Chương 6: Quân thần chi lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên thu tay lại, “Phải ha.”

Nói rồi cậu đặt lại chuồn chuồn nhỏ lên đầu mình, quay người úp sấp xuống tiếp tục lật sách, nhìn những khối chữ vuông đen nhoè nhoẹt trên trang giấy trắng, bắt đầu ê a đọc. 

Đọc được một lúc thì dừng lại, đầu mày khẽ nhíu,

“Vương Tuấn Khải, đây là chữ gì thế?” 

Vương Tuấn Khải liếc mắt qua, ghé sát tới chỉ vào trang sách, “Chữ ‘diêu’ thưa Điện hạ.” 

“‘Diêu’ nghĩa là gì?” 

“Nghĩa là rất xa. Ví dụ như con đường xa.”

Vương Nguyên âm thầm nhớ kĩ, rồi lại cau mày, “Ta không thích chữ này.” 

"Tại sao vậy?"

"Ý nghĩa của nó làm ta... khó chịu." Thái tử hơi rũ mắt, mặt quay đi một chút giống như từ chối học.

Vương Tuấn Khải không để ý sâu tới thế, đơn thuần nghĩ vì chữ “diêu” nhiều nét, Thái tử lười ghi nhớ, thế là hắn chiều chuộng bảo, “Vậy ngươi đọc sang chữ khác đi. Ngày mai Sư phó kiểm tra bài, ngươi cứ thấy cái chữ ngươi ghét nhất, thì đọc nó là ‘diêu’ là được.” 

Vương Nguyên tủm tỉm cười, hai chân đung đưa. Vạt cẩm bào lục nhạt như mạ non trải trên nền gỗ của đình, hoà với gió và hơi nước tạo thành khung cảnh thích mắt, giống như một mảnh chồi non trên thân cây cổ thụ, thả mình theo gió mây. 

Cậu đọc mãi đọc mãi, bắt đầu thấy chán, chuyển sang ngâm nga hát. 

Thời điểm Thái tử 8 tuổi, việc xướng khúc vẫn là một điều bình thường ở Đại Cẩm. Có điều không chỉ hoàng thất mà rất nhiều người đều xem nhẹ con hát, coi đó là trò mua vui thiên hạ. Chỉ những dòng dõi văn võ thư hương mới được người ta tôn trọng. Yến tiệc trong cung cũng không có các màn múa hát biểu diễn, mà thường sẽ là tấu cầm, ngâm thơ. 

Vì thế Thái tử bình thường không được phép xướng khúc. 

Vương Tuấn Khải nhắc nhở mấy lần, cậu cũng mới ghi nhớ một chút. Trước mặt mọi người không được ngâm khúc, nhưng trước mặt hắn thì có thể. 

Tiếng ngâm nhè nhẹ tạo thành khúc nhạc thanh thoát non nớt, lá cây xào xạc như hoà tấu. Vương Tuấn Khải không đọc vào đầu thêm được chữ nào, hắn dời tầm mắt sang Thái tử, ngây ra một hồi.

“Thái tử Điện hạ.” Sau thời gian nửa nén nhang, Vương Tuấn Khải mới lên tiếng, “Chiều tối nay có buổi ca kịch và biểu diễn tỳ bà ở Trúc Linh Lâu. Sáng nay trên đường vào cung ta nhìn thấy.”

Vương Nguyên ngẩng mặt dậy, “Thật sao?” 

“Thật. Ngươi đi không? Ta đưa ngươi đi.” 

“Đi chứ!!” 

Vương Tuấn Khải thi thoảng sẽ lén lút đưa Vương Nguyên xuất cung. Tất nhiên sẽ có ám vệ đi theo. Chuyện Thái tử xuất cung vốn không quá khắt khe, chỉ là Thái tử mắt kém, cho nên phải có người theo cùng. 

Lần nào Vương Tuấn Khải cũng đưa Vương Nguyên đến Trúc Linh Lâu, một nơi gọi là thanh lâu kĩ viện. 

Các nữ nhân ở đó đều biết xướng khúc, chơi đàn, múa lụa. Trúc Linh Lâu có vũ đài lớn, nên thi thoảng sẽ có gánh hát rong tới đó mướn địa điểm tổ chức ca kịch. Các Vương gia và công tử nhà quyền quý cũng hay tới. Vương Tuấn Khải và Thái tử thường phải cải trang để tránh phiền phức.

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên tới đó. Vương Nguyên rất hứng thú với xướng khúc và nhạc khí. Còn hắn ngoài mấy thứ đó ra thì còn thích coi ca kịch, tuồng kịch.

