5 : Bức thư kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người bạn đọc yêu dấu ...
Vào truyện thôi ~~~

" cậu là ........ " Tuấn Khải khẽ nhìn Vương Nguyên nhưng lại không hề quen . Với cái ánh mắt lạnh như băng đó vẫn nhìn Vương Nguyên chăm chăm đợi câu trả lời .

" tôi tên Vương Nguyên , người khiến anh thành ra như vầy , tôi vẫn đợi ngày anh tỉnh lại để đích thân nói với anh lời xin lỗi " Vương Nguyên cúi đầu xuống thật lòng xin lỗi .

* ừm * từ trong miệng của anh , Tuấn Khải phun ra một chữ thật lạnh . Đối với anh bây giờ , chẳng có ai là người anh thân thiết nhất .

Tình hình cứ như vậy cũng không phải là tốt , cứ nhìn con trai mình giữ ánh mắt xa lạ với mọi người thì cả hai Chủ Tịch và Phu Nhân cũng chẳng thấy vui vẻ gì hơn .

" vậy con nghỉ ngơi đi , ba mẹ có việc phải đi trước ... " ở lại cũng chẳng thể nào gặp được Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải của khi xưa ......

" dạ , ba mẹ đi thong thả ... " nếu không chào cũng không phải lễ , nên Tuấn Khải cũng chào hai người để đúng cách là một người con chứ ...

" để con tiễn hai bác về " Tiểu Ngọc rối rít đưa cả hai về , nụ cười vẫn nở trên gương mặt xanh xao của cô ấy , nhưng nếu buồn thì chắc chắn cả hai người họ sẽ không vui , nên cô cũng phải gượng cười dù cô đang muốn òa khóc thật lớn , thật lớn .....

Trong phòng bây giờ chỉ còn có anh và cậu , cậu thấy anh xa lạ như vậy cũng không biết nói gì hơn ... " Tuấn Khải ! Anh ăn trái cây không ? "  " Tuấn Khải ! Anh khát không ? "  " Tuấn Khải ! Anh muốn đi ra ngoài chứ ?  《-_-》

" cậu phiền quá đi " Tuấn Khải nằm xuống nghỉ ngơi còn nói ra một câu trước khi ngủ ~

" được được , anh nghỉ ngơi đi , tôi không phiền anh nữa " cậu lon ton chạy ra ngoài để yên cho anh nghỉ ngơi .

Xoay nhẹ người qua nhìn cánh cửa vừa được Vương Nguyên đóng lại . Anh cảm thấy có chút thiện cảm với cậu , nhưng lại không quen cậu nên ý nghĩ đó lập tức bay ra khỏi đầu của anh , anh lại tiếp tục công việc của mình . Ngủ ~

" reng rèng réng "

" alo Kì Đồng , có việc gì sao ? "

" thư đó mình nhận rồi và để trên bàn làm việc tại nhà của cậu đó nha , phần còn lại cậu cố mà giải quyết , có gì cứ nói với mình " Kì Đồng gọi thông báo về phần thư kiện đó ...

" được rồi , cảm ơn nhiều nhé " Vương Nguyên mỉm cười với Kì Đồng , xem ra cậu không sợ thật rồi ...

" mình đợi cậu ở nhà của cậu nhé , có gì nói chuyện được nhiều hơn ... " nói qua điện thoại đúng là không thể một lần mà kể hết ~

" oke , mình sẽ về sớm . Bye " Vương Nguyên tắt máy bắt đầu suy nghĩ về cái bức thư mà cậu sắp phải đối mặt ...

Hoàng hôn lại đến , nó nói lên một điều là một ngày mệt mỏi nữa của Vương Nguyên lại trôi qua , mà cậu vẫn chưa nhẹ được lòng , cậu phải vào tù thì không sợ , nhưng phải nói làm sao với ba mẹ của cậu đây ? Họ ở quê nhà luôn mong cậu có một cuộc sống hạnh phúc và an lành , chuyện này xảy ra cậu phải giải thích làm sao ???

" Vương Tuấn Khải , anh tỉnh rồi sao ? " Vương Nguyên quay về phòng thì thấy anh đang muốn ngồi dậy .. " nè ! Từ từ chứ , coi chừng vết thương kìa " Cậu vội đi đến đỡ anh ngồi dậy ..

" cậu sao lại ở đây ? cậu không về nhà sao ? Tôi đối với cậu lạnh vậy , cậu không chán sao ? " thắc mắc này đúng là khiến anh tò mò , tại sao cậu không sợ bị ba mẹ của anh làm khó chứ ? ...

" tại anh bị như vậy là tại tôi , tất cả là lỗi do tôi bất cẩn , anh cứ lạnh nếu như anh thấy nó làm anh dễ chịu , nhưng tôi vẫn phải làm những gì mà mình có thể làm cho anh được " dừng lại một chút cậu lại tiếp tục nói : " nếu có thể kháng án , tôi thật sự muốn đưa anh về nhà của tôi để tiện bề chăm sóc , tôi biết một người giàu có như anh không cần những thứ trên người tôi , nhưng tôi chỉ có thể làm như thế đối với anh ...... "

" kháng án ? Ba mẹ tôi kiện cậu sao ? " câu hỏi thừa . Cậu là con trai của họ mà lại là con cưng ... làm sao không kiện được chứ .

" phải ! Nếu phải vướng vào vòng lao lý này tôi thật sự không sợ , chỉ sợ là ba mẹ tôi không chịu nổi sự đả kích này " Vương Nguyên nói mà ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ , không nói cũng biết cậu đang nghĩ về ba mẹ cậu đang ở tại ngoại ô Bắc Kinh ...

" cũng tốt , là cậu sai trước mà " câu nói lạnh được phát ra tại cửa miệng của Tuấn Khải , khiến Vương Nguyên chết lặng tại chỗ . Xem ra ải này cậu thật sự qua không nổi rồi , bên sai là mình làm sao kháng án được đây [ ba mẹ ! Con xin lỗi ... ]

" Tuấn Khải , em có đi mua cho anh sủi cảo mà anh thích nè , anh ăn không ? " Tiểu Ngọc từ ngoài bước vào cầm theo một hộp sủi cảo có lẽ đã mới đi mua về .

" tôi thích ăn sủi cảo sao ? " Tuấn Khải nhìn cô khó hiểu nói .

" à ! Có lẽ anh không nhớ , vậy anh cứ ăn thử đi "  không chấp nhất với Tuấn Khải , cô vẫn muốn anh ăn thử , muốn vì những thứ này mà lôi kéo kí ức anh quay lại .

" có lẽ tôi không nên làm kì đà cản mũi ở đây rồi , tôi ra ngoài trước " Vương Nguyên thấy nếu ở lại cũng chẳng thay đổi được gì nên muốn rời khỏi đây .

" à Vương Nguyên ! Cũng trể rồi cậu về nhà đi , tôi ở đây với Tuấn Khải là được rồi , dù sao anh ấy cũng đã tỉnh , cũng không quá khó khăn nữa , anh về đi " Tiểu Ngọc nghĩ anh cũng đang lo về chuyện của Tuấn Khải nên muốn anh về sớm để nghỉ ngơi , phần còn lại cô cũng muốn ở riêng với Tuấn Khải , muốn gợi lại những hình ảnh tươi đẹp của cả hai trong 2 năm qua .

Chợt nhớ là Kì Đồng cũng đợi mình nên Vương Nguyên cũng không từ chối cô , " vậy tôi về trước , hai người ở lại vui vẻ " Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng rồi lái xe về căn nhà của cậu , căn nhà có lẽ sắp xa chủ của mình ...

" cậu về rồi hả ? Ăn gì chưa ? Mình có mua Pizza nè , qua ăn một ít đi " Kì Đồng niềm nở hỏi mọi thứ , có lẽ như đang che giấu thứ gì .

" bức thư đó đâu ? " Vương Nguyên không chần chừ mà hỏi về bức thư đó .

" ầy ~ ăn trước đi rồi tính " Kì Đồng lo cho cậu sẽ buồn vì thấy có lỗi với ba mẹ của Vương Nguyên .

" đưa nó cho mình . Trước sau cũng phải đọc thôi . Không đọc nó có thể biến mất hay sao ? " Vương Nguyên biết dù có tránh né được hôm nay vậy còn ngày mai ... vẫn phải đối mặt .

" đây " Kì Đồng cũng phải tôn trọng Vương Nguyên nên cũng đưa cậu bức thư ấy .

Mở bức thư ra mà đọc từng chữ từng chữ thật rõ ... sắc mặt cậu ngày càng khó coi ... Bởi vì nội dung bức thư là ....













End chap 5
Cảm ơn mọi người đã ghé qua đọc ...
Mình sẽ cố ra chap nhanh nhất có thể
Thân chào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net