Chương 4: Phi lễ chớ nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đặt hoa lên tủ đầu giường, ngồi đó một lát rồi cũng đứng lên ra về. Chiếc xe rời bệnh viện cũng không chạy tới nhà cậu, mà đi theo hướng đến một studio quen thuộc. 

Hôm nay cậu cần phải chụp hình demo cho sản phẩm mới, ngày mai sẽ có buổi livestream giới thiệu sản phẩm của nhãn hàng cậu làm đại diện thương hiệu. 

Nhân viên makeup của cậu đã có mặt ở studio, đang nhìn đồng hồ trên tay, cốp đồ nghề đã mở sẵn trên bàn. Anh ta nhìn đồng hồ xong thì quay sang cầm lấy lọ khử trùng, mở nắp rồi phun một lượt lên đống công cụ. 

Stylist cũng đang ủi lại quần áo. Máy uốn tóc cũng đã cắm sẵn vào ổ điện. 

“Tôi tới rồi, xin chào mọi người.” Vương Nguyên bước vào phòng hoá trang, vui vẻ chào hỏi. Nhiếp ảnh gia của studio bưng một cái màn hình dọc lớn đi ngang qua, cũng lên tiếng chào hỏi với cậu. 

Chương Phong thấy Vương Nguyên tới, đã bắt đầu lấy bông tẩy trang và vài lọ tinh dầu dưỡng da ra mở nắp. Đỗ Lam Lam dừng lại động tác là ủi trên tay, nhăn nhó nhìn Vương Nguyên, “Vương Tuấn Khải bao giờ mới đi làm lại chứ. Sắp tới bao nhiêu là việc.” 

“Em mới đi thăm cậu ấy xong. Vẫn chưa tỉnh.” Vương Nguyên đáp lại Đỗ Lam Lam rồi ngồi xuống cái ghế trước gương, Chương Phong cầm kẹp tóc kẹp ngược tóc mái của cậu lên, bắt đầu dùng bông tẩy trang lau một lượt lớp makeup trước đó. Vương Nguyên vừa nhắm mắt vừa nói, “Công ty đang bảo sẽ sắp xếp trợ lý mới.”

“Cũng 1 năm tròn rồi. Rõ ràng cũng không bị thương nặng lắm. Sao lâu tỉnh vậy nhỉ.” Đỗ Lam Lam thở dài thườn thượt rồi lại quay sang xử lý mấy set trang phục chuẩn bị cho buổi chụp. 

Vương Nguyên cũng không đáp nữa, Chương Phong đã lau đến miệng cậu rồi. 

Lớp bông thấm đẫm nước tẩy trang nhẹ nhàng lướt qua lau đi lớp son nhẹ trên môi, mang theo mùi thơm và cảm giác mát lạnh. 

Chương Phong lau xong, chầm chậm lên tiếng, “Cậu chịu khó ngủ điều độ chút, dạo này có quầng thâm mắt rồi đấy.”

“Ừ tôi biết rồi.” Vương Nguyên bằng tuổi Chương Phong, đối thoại khá thoải mái. 

Đỗ Lam Lam và Chương Phong đều là người của công ty sắp xếp tìm cho cậu, làm việc chung với nhau đã được 3 năm rồi. Họ không tính là người giỏi nhất, nhưng là người hợp nhất. 

Vương Nguyên nghĩ, nếu cậu có thể thành lập một phòng làm việc riêng thì chắc chắn sẽ chiêu mộ những người này về làm đoàn đội cho mình. Có điều hiện giờ Vương Kim Thanh chưa cho phép, mà ông cũng vẫn để nguồn tài nguyên cho cậu nên cũng chưa cần thiết đề cập đến vấn đề thành lập phòng làm việc. 

Sau khi tạo hình xong, Vương Nguyên sang phòng chụp bắt đầu buổi chụp hình. Setup bối cảnh và ánh sáng đều đã hoàn thiện. Cần chụp một vài tấm hình và quay một clip ngắn tuyên truyền ghép vào mở đầu của quảng cáo là được. 

Tiếng tít tít của đèn flash khi máy ảnh ấn chụp vang lên liên tục. 

Vương Nguyên tạo dáng, dùng tay nhấc nhẹ vạt áo để logo thương hiệu lộ rõ, nét mặt lạnh lùng sang trọng đầy khí chất. 

“Tốt! Tốt!” Nhiếp ảnh gia mỗi một lần ấn máy đều hài lòng hô lớn. Vương Nguyên dùng dư quang liếc về phía màn hình dọc. 

Máy ảnh của nhiếp ảnh gia có một sợi dây nối tới màn hình dọc lớn bên cạnh, để nhân viên nhãn hàng kiểm tra chất lượng hình ảnh ngay tại chỗ, xem có cần thay đổi góc độ hay ánh sáng gì không. Nhân viên studio và của nhãn hàng đều xúm lại ở màn hình dọc, xì xào tán thưởng nhan sắc tinh mĩ chưa qua chỉnh sửa của cậu. 

Thường thì sẽ có một người không xúm lại xem như vậy. Người đó chỉ đứng một góc, vẻ mặt không cảm xúc, lúc thì nhìn cậu, lúc thì nhìn mặt đất, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Người ta sai vặt hắn cái gì thì hắn sẽ chầm chậm đi thực hiện cái đó. 

Nửa năm quay phim trên núi không gặp gỡ, về đến nơi thì hắn đã hôn mê trong bệnh viện rồi. 

Công bằng mà nói, hắn chẳng được việc cho lắm. 

Nhưng không có hắn, rất trống vắng. 

.

.

.

Ánh nắng mùa thu chiếu vào phòng, phản lên bốn bức tường trắng, sáng rực rỡ, ấm áp như một lớp mật ong. 

Vương Tuấn Khải tỉnh lại. 

Không phải Vương Tuấn Khải của thời đại này tỉnh lại. Cũng không phải Thiên Diêu của thời đại trước tỉnh lại. 

Mà là Thiên Diêu tỉnh lại trong thân xác của Vương Tuấn Khải tự kỷ. 

Hắn giật mình mở choàng hai mí mắt, rồi lại bị cái chói loà của căn phòng làm cho nhắm tịt lại lần hai. 

Nơi quái quỷ gì thế này? 

Bốn bề đều phẳng mượt, màu trắng. Vương triều Đại Cẩm mỗi một căn phòng đều là tường gỗ hoặc tường đá tường đất, nào có sáng trắng như này. 

Vương Tuấn Khải có chút hoảng hốt mà ngồi dậy. Cơ thể mệt rũ không chút sức lực làm hắn hụt một hơi khí. Hắn tự sờ loạn lên trước ngực mình, tìm kiếm vết thương do bị lưỡi đao đâm xuyên. 

Không có. Không hề có. 

Đây còn là cơ thể của người trưởng thành, không phải tiểu hài tử mới lọt lòng. 

Thẫn thờ một lúc, Vương Tuấn Khải mới giật mình mà hoàn hồn, dò xét môi trường xung quanh. 

Trên tường có gắn một cái thứ gì đó vuông vuông màu đen mỏng dính, có rất nhiều hình ảnh thay đổi liên tục, lại còn phát ra tiếng nhạc. 

Vương Tuấn Khải hiếu kì nhìn sang, trực giác của một tướng quân khiến hắn cảnh giác mà cẩn thận quan sát vật kia. 

Từ trong vật kia liên tục phát ra những tiếng nhạc mạnh mẽ sôi động, khung cảnh rất nhiều ánh sáng lấp lánh màu xanh lục trên nền đen vẫy loạn. Giống như một buổi biểu diễn xướng khúc. 

Vương triều Đại Cẩm không được phép xướng khúc. 

Đã ban bố lệnh cấm lên toàn bộ lãnh thổ rồi. 

Chiếu chỉ do chính Hoàng thượng ban bố. 

Ai xướng khúc sẽ bị chém đầu! 

Vương Tuấn Khải nhăn nhăn nhó nhó mà định quay mặt đi, nhưng hắn còn chưa kịp quay đi, thì ở trên vật đen trên bức tường kia đã chuyển cảnh sang vũ đài. 