Vương Nguyên nhìn không rõ, hắn sẽ nhờ người sắp xếp chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất cho Thái tử. Rồi hắn sẽ ngồi cạnh, tỉ mỉ miêu tả rõ từng chút từng chút cho cậu. 

Cho tới tận khi Vương Nguyên hoàn toàn mất đi ánh sáng vào năm 9 tuổi, bọn họ vẫn duy trì thói quen lén lút xuất cung đi nghe ca kịch. 

Nhưng tới năm Vương Nguyên 15 tuổi. 

Thái thượng hoàng khi đó phải ra trận đánh giặc, dường như biết rõ chuyến này không hẹn ngày về, nên đã ban tên tự Nhật Viễn cho Vương Nguyên sớm. Sau đó thì ngự giá thân chinh dẹp loạn biên ải, đánh thắng rồi, nhưng đáng tiếc, người đã không thể an toàn trở về. 

Vương Nguyên theo chiếu chỉ người viết từ trước khi ra trận mà kế thừa ngai vị, trở thành Hoàng đế kế tiếp của Vương triều Đại Cẩm. Hoàng hậu trở thành Hoàng Thái hậu, che rèm nhiếp chính, hỗ trợ tân đế. 

Khoảng thời gian đó, Vương Tuấn Khải đang làm việc cho Cấm quân, ra sức luyện tập trên thao trường, muốn lấy yêu bài thủ lĩnh Cấm quân. Cấm quân chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho Hoàng thượng một cách trực tiếp, thường do tâm phúc của Hoàng thượng đảm nhận, nên Vương Tuấn Khải đi con đường này cũng tương đối thuận lợi. Khi các ca ca của hắn đều trở thành quan võ, thì hắn cũng chỉ muốn trấn thủ Hoàng cung mà thôi. Chỉ là để có thể nắm được lệnh bài thống lĩnh thì hắn cần trải qua thi sát hạch. 

Lúc Vương Tuấn Khải thành công nắm được yêu bài thống lĩnh Cấm quân, thì nghe một tin trời giáng. 

Hoàng thượng đã ban chiếu chỉ, toàn bộ lãnh thổ Đại Cẩm không được phép xướng khúc, tổ chức ca kịch gì nữa. 

Bắt được kẻ nào xướng khúc, sẽ chém đầu. 

Nhưng là thánh chỉ của Hoàng thượng, làm gì có ai dám trái. Huống hồ vốn dĩ xướng khúc cũng chỉ là trò mua vui. 

Địa vị của ca kĩ ca nương, đã thấp nay lại còn thấp hơn nữa, cái nghề đó chỉ trong vài ngày đã dần biến mất hết sạch.

Vương Tuấn Khải ngơ ngác không hiểu, tại sao Hoàng thượng lại thẳng tay xoá sổ một thứ đã từng khiến cho đôi mắt mịt mờ của bản thân người trở nên lấp lánh. 

Vương Nguyên không nhìn thấy, không thể đọc tấu chương, thường xuyên gọi thống lĩnh Cấm quân vào điện đọc tấu chương cho cậu phê chuẩn. 

Vương Tuấn Khải có cả tuổi thơ làm thư đồng cho người kia, đã quen với chuyện đọc chữ cho cậu nghe rồi. 

Hắn cảm thấy Vương Nguyên lên ngôi xong đã không còn như xưa nữa, cái ngây thơ chân thành gần như biến mất, thay vào đó là sự dè dặt thận trọng, lạnh nhạt kiệm lời hơn không ít. Điều đó làm hắn rất không thoải mái. Trong kì vọng và tưởng tượng của hắn, Vương Nguyên nếu làm đế vương sẽ phải là bậc đế vương thân thiện dễ gần giống như Thái thượng hoàng khi xưa vậy. 

Hắn nhịn không được mà hỏi, “Bệ hạ, có điều này thần không hiểu cho lắm, có thể hỏi không?”

“Ái khanh cứ nói.” Vương Nguyên nghe giọng Vương Tuấn Khải, thấy cực kì an tâm, thả lỏng hơn không ít. Trước mắt là một vùng xám xịt mịt mờ, trống trải không có bờ bến, mỗi một ngày trôi qua đều rất cô quạnh, chỉ có tiếng nói của Vương Tuấn Khải mới khiến cậu bình tĩnh lại được.

Thống lĩnh Cấm quân hỏi, “Tại sao lại phải ban lệnh cấm xướng khúc vậy?” 

Nghe hắn hỏi thế, sắc mặt đang thư thái của Hoàng thượng bỗng sa sầm. 

Cậu quay mặt đi một chút, mi mắt hơi rũ xuống, khoé môi cũng tản mác thái độ lạnh nhạt, “Cái đó ngươi không cần biết. Trẫm không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi.”

Vương Tuấn Khải hơi siết nắm tay, nhưng rất nhanh lại buông ra. Hắn biết Hoàng thượng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn cứ luôn có ảo giác nhất cử nhất động của hắn Hoàng thượng đều có thể phát giác. 

Hắn cúi đầu, “Thần thất lễ. Mong Hoàng thượng trách phạt.” 

Thời gian đã chầm chậm trôi đi, trước mặt hắn hiện giờ là Hoàng thượng, người mặc Hoàng bào ngồi trên long ỷ, nắm giữ vận mệnh quốc gia, từng lời nói cử chỉ đều là trách nhiệm nặng như núi. Đã không còn là đứa trẻ mặc cẩm bào lục nhạt nằm bò ra mộc đình, vừa ngâm nga hát vừa chơi với chuồn chuồn, vừa ủ ê ca thán với hắn rằng cậu không muốn đọc sách.

Khoảng cách quân thần chi lễ ngày càng thêm đậm rõ. Hắn cũng không còn có thể nắm bàn tay Hoàng thượng, dẫn cậu chạm lên đồ vật gì đó rồi mô tả cho Hoàng thượng biết hình dáng của vật ấy ra sao. 

Vương Nguyên từng bảo, sau này lớn lên rồi, ngươi đi xa hơn, sẽ thấy bầu trời không còn vô vị. Nhưng sau khi lớn lên rồi, thứ khiến Vương Tuấn Khải cảm nhận sâu sắc nhất về sự xa xôi xa vời, chính là giao tình giữa hai người họ.

Xa tới mức trước mặt người khác, hắn không được phép nhìn thẳng vào Hoàng thượng.

Xa tới mức, một đạo thánh chỉ phi lí của Hoàng thượng, người không có nghĩa vụ phải giải thích cho hắn biết tại sao.

Thống lĩnh Cấm quân so với thư đồng, đương nhiên cao quý hơn. 

Nhưng Vương Tuấn Khải ước gì thời gian mãi mãi dừng lại ở mộc đình năm đó. 

.
.
.

Loay hoay với cục sắt nhỏ nửa ngày trời, Vương Tuấn Khải vẫn rất mù mờ với thời đại này.

Vương triều Đại Cẩm diệt vong lâu rồi, hiện giờ là tương lai hơn một ngàn năm sau. Mọi thứ đều đổi khác hoàn toàn. Tuy có nhiều kiến trúc vẫn giữ lại được nét cổ xưa, nhưng cũng không thấm vào đâu với hàng vạn toà lầu vuông vức. 

“Rốt cuộc ngươi là ai hả? Ngươi là gương thần sao?” Vương Tuấn Khải lỡ tay bật camera trên điện thoại, tự soi được bản thân bên trong, có chút xíu mất kiểm soát rồi lộ ra sự sợ hãi. 

“Tôi là trợ lý ảo Tiểu Bạch của bạn. Đã tìm kiếm cho bạn những đề xuất liên quan về gương thần: Thầy bói dùng tấm kính nát làm giả gương thần ở khu du lịch cổ trấn, lừa du khách nước ngoài số tiền lên đến 7 tỉ, cơ quan chức năng vào cuộc, quyết thanh trừng mê tín dị đoan; Các chị em, chiếc gương này quả là gương thần, soi vào không bị méo mặt, thực sự đẹp hơn camera sau của Apple 100 lần, mua ngay tại đây; Truyện cổ tích Bạch tuyết và 7 chú lùn; Phim điện ảnh chuyển thể từ cổ tích Bạch tuyết và 7 chú lùn, vòng casting thu hút không ít minh tinh tham gia dự tuyển...”

Vương Tuấn Khải: “...?”

Cái cục sắt này sao lắm mồm thế nhỉ? 

“Tiểu Bạch! Ngươi có phải gương thần không?” 

“...” Cục sắt nhỏ không trả lời nữa.

Đừng nói là nó còn đọc được suy nghĩ của hắn nhé?

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch! Ta đang gọi ngươi đấy!” Hắn nói lại một lần nữa chậm rãi, thầm nghĩ không biết có phải do khẩu âm của mình khác thời nay quá không, nhưng hắn nghe có khác nhau gì đâu. Hay là gương thần thật sự đọc được suy nghĩ của hắn rồi? Vương Tuấn Khải hơi xìu xuống, “Ta xin lỗi vì lúc nãy thầm chửi ngươi lắm mồm.” 

Điện thoại: “...”

Hắn tức lên: “Ê! Ngươi điếc à?”

“Tôi đây.” Trợ lý ảo Tiểu Bạch lên tiếng. 

“Ta gọi tên ngươi ngươi không đáp, ta gọi ‘ê’ thì ngươi đáp? Ngươi thiếu đòn à?”

“Thiết lập gọi trợ lý ảo hiện tại là ‘ê’, để thay đổi cài đặt này, bạn hãy vào cài đặt, hệ thống, bảo mật, trợ lý ảo, khẩu lệnh, thay đổi từ ‘ê’ thành khẩu lệnh bạn muốn.”

Vương Tuấn Khải: “...?”

Hắn còn đang loay hoay với Tiểu Bạch, thì cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra. Lần này là một người phụ nữ trung niên, dáng người có chút mập mạp, gương mặt tương đối phúc hậu. Bộ dạng bà ấy hơi vội vã, đầu mày nhíu lại căng thẳng.

Vương Tuấn Khải mới ngẩng đầu, chưa kịp lên tiếng, dì Thẩm đã vội vã lao tới nắm hai vai hắn, “Ôi trời đất ơi con tỉnh rồi đấy sao??? Con có nhớ dì là ai không?”

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn bà, trông… không quen tí nào. 

Ngoại trừ Vương Nguyên ca sĩ gì đó nhảy nhót trên tường là có gương mặt y hệt Hoàng thượng, còn lại hắn không nghĩ sẽ có ai giống như những người xung quanh hắn đời trước.

“Vị đại nương này…” Hắn hơi nhích người tránh khỏi bà, lịch sự nhưng bối rối mà lên tiếng.

“Con đang nói chuyện đấy à?” Dì Thẩm khựng lại, dựng thẳng người lên,  “Tiểu Khải, con đang nói chuyện à?”

“Sao ta lại không thể nói chuyện?” Vương Tuấn Khải nhíu mày thật sâu. 

Dì Trương không biết nên vui hay nên sợ, hốt hoảng che miệng lại, chạy đi gọi bác sĩ tới. Bà vừa đi theo gót bác sĩ trên hành lang, vừa sốt sắng, “Chắc chắn là có chuyện gì đó rồi. Thằng bé không bình thường. Trước kia nó mắc chứng tự kỷ, không nói không cười, ai hỏi gì cũng không đáp, ông phải xem cho nó giúp tôi…”

Bác sĩ cũng hoang mang, “Trước đây tự kỷ? Từ lúc cậu ấy tỉnh lại sáng nay, tôi thấy cậu ấy chẳng có vẻ gì là không bình thường cả, chỉ là tư duy hơi chậm một chút. Không giống tự kỷ. Giống như mọt sách học quá nhiều cổ văn thì có.”

“Ông xem đầu óc nó xem có bị gì không đi!”

Bác sĩ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy gương mặt đang hơi mất kiên nhẫn của Vương Tuấn Khải, “Sao lại là ông nữa?”

Vấn đề là mọi kiểm tra về hắn ông đều đã làm hết rồi, đang hoàn tất xét nghiệm để gọi người nhà báo tin hắn tỉnh thì bà cô này đã lao vào văn phòng bù lu bù loa lên. 

Giờ này còn khám cái gì nữa? Khám dây thần kinh à? 

“Dì ấy bảo trước khi hôn mê cậu mắc chứng tự kỷ, không nói không cười, hiện giờ cậu nói chuyện bình thường, khiến dì ấy hoảng.” Bác sĩ tò mò nhìn hắn, “Cậu có nhớ được chuyện trước khi ngất đi không?”

Vương Tuấn Khải nhớ chứ, hắn nhớ rất rõ.








Hết chương 6.

Vở kịch nhỏ:

Thiên Diêu: Cái cục sắt này ngươi có thể trả lời vào đúng trọng tâm không hả?

Tiểu Bạch: Ngươi không hỏi đúng lệnh làm sao ta xử lý được?

Thiên Diêu: Vậy xin hỏi ta đang ở đâu đây?

Tiểu Bạch: Xin lỗi, tôi không hiểu bạn đang nói gì. Đã đề xuất cho bạn những kết quả tìm kiếm liên quan: Đề xuất Tiểu thuyết Fanfic Tôi Không Cho Phép, nội dung nam chính mất trí nhớ. Tôi là ai? Đây là đâu?; Kinh ngạc! Giới du lịch tìm thấy thiên đường trần gian, đây là đâu? Ấn vào xem ngay!; Hệ thống định vị GPS không nhạy khiến nhiều người đang lưu thông trên đường thì đột ngột mù phương hướng, không biết bản thân đang ở đâu. Về lỗi này, nhà sản xuất và vận hành hệ thống GPS cho hay..."

Thiên Diêu: ...?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC