ra là Kim Tại Trung.

Xem ra đến vũ khí cũng rỉ sét… Ta sớm muộn cũng bị sự bần cùng của cái nhà này hại chết a a a a…

“Chủ nhà…” Trịnh Duẫn Hạo ném cây thương đã bị chém thành hai đoạn đi, cười cứng ngắc “Lẽ nào ngài… cũng muốn chơi?”

Kim Tại Trung nghiêm trang không thèm nhiều lời với y, hai kiếm ‘keng’ ‘keng’, Kim Đức Xương cũng lập tức tới gia nhập chiến cuộc. Kiếm pháp Kim gia chính là võ lâm nhất tuyệt, Trịnh Duẫn Hạo rơi vào trạng thái hỗn loạn, sau khi hóa giải mấy chiêu, biết tình huống không ổn, xoay người một cách linh xảo, nhảy lên nóc nhà.

“Không phải chứ? Hai đánh một ta sao có thể đấu nổi?”

Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên nóc nhà, dáng vẻ ủy khuất cực điểm.

“Chủ nhà, ngươi có hận ta tới cỡ nào cũng không đến mức tự mình động thủ chứ? Tuy rằng có thể chết trong tay ngươi hình như cũng không phải hoàn toàn lỗ vốn…”

“Đức Xương, dừng tay đi.” Kim Tại Trung gọi tên đệ tử còn đang muốn đấu tiếp lại, chính mình cũng thu hồi kiếm.

Làm người luyện võ nhiều năm, Kim Tại Trung có cảm giác rằng võ công của Trịnh Duẫn Hạo cũng không phải là kém, thậm chí có thể nói là cực giỏi. Thế nhưng từ tình huống vừa rồi, xem ra Trịnh Duẫn Hạo căn bản là không có tâm tình luyện võ, hơn nữa chiêu thức võ công của y cũng không thể nhìn ra được là thuộc về môn phái nào… Hình như còn rất kỳ quái.

“Hôm nay tạm thời tha cho ngươi.” Kim Tại Trung ngẩng đầu nói với Trịnh Duẫn Hạo “Nhớ kỹ gia quy điều thứ mười cho ta, làm người phải thành thực khiêm tốn, không được có bất cứ hành vi nào lừa giạt gia trưởng.”

“Lẽ nào ta thiếu thành thực khiêm tốn sao?” Trịnh Duẫn Hạo chỉ chỉ vào mình.

“Đừng nói lời vô ích.”

Đệ thập chương: Quản gia đòi nợ

Cứ tiếp tục những ngày thế này không phải là một biện pháp… Chuyện bản thân biết võ công căn bản khó mà giấu được ai, huống hồ là Kim Tại Trung. Trịnh Duẫn Hạo lo mình sẽ trở thành bia ngắm vĩnh viễn của luyện võ trường. Người như y, mặc dù chưa đến mức là lười kỳ diệu đối với võ công nên cũng coi như có chút hứng thú, nhưng thường chỉ những khi làm chuyện xấu y mới vui vẻ phát huy. Bình thường nếu muốn y cùng người khác luyện võ, y tình nguyện đi bồi Chu công nói chuyện còn muốn thú vị hơn.

Đã hơn hai tháng kể từ khi rời khỏi hoàng cung bước chân vào giang hồ, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa có khả năng để phát sinh bất hỳ đại sự kích động nhân tâm nào. Ngoại trừ thi thoảng đi trêu chọc Kim Tại Trung bảo thủ một chút, còn lại thì cuộc sống nhẹ nhàng tới mức có thể dùng ‘chẳng có gì thú vị’ để hình dung.

Nói chung, năng lực thích ứng của Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ mạnh. Cuộc sống hiện tại cho dù trái ngược hoàn toàn so với trong tưởng tượng của y, có điều, nếu ngay cả chuyện bản thân thích làm nhất cũng không thể làm, y sợ rằng sớm muộn cũng buồn chán mà chết.

Thở dài liên tục hai mươi tư cái, ngáp một lúc ba mươi ba cái, trong khi Trịnh Duẫn Hạo nằm trên nóc nhà phơi nắng cuối cũng cũng nảy ra một thú vui mới.

Người mượn nhiều bạc của Kim gia nhất, đầu tiên phải kể tới đại tỷ Tâm Di của Kim Tại Trung, ngoài ra còn có nhị tỷ Xuân Hoa, tam tỷ Lệ Cẩm, tứ tỷ Vũ Yến, ngũ tỷ Ánh Mai. Có người nói, năm người này trước khi xuất giá đều là những bại gia nữ nổi tiếng, đánh bạc thành quen, xa hoa lãng phí, chỉ biết đánh mạt chược và tiêu tiền, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không biết, hơn nữa tính tình còn dị thường hung hãn, khác một trời một vực với Kim Tại Trung luôn đối gia huấn tuân thủ nghiêm cẩn.