Một thiếu niên hừng hực khí thế, tóc ngắn hơi cong nhẹ, mặc một bộ đồ đen kì quái có rất nhiều thứ trang trí, gần như ôm sát cơ thể thon dài, đang không ngừng nhảy nhót theo tiếng nhạc. 

Vương Tuấn Khải giây đầu tiên trợn trừng mắt lên: Nơi nào thế này??? Phóng túng tới vậy sao???

Giây thứ hai, hắn đã nhận ra gương mặt kia, liền khiếp hãi hít ngược một hơi khí, “Hoàng… hoàng thượng???”

Giây thứ ba, hắn đã phát hiện bộ y phục kia của Hoàng thượng gần như xuyên thấu như một tấm lưới đánh cá. Từ phía trước còn có thể nhìn thấy… hai điểm hồng nhạt hai bên ngực. 

Vương Tuấn Khải trợn đến muốn rớt cả con ngươi ra ngoài, ngay sau đó hắn lập tức dùng tay che kín hai mắt, quay ngoắt đi, “Á!! Phi lễ không được nhìn!”

Tiếng nhạc trên tường vẫn tiếp tục xập xình, lẫn vào đó là tiếng hò reo của hàng ngàn con người, so với tiếng hô của 5 vạn quân binh hắn dẫn ra trận còn muốn vang dội hơn. 

Lòng bàn tay hắn ẩm ướt, hơi thở có chút nóng, hốc mắt cũng cay cay. 

Chủ yếu là hắn thất vọng.

Hắn đổi phần dương thọ còn lại của mình ở kiếp trước để cầu cho Hoàng thượng đầu thai chuyển kiếp được thuận lợi suôn sẻ, sống tốt một chút. 

Thế nào Hoàng thượng lại nghèo đến mức phải làm nghề ca kĩ, đi mua vui cho thiên hạ một cách hớ hênh như vậy chứ! 

Sau một buổi đàm đạo mắt lớn trừng mắt bé đầy quỷ dị với Bạch Vô Thường, Vương Tuấn Khải vẫn chưa thể xác định được bản thân đang ở đâu, mình đã chết chưa, tại sao mọi thứ lại khác lạ như này, tại sao hắn vẫn giữ được kí ức…

Hắn chỉ biết hắn vẫn tên Vương Tuấn Khải, vẫn 21 tuổi, ngũ quan gương mặt không khác biệt gì cả, nhưng tóc tai y phục đều kì lạ, cơ thể thì gầy và yếu nhược, không chút sức lực. So với cơ thể cũ của hắn cường tráng cao lớn, thì cơ thể này được mỗi cái chiều dài. 

Hắn nghĩ tên Quốc sư quỷ tha ma bắt kia đã nói dối hắn. Hắn giờ này đã phải chết rồi, mà chết còn không được đầu thai. Cớ sao hiện tại hắn lại ở nơi này, chắc không phải Quốc sư đã bán linh hồn hắn cho bộ tộc quái thai nào đó chứ?

Sau đó thì Vương Tuấn Khải bị Bạch Vô Thường bắt nằm im trên giường không được động đậy, để ông ta kiểm tra. 

Vương Tuấn Khải nhăn nhó nhìn ông, cảnh giác, “Ngươi làm gì đấy??” 

“Khám bệnh cho cậu chứ làm cái gì?!” Bác sĩ bực bội, “Nằm im, đừng có trừng tôi!” 

Vương Tuấn Khải thấy cái vật gì đó lạnh lẽo luồn qua kẽ hở trên áo mình, dí lên ngực trái, Bạch Vô Thường đeo đầu còn lại của thứ đó lên hai lỗ tai, bộ dạng chuyên chú nghiêm túc. 

Vớ vẩn! Ngươi xem ta là con nít à??? 

Vương Tuấn Khải để cho ông ta một con đường lùi cuối cùng, hắn giơ cổ tay ra về phía ông ta. 

“Bắt mạch đi. Rút cái thứ này ra!”

Bác sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, “Đây đâu phải viện y học cổ truyền? Tôi là bác sĩ chứ có phải thầy lang đâu?”

Không giống nhau à? 

Bác sĩ chứ không phải Bạch Vô Thường? 

Là giống như Thái y sao?

Vương Tuấn Khải thở ra một hơi, cảm thấy bản thân cần phải nghiên cứu nhiều hơn về cái thế giới này mới được. Nhưng nghiên cứu kiểu gì đây? Hắn chẳng hiểu cái gì cả. Phải kiếm người để hỏi. 

Ánh mắt hắn di chuyển một vòng, dừng lại trên gương mặt trung niên của Bạch Vô Thường. 

Hắn là Bảo Khánh tướng quân uy vũ, mưu lược hơn người, đương nhiên mắt nhìn người không tệ. Người trước mặt này, nhìn kĩ thì trông mặt mũi cũng tri thức, chắc là cũng có hiểu biết. 

Thế là hắn nghiêm túc: “Ta hỏi ông vài câu được không?”

“Được.” Mãi mới thấy hắn bình thường một chút, bác sĩ cũng ôn hòa lại không ít. 

Vương Tuấn Khải dò hỏi, “Ông biết vương triều Đại Cẩm không?”

Bác sĩ giần giật mi mắt, cảm giác cậu thiếu niên này chính là học nhiều quá bị lậm rồi, nhưng dẫu sao cũng là người bệnh hôn mê 1 năm mới tỉnh, đầu óc xảy ra chút vấn đề cũng không có gì kì lạ, thế là ôn hòa đáp, “Vương triều Đại Cẩm là niên hiệu của nước ta khoảng hơn một ngàn năm về trước, chính xác là một ngàn ba trăm chín mươi lăm năm về trước. Tư liệu lịch sử về vương triều này đã thất lạc, là một giai đoạn lịch sử có nhiều tranh cãi. Dã sử kể lại, sau khi Hoàng đế đời cuối băng hà, Bảo Khánh tướng quân dẹp loạn Man Phỉ và chết trận, thì quần hùng nổi lên tranh bá, lật đổ Đại Cẩm, đất nước chuyển sang một giai đoạn mới. Có thông tin cho rằng chính vì Hoàng đế đời cuối có vấn đề, bị người dân lên án nên mới xảy ra việc Đại Cẩm diệt vong. Thông tin này không xác thực, nhưng vì tính chất đặc biệt của nó, mà các đời về sau đều không muốn bảo tồn thứ lịch sử này nữa. Dã sử lưu truyền trong dân gian, đến nay chỉ còn vài mẩu. Quốc gia cũng đang nghiên cứu thêm tư liệu về chuyện này.”

Vương Tuấn Khải nghe mà đầu mày nhíu chặt. 

Hoàng đế đời cuối là ai hắn không rõ. Nhưng Bảo Khánh tướng quân là hắn mà?? Ở thời điểm đó, người ngồi trên ngai vàng là Vương Nguyên. 

Hoàng thượng vì lo cho bách tính mà cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, mỗi một bức thư nét chữ xiêu vẹo gửi tới Kinh Bắc cho hắn đều nói rằng nơi này thiếu tiền nơi kia thiếu muối, nơi nọ lại dịch bệnh hoành hành, chỗ thì hạn hán chỗ thì ngập lụt, Thiên Diêu, trẫm đau đầu khôn tả…

“Vị Hoàng đế đó tên gì?” Hắn nén lại xúc động trong lòng mà hỏi.

Bác sĩ đáp: “Tên húy thất truyền rồi, tên tự Nhật Viễn.”

Vương Tuấn Khải cảm thấy đất trời như tối sầm lại. 

Nhật Viễn, sao hắn quên được cái tên đó… Vương Nguyên, tự Nhật Viễn, cái tên này là Thái thượng hoàng ban cho từ khi Vương Nguyên lên 15, ngay trước khi Thái thượng hoàng băng hà và Vương Nguyên lên kế thừa ngôi vị.

Vương Nguyên thì có vấn đề gì được cơ chứ? 






Hết chương 4.

Vở kịch nhỏ:

Thiên Diêu: Bẩm Hoàng thượng, trang phục đi diễn của người thật là không phù hợp thuần phong mĩ tục!

Nhật Viễn: ... Cập nhật tí đê. Thời đại ngày nay ai còn cổ hủ thế nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net