01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

1935/05/09

Thượng hải

Mưa bụi mù mịt, đã liên tục nhiều ngày liền có mưa phùn, mười dặm quanh khu vực Bến Thượng Hải (1) vẫn như cũ, nhộn nhịp, phồn hoa.

(1) "十里洋场" có nghĩa là để mô tả Thượng Hải cũ ; "洋场" đô thị có nhiều người nước ngoài ở; thường dùng để chỉ thị trường thịnh vượng.

Có lẽ là do những ngày mưa liên tục nên nhiệt độ ở Thượng Hải xuống cực thấp.

Thời tiết u ám giống như tình hình trong nước hiện tại, chỉ cần một cú hích nhỏ tình trạng liền lập tức bùng nổ.

Bên trong Châu phủ.

Châu Kha Vũ đặt tay trên bàn làm việc, mặt hướng về phía cửa sổ, cửa sổ đang mở, những giọt mưa nhỏ giọt từ trên mái hiên rơi xuống, va vào hàng cây Hải Đường đặt dưới mái hiên ở nhà chính.

Trần Thần từ sảnh chính đi tới, trên tay cầm một chiếc áo khoác ngoài, khoác lên tay Châu Kha Vũ.

"Thiếu gia, trời lạnh, người khoác thêm chiếc áo đi"

Châu Kha Vũ khoác thêm áo lên người, ánh mắt chăm chú nhìn hàng cây Hải Đường dưới mái hiên, những bông hoa Hải Đường tươi đẹp lặng lẽ được nước mưa tưới mát.

Mẹ Châu Kha Vũ mất từ khi hắn còn nhỏ. Hoa Hải Đường là loài hoa mẹ hắn yêu thích nhất khi còn sống.

Mẹ của Châu Kha Vũ là một Cách Cách (2) trong nhà có một vị Bối Lặc (3) vào cuối thời nhà Thanh. Nhà Thanh suy tàn. Vào thời đại đó, mẹ hắn bị buộc phải giải trừ hôn ước cùng người yêu. Ông ngoại của Châu Kha Vũ, một người vốn đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng, gia tài giàu có bỗng chốc tan hoang, cả nhà không thể chịu được cuộc sống sinh hoạt sa sút, vì vậy ông ngoại Châu Kha Vũ liềm đem con gái lớn cũng chính là mẹ của hắn gả đi xa cho một thương gia nổi tiếng nhà ở Nam Kinh, Châu Gia.

(2) Cách Cách: một từ chỉ dùng để chỉ các nữ quyến hoàng tộc triều Thanh

(3) Bối Lặc: là tước vị thường được phong cho Hoàng tử cùng với "Thân vương", "Quận vương" và "Bối tử". Thông thường, các Hoàng tử chỉ được ban lần đầu là "Bối lặc" hoặc "Bối tử", sau đó có thành tích mới được phong Vương

Mẹ của Châu Kha Vũ vốn sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, sau khi đến Châu gia thì không thích nghi được với khí hậu nơi đây, cùng với nỗi buồn xa nhà, xa gia đình và nỗi buồn không thể cùng người yêu thực hiện lời hẹn ước, thân thể bà thường xuyên ốm đau. Châu lão gia từ ngày tiếp quản gia tộc sau khi kết hôn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, lại còn thường xuyên di chuyển đến các địa phương họp bàn, kiểm tra cửa hàng, tình cảm giữa hai vợ chồng càng trở nên đạm bạc.

Cuộc sống của bà trải qua những tháng ngày buồn tẻ và vô vị, do bất đồng ngôn ngữ và tính cách vốn đã không quá nhiệt tình, bà cũng không thường xuyên gặp gỡ với nhiều vị Phu nhân. Mỗi khi thời tiết tốt lành, bà liền cả ngày ngồi trong Phủ ngẩn ngơ nhìn cây Hải Đường dưới mái hiên. Sau này, sự ra đời của chị gái Châu Kha Vũ mới khiến cuộc sống của bà có chút vui vẻ, tuy nhiên, khi Châu Kha Vũ được 5 tuổi, bà cuối cùng vì tâm sự tích tụ nhiều năm mà sinh bệnh, kết thúc cuộc sống của mình.

Trong ký ức của Châu Kha Vũ, hình ảnh về mẹ luôn là người phụ nữ ngồi dưới gốc cây Hải Đường, mỉm cười dịu dàng, nhẹ phe phẩy chiếc quạt tròn, dạy hắn ngâm thơ.

"Hải Đường bất tích chi yên sắc

Độc lập mông mông tế vũ trung". (4)

(Hải Đường chẳng tiếc màu son phấn

Đứng giữa mưa thưa tỏa mịt mùng)

– Trần Trọng San dịch

(4) Từ bài thơ "Xuân Hàn" (Cái lạnh mùa xuân) của Trần Dư Nghĩa 陳與義 (1090-1138) tự Khứ Phi 去非, hiệu Giản Trai 簡齋, người Lạc Dương (nay thuộc Hà Nam, Trung Quốc) cuối đời Bắc Tống, đầu Nam Tống. Giải nghĩa: Tháng Hai hầu như ngày nào cũng có gió, và cái lạnh mùa xuân giáng xuống đã mang đến tai họa cho hoa lá và cây cối trong vườn, khiến người ta lo lắng và sợ hãi. Nhưng những bông hoa Hải Đường dịu dàng, e ấp chẳng ngại gió mưa, những bông hoa đỏ tươi tự lặng lẽ tỏa sắc trong gió mưa se lạnh.

Đó là câu thơ mà bà đã đọc nhiều lần nhất, và cũng là câu thơ Châu Kha Vũ có ấn tượng sâu sắc nhất.

" Trời mưa làm hoa rụng nhiều hơn. Chú Trần, lấy tấm bạt che cho cây Hải Đường này đi."

"Được, Thiếu gia, ta lập tức sai người đi làm."

Châu Kha Vũ quay lại ngồi vào bàn làm việc. Chú Trần đưa một phong thư cho Châu Kha Vũ.

"Đây là thư của Lão gia, ngày hôm nay vừa mới tới nơi." Châu Kha Vũ mở bức thư được gửi từ tận bờ bên kia đại dương.

"Hiện tại mọi việc trong nhà đã ổn thỏa, con hãy nhớ lời dặn của cha. Hiện tình hình trong nước rất gay gắt. Mong con bình an vô sự, một đường bình an trở về Đức".

Châu Kha Vũ cầm lấy chậu than do Trần Thần đưa tới, đem phong thư lại gần mồi lửa, thả vào lò than.

Không thể không nói, Châu lão gia đúng là có năng lực phi thường dự đoán trước, ông ấy đã đoán được rằng tình hình trong nước sẽ thay đổi vào một ngày nào đó từ nhiều năm trước. Khi Châu Kha Vũ lên 10 tuổi, bởi vì gia đình bắt đầu có nhiều đơn hàng kinh doanh ở Đức nên hắn đã cùng gia đình sang Đức định cư.

Châu Kha Vũ trở về Trung Quốc vào mùa đông năm ngoái. Sau khi Châu gia định cư ở Đức, công việc kinh doanh của gia đình vốn luôn là thủ hạ trung thành của cha chú Trần – Trần Thần quản lý, nhưng đợt này có ba chuyến hàng rất quan trọng, Châu lão gia không thể yên tâm, vốn định tự mình về nước theo dõi. Tuy nhiên, vì lý do sức khỏe nên không thể đi được, vừa hay Châu Kha Vũ hoàn thành việc học tập của mình, tự nguyện xin trở về Trung Quốc thay mặt cha mình để xử lý ba chuyến hàng này.

Châu Kha Vũ đã biết rõ tình hình trong nước ngay từ khi cậu còn học ở Đức, quân đội Nhật liên tục quấy rối, tùy ý sinh sự. Châu Kha Vũ trong lòng tràn đầy khí thế và lòng yêu nước tha thiết, là một người con Trung Hoa làm sao hắn có thể lạnh lùng trước sự thật rằng đất nước và dân tộc đang lâm vào cảnh khốn cùng. Kết quả là Châu Kha Vũ sau khi về nước đã lén giấu Châu lão gia đăng ký vào Học viện Quân sự. Với một số kiến thức cơ bản học được khi còn học tập ở Đức, hắn đã thành công nhập học, cũng như gia nhập Quốc dân đảng.

Mưa ở Thượng Hải đã dần qua đi, hôm nay sắc trời chỉ là có chút ảm đạm. Đây là ngày giao hàng cuối cùng, sau khi hoàn thành việc giao lô hàng này, Châu Kha Vũ cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ của Châu lão gia, sau đó có thể tập trung cho mục tiêu thực sự của chuyến đi trở về nước lần này.

Theo giờ phương tây, Châu Kha Vũ đón xe đến ga đường sắt.

Có tổng cộng ba toa chở hàng, từng đơn hàng đều đang được kiểm kê, đã vài giờ trôi qua kể từ lúc họ bắt đầu.

Tới gần giờ hợi (5), không hiểu sao trời lại đổ mưa, những hạt mưa không ngừng nhảy nhót trên mặt đất, trên những chiếc ô, trên tóc và áo của người đi đường, kéo dài âm ỉ.

(5) Giờ Hợi là khung giờ từ 21h – 23h

Châu Kha Vũ ngồi trong xe, hai mắt nhắm chặt. Cuối cùng trời cũng đã tối, Châu Kha Vũ có chút mệt mỏi, ở trong xe nghỉ ngơi.

Mưa ngày càng nặng hạt. Cửa kính ô tô càng lúc càng mờ.

Tài xế khởi động xe, xe vừa mới xuất phát, đột ngột dừng lại.

Bởi vì tài xế dừng xe quá đột ngột Châu Kha Vũ theo quán tính cơ thể rời khỏi ghế dựa nghiêng người về phía trước, mệt mỏi và buồn ngủ bị tiêu tan bởi sự xáo trộn này.

"Làm sao vậy? Sao lại đột ngột dừng lại?" Trần Thần nhìn thấy Châu Kha Vũ nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi tài xế.

"Có một người đàn ông ở phía trước xe," người lái xe quay đầu lại, nói một cách rụt rè.

Ngô Vũ Hằng dùng vạt áo khoác bọc một cái vali nhỏ bên trong, một tay đặt trước đầu miễn cưỡng che được một ít mưa, từ trước đầu xe đi tới cửa sau, gấp gáp gõ cửa kính xe.

Châu Kha Vũ vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày, nhìn bóng dáng gầy yếu ngoài cửa kính xe ô tô, mưa vẫn đang ngày càng nặng hạt, hẳn là du khách đi thăm người thân hoặc bạn bè.

"Kéo cửa kính xuống."

"Người anh em này, liệu có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không? Ta thực sự rất đáng thương. Ta từ nước ngoài về mà không báo trước với gia đình, không ngờ lại gặp chuyện đáng tiếc như vậy, trời mưa nhưng không có ai đến đón." Ngô Vũ Hằng cúi người, vừa vặn đưa mặt kề sát vào cửa sổ, những sợi tóc rủ xuống trước trán lấm tấm những giọt nước, hàng mi dài cong cong vẫn còn đọng một vài giọt nước lấp lánh, đôi mắt vô tội, đáng thương, trong sáng và hoàn mỹ, cùng với miệng nhỏ, thật sự là một khuôn mặt thuần khiết, vô hại.

Châu Kha Vũ cảm thấy ánh mắt của Ngô Vũ Hằng như có lực hấp dẫn, giống như một cơn lốc xoáy vậy. Châu Kha Vũ ngay lập tức bị hút vào, quỷ thần xui khiến trả lời.

"Được."

Ngô Vũ Hằng vội vàng vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ và tài xế đã được lệnh đứng lại ở lối vào nhà ga, ngụ ý họ không được tiến lên và để họ quay trở về.

Ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ, Ngô Vũ Hằng chớp chớp đôi mắt long lanh, quang minh chính đại nhìn Châu Kha Vũ.

"Vị thiếu gia này, ngươi thật sự quá tuấn tú, lạnh lùng cao ngạo."

Ngô Vũ Hằng đảo đảo tròng mắt, "Thiếu gia, ngươi xem nếu đã làm chuyện tốt liệu có nên làm cho đến cùng luôn không, có thể cho ta ở nhờ một đêm được không? Ngươi xem đã muộn như vậy, nhà ta còn cách đây khá xa, xin ngài thương xót."

Mưa.

Châu Kha Vũ nằm trên giường, hắn hiện tại vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy áp lực nặng nề, nhiệm vụ mà cha giao phó cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành, và hắn sẽ sớm được nhập học vào trường quân sự, nhưng khi nghĩ đến Ngô Vũ Hằng đáng thương mà hắn vừa nhặt được tối nay, lại cảm thấy áp lực nếu bản thân sau này trở thành một quân nhân chân chính.

Mà vị Ngô tiên sinh, người bị hiểu nhầm là một kẻ đáng thương, đang nằm êm ái trên giường trong phòng dành cho khách trong nhà Châu Kha Vũ

"Quá thành công! Người ta thích quả nhiên là một người có tấm lòng lương thiện".

Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày tiết trời mới lại tốt đẹp như vậy.

Sau cơn mưa, những bông hoa Hải đường dường như trở nên càng xinh đẹp hơn, càng đứng thẳng hơn. Châu Kha Vũ đứng trước cửa sổ, nhìn những bông hoa Hải Đường trong sân.

Một bóng dáng gầy gò che khuất tầm nhìn của Châu Kha Vũ.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của Châu Kha Vũ do dự vài giây, rồi hắn nhìn sang chỗ khác.

Không thể không nói, đây là một gương mặt thanh tú, thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều cô gái.

Ngô Vũ Hằng nhìn thời gian đã gần trưa, hắn sửa sang lại quần áo đi về phía vườn hoa, hắn biết nếu hắn còn không trở về, anh trai của hắn Ngô tướng quân chắc chắn sẽ nổi giận.

Khi bước vào vườn hoa vừa vặn nhìn thấy Châu Kha Vũ đang mải nhìn ngắm những bông hoa mà hắn không biết rõ, liền vui vẻ đi về phía trước.

"Đây là hoa gì?"

"Đây là Hải Đường."

Ngô Vũ Hằng cảm thấy ánh mắt của Châu Kha Vũ có chút né tránh, liền dùng một nụ cười càng thêm rực rỡ hỏi.

"Xin cho hỏi quý danh của ngài?"

"Ta họ Châu, tên là Kha Vũ. Kha là mộc (木) thêm khả (可). Vũ ( 宇) trong vũ trụ."

"Ồ, ra là như vậy." Ngô Vũ Hằng gật đầu.

"Ta tên Ngô Vũ Hằng, Ngô ( 吴) trong bộ khẩu (口), Vũ ( 宇) trong khí vũ hiên ngang, không giống Vũ trong vũ trụ của ngươi, Hằng (恒) trong vĩnh hằng. Cho dù có thể ta không được ở bên ngươi nhưng ta vẫn luôn muốn được ở bên ngươi (6)." Ngô Vũ Hằng dùng ánh mắt chan chứa thâm tình nhìn Châu Kha Vũ.

(6) Nguyên văn "尽管不是与你在一起的与,但我想与你在一起". Cụm "一起的与" ở vế 1 nghĩa là được gần bên nhau cả về khoảng cách lẫn tâm tư, thường dùng để sử dụng cho cặp đôi yêu nhau. Trong khi cụm "与你在一起" ở vế 2 có nghĩa là được đồng hành bất chấp khoảng cách. Ngoài ra, chữ "与" trong cụm "ở bên ngươi" cũng có phiên âm là "Yu" giống "Yu" trong tên hai người (giống với từ đồng âm bên mình). Nên sẽ còn giống như tuy ta không có "Yu" giống như của ngươi, nhưng ta muốn ở cạnh ngươi.

Châu Kha Vũ trở nên luống cuống sau khi nghe xong lời này, mặt đỏ bừng xấu hổ

"Nói bậy bạ gì đó, ngươi mau đi nhanh đi, ta sẽ không giữ ngươi thêm nữa."

Ngô Vũ Hằng mỉm cười, nghe thấy người nào đó đuổi mình đi cũng không tức giận.

Không có việc gì, phải từ từ.

Những ngày gần đây, thời tiết càng ngày càng ấm lên.

Châu Kha Vũ nhận được thông báo và bắt đầu chuẩn bị nhập học.

Cuối cùng thì giấy cũng không thể gói được lửa, việc Châu Kha Vũ đăng ký nhập học trường quân đội và gia nhập Quốc Dân đảng bằng một cách nào đó, vượt qua đại dương rộng lớn đến tai của Châu lão gia ở Đức.

Châu lão gia rất rất tức giận nhưng Châu Kha Vũ là một người từ nhỏ một khi đã quyết định điều gì chắc chắn sẽ không quay đầu lại, Châu lão gia cũng biết rõ tính cách của con trai mình, sau nhiều lần khuyên nhủ nhưng không đạt được kết quả, ông chỉ đành phải xuôi theo hắn, chỉ có thể dặn dò Châu Kha Vũ phải biết tự lượng sức mình, nhớ bảo vệ sự an toàn của bản thân.

Nhiệm vụ của trường quân sự rất nặng nề, trong giảng dạy chiến thuật bộ binh, bao gồm bố trí súng máy hạng nặng, sắp xếp hàng loạt súng trường bắn liên hoàn, tập xạ kích pháo binh, sử dụng vũ khí lạnh, còn có mỗi ngày huấn luyện dã ngoại 15 km, chạy vượt chướng ngại vật và các bài tập rèn luyện thể chất khác.

Châu Kha Vũ không có chuẩn bị trước, ngày đầu đến trường quân sự, thân thể có chút chịu không nổi, tuy rằng hắn đã từng tham gia huấn luyện thể chất của trường học ở Đức, nhưng mỗi ngày cũng không tập luyện với cường độ huấn luyện cao như vậy. 

Tích lũy nhiều ngày mệt mỏi, cộng với trời đã vào hè, Châu Kha Vũ cuối cùng không chịu nổi, ngất xỉu.

Hắn không ngờ tới, vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là vị tiểu tiên sinh thích đùa giỡn hắn.

"Thảo nào, những lần sau ta đến nhà tìm ngươi cũng không thấy ngươi đâu. Quản gia nhà ngươi lần nào cũng nói rằng ngươi đang bận. Ta còn tưởng là do ngươi không muốn gặp ta? Hóa ra là ngươi chạy tới chỗ này, sau này ta muốn gặp mặt ngươi liền thuận tiện hơn nhiều rồi"

Ngô Vũ Hằng rất vui vẻ khi nhìn thấy Châu Kha Vũ tỉnh lại. Vốn dĩ hôm nay hắn cùng anh trai của mình là Ngô tướng quân đi xem tình cảnh huấn luyện quân sự. Hắn vừa tới không được bao lâu thì bị kéo đến phòng y tế, nói là có một học sinh bị say nắng, bác sĩ trực ở phòng y tế lại đi mua thuốc rồi, không còn cách nào khác đành phải nhờ hắn giúp. Ngô Vũ Hằng từ chối, dù sao hắn cũng học tâm lý học, mặc dù cũng được coi là bác sĩ, nhưng đối với trường hợp này hắn đúng là không chữa được, nhưng khi nhìn thấy người bị bệnh là Châu Kha Vũ, hắn đột nhiên cảm thấy hắn có thể làm được, không có gì là không làm được.

"Ngươi nói không sai, đó là sự thật, không muốn gặp ngươi cũng là sự thật."

"Châu thiếu gia, ngươi cần phải xem rõ tình hình hiện tại, hiện tại chính là ta vừa mới cứu ngươi. Ta chính là ân nhân cứu mạng ngươi, đồng thời cái mạng nhỏ của ngươi vẫn đang nằm trong tay ta."

Ngô Vũ Hằng làm mặt cười xấu xa, đưa tay thành nắm đấm hù dọa.

"Ta chỉ là bị cảm nắng mà thôi, không đến mức mất mạng. Ta tin rằng không cần sự điều trị của ngươi, ta chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày và uống thuốc. Nếu như ngươi điều trị cho ta, ta cũng phải nghỉ ngơi vài ngày, lại uống thuốc thêm vài ngày nữa, vậy ngươi trị liệu có tác dụng gì sao?" Châu Kha Vũ nằm trên giường bệnh không mở mắt ra, mặt không chút cảm xúc đáp.

Ngô Vũ Hằng gãi đầu, ánh mắt hướng lên trên, có vẻ như hắn đã đúng a.

Ngô Vũ Hằng lúng túng không biết phải nói gì để cứu lấy danh dự của mình, hắn quyết tâm tạo ấn tượng tốt trước mặt người mình thích.

"Ngươi có gì muốn ăn không? Ta sẽ cho người đi mua cho ngươi."

Nghe thấy từ "ăn", Châu Kha vũ thật sự rất đói, muốn ăn gì? Châu Kha Vũ nghĩ đến bánh đậu đỏ của Ngũ Phương Trai, nhưng Ngũ Phương Trai cách nơi này hơi xa, và bánh ở đó rất đắt khách, mỗi lần chú Trần đều phải xếp hàng cả tiếng mới mua được.

"Ta muốn ăn bánh đậu đỏ của Ngũ Phương Trai." Sợ là lần này phải làm phiền tùy tùng của Ngô Vũ Hằng rồi.

"Ừ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta lập tức đi, chờ ta."

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa phải, ánh nắng chiếu tán loạn trên giường bệnh, Châu Kha Vũ nằm trong căn phòng ấm áp, mê man ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra một lần nữa, đã đến hoàng hôn rồi, ngoài trời là sắc cam rực rỡ.

Ngô Vũ Hằng lảo đảo xông vào.

"Hoàn hảo, hoàn hảo, ta tưởng là ngươi lại trở về phòng rồi, may mà vừa kịp. Ngươi mau thử xem." Ngô Vũ Hằng ngồi xổm ở trước giường bệnh, vội vàng mở ra giấy gói, từng khối bánh đậu đỏ màu tím nhạt xuất hiện trước mặt Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vươn tay lấy một khối bánh đưa lên miệng, cắn một miếng, hương vị không sai.

Ngô Vũ Hằng mở ra một gói bánh ngọt khác, "Ngươi cũng thử món bánh đậu xanh này xem."

"Bánh đậu xanh cũng rất ngon, chính là bánh của Ngũ Phương Trai."

"Ừ, ngươi nên ăn thêm bánh đậu xanh đi, ngươi bị say nắng đậu xanh có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, ta là vì ngươi phải xếp hàng rất lâu mới mua được, nhất định ngươi phải ăn hết." Ngô Vũ Hằng lấy một miếng đậu xanh khác đặt vào tay Châu Kha Vũ.

"Ngươi tự mình đi mua sao?" Châu Kha Vũ kinh ngạc.

"Đương nhiên, đây là đồ ăn cho ngươi, ta không thể không để tâm đến."

Châu Kha Vũ thật sự không ngờ tới Ngô Vũ Hằng vốn quen sống trong nhung lụa lại xếp hàng lâu như vậy để mua cho mình vài khối bánh ngọt, chẳng trách khuôn mặt nhỏ này lại có chút đỏ lên, có lẽ vì phải xếp hàng dưới nắng quá lâu.

Đúng là một kẻ ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net