Kim gia không ai có thể quản được các nàng, vậy nên Kim phủ chỉ cầu các nàng nhanh chóng xuất giá để cho trong nhà từ đó có được chút thanh tĩnh. Nhưng mà, năm nữ nhân này lại toàn gả cho những nam nhân tham lam lười biếng chả kém mình (đương nhiên là làm gì có nam nhân tử tế nào dám rước các nàng…), không kể đến trước khi xuất giá lấy một đống đồ cưới xa hoa đã đành, hết tiền tiêu vặt liền chạy về nhà ngoại cướp đoạt ngân lượng và trân bảo. Có năm nữ nhân này tác quái, Kim gia không muốn nghèo cũng khó ni.

Trịnh Duẫn Hạo định ra nhiệm vụ kế tiếp cho bản thân, đó là tới nhà năm tỷ tỷ của Kim Tại Trung đòi nợ.

Nhiệm vụ rõ ràng này thật trắc trở. KimTại Trung là người thật thà, cho người khác mượn tiền xong cũng chẳng bắt đối phương viết giấy vay nợ, thế thì lấy đâu ra bằng chứng, lúc nào đối phương muốn lật lọng cũng thật là dễ dàng. Thế nhưng vô luận điều kiện thế nào, cũng không thể gây khó dễ được vị quân chủ hỗn trướng nhất trong lịch sử các triều đại.

Trịnh Duẫn Hạo hỏi thăm tất cả tình huống xong, hướng Kim Tại Trung hỏi địa chỉ một cách tỉ mỉ. Kim Tại Trung thắc mắc hỏi y muốn làm gì, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nói mình muốn dùng thân phận quản gia mới nhậm chức tới thăm ngũ vị tiểu thư đã xuất giá mà thôi.

Mất tới vài ngày để chuẩn bị, hôm đó Trịnh Duẫn Hạo rời nhà, vét hết số tiền cuối cùng còn trên người thuê được cái xe ngựa, hướng Vương gia nhà chồng của Kim gia tiểu thư Kim Tâm Di mà chạy tới.

Nhà này quả nhiên chẳng có điểm nào tốt đẹp ── đây là cảm nhận đầu tiên của Trịnh Duẫn Hạo sau khi tới Vương phủ. Vừa nghe Trịnh Duẫn Hạo là người từ Kim gia tới, quản gia phụ trách trông cửa đầu tiên là lạnh lùng nhìn y bằng nửa con mắt, sau đó ‘Cạch!’ – đóng đại môn lại.

Bị đối đãi phi thường vô lễ như thế, Trịnh Duẫn Hạo lại không hề tức giận. Chỉ thấy y tung người nhảy lên tường, dễ dàng vào được trong viện.

Phòng ở Vương phủ vững chắc hơn Kim gia, hoa viên Vương phủ tươi tốt hơn Kim gia, người hầu ở Vương phủ nhiều hơn ở Kim gia, gà của Vương phủ béo hơn của Kim gia, nóc nhà ở Vương phủ không bị giột… Nhìn sơ qua, cái nhà giàu có như vậy có lý do gì để vay tiền Kim Tại Trung chứ hả?

Trịnh Duẫn Hạo nghênh ngang đi vào nội sảnh, thấy có mấy phụ nhân đang vây quanh bàn chơi mạt chược, tiếng đảo quân không ngừng vang lên.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không lên tiếng chào hỏi, trực tiếp chọn một vị trí mà ngồi tự rót trà uống. Ưm… đến điểm này ở Vương phủ cũng tốt hơn Kim gia, chí ít ấm trà không có trống rỗng, trà vẫn còn nóng a.

“Người hầu ở đâu ra? Sao lại không có quy củ như thế hả?”

Một nữ nhân trang điểm dày cộp lên tiếng. Nàng ta vừa hỏi vừa không quên sờ bài. Trịnh Duẫn Hạo phỏng đoán nàng chính là Kim Tại Trung đại tỷ. Chỉ tiếc son phấn quá độ hủy mất dung mạo của nàng, nhìn qua hoàn toàn không có điểm nào giống với vẻ đẹp đầy tự nhiên của Kim Tại Trung.

“Vương phu nhân, ngày hôm nay tại hạ lấy thân phận quản gia Kim gia để tới đây.” Ngón tay đại tỷ nhẹ nhàng gõ lên nắp chén.

“Kim gia?” Nữ nhân nhướn đôi mày lên hỏi “Tới làm gì?”

“Tới lấy lại hai vạn lượng bạc người vay.”

Nữ nhân vừa nghe tới chữ ‘bạc’, sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC