Chương 7: Khế ước nghịch thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó...

Từ trong Hoàng lăng đi ra, hắn đã tới thẳng phủ Quốc sư. 

Quốc sư là trưởng tử của Sư phó, từ nhỏ đã quen biết với hắn và Hoàng thượng, học cùng với nhau. Nhưng Quốc sư rất thông tinh tượng, thường xuyên dựa vào tinh tượng để dự báo đúng thiên tai, giúp ích rất nhiều cho đất nước. Quốc sư hơn hắn mấy tuổi, năm y lên 18 đã được Thái thượng hoàng ban cho phủ đệ riêng, có thư phòng to nhất cả nước, chỉ chuyên nghiên cứu tinh tượng, dự báo điềm xấu và tai ương cho đất nước. 

Quốc sư vẫn treo đèn lồng trắng ngoài cửa, quốc tang vẫn chưa kết thúc. 

“Thiên Diêu về rồi đấy à.” Quốc sư tên Cát Mạch, mặc trường bào tím thẫm, trên mũ có hai dải đuôi dài thả xuống hai bên vai, cầm quạt bước ra đón hắn. 

“Tại sao lúc Hoàng thượng lâm trọng bệnh ngươi không sớm báo với ta?” Vương Tuấn Khải nặng nề ngồi xuống bàn đá, bộ giáp trên người cứ như muốn kéo hắn đổ sụp xuống vậy.

“Quan hệ giữa ngươi và Hoàng thượng tốt như thế, Hoàng thượng không báo cho ngươi thì thôi, làm gì mà đến lượt ta.” Quốc sư Cát Mạch ngồi xuống đối diện với hắn, y nhìn tròng mắt đỏ quạnh của hắn đã đủ thấy hắn cực kì bất ổn, hắn chỉ đang cố giữ chút lí trí cuối cùng, “Hơn nữa, Hoàng thượng là từ bé đã ốm bệnh liên miên chứ đâu phải bây giờ mới bệnh. Chuyện này là điều sớm muộn.”

Vương Tuấn Khải siết nắm tay lại, “Cách đây 1 tháng, Hoàng thượng đã gửi thư cho ta.” 

Nói rồi, hắn lấy trong ngực ra một lá thư nhàu nhĩ, đưa cho Cát Mạch. 

Cát Mạch nhận lấy, vừa giở ra nhìn thì đã trầm sắc mặt xuống. 

Bên trên viết, “Thiên Diêu, nơi này không dành cho trẫm.”

Giống như một lời từ biệt. Đọc ra được đau khổ và tuyệt vọng. 

“Hoàng thượng chịu đựng bệnh tật khổ sở như vậy, từ cách đây 1 tháng đã biết trước bản thân mình không qua khỏi rồi. Bệnh tình lúc đó trở nặng chăng?” Vương Tuấn Khải gục mặt xuống bàn tay, “Ta về không kịp, không thể nhìn mặt Hoàng thượng lần cuối. Hiện giờ giữa hai ta đã cách nhau một tầng băng dày của Hoàng lăng.”

Một tầng băng dày của Hoàng lăng đâu phải chỉ đơn thuần là một tầng băng lạnh, mà người kia đã vĩnh viễn không mở mắt ra nữa, không nói chuyện với hắn được nữa. 

“ Số kiếp của y như vậy. Chính ta đã làm phép để Hoàng thượng được đầu thai chuyển kiếp.” Cát Mạch thở dài một hơi, “Có điều quá trình đó không mấy suôn sẻ, linh hồn Hoàng thượng bị kẹt lại không thể siêu thoát, dường như còn lưu luyến cái gì đó rất nhiều.” 

Vương Tuấn Khải ngẩng dậy, “Hiện giờ thì sao?”

“Ta không biết.” Cát Mạch lắc đầu, “Phải chờ bảy bảy bốn chín ngày xem sao.” 

Vương Tuấn Khải cúi đầu im lặng một lúc rất lâu. Đợi đến khi hắn ngẩng lên, trên mặt đã hiện vẻ kiên định quyết liệt, “Cát Mạch, ngươi biết chuyện tâm linh dị tượng, ngươi có thể làm phép cho ta không?”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đổi kiếp sau của ta lấy một đời an yên cho Hoàng thượng. Kiếp này ta tích đức không ít, chắc chắn phúc phần kiếp sau rất lớn.”

Cát Mạch ngẩn ra nhìn hắn, phụt một tiếng bật cười ha hả, “Hahaha, Thiên Diêu, ngươi ngây thơ quá, ngươi muốn chống đối mệnh trời?”

“Không được à?”

“Sinh lão bệnh tử, khó khăn thử thách hay thuận lợi an yên đều đã được vạch sẵn trong số mệnh của từng con người. Hoàng thượng kiếp sau có là như thế nào đi nữa cũng là những điều mà y nhất định phải tự trải qua, hoàn thành nhân quả và những tai kiếp trong đời. Điều ngươi muốn là nghịch thiên.” 

“Ta không muốn Hoàng thượng kiếp sau lại phải chịu đựng bệnh tật và nhiều phiền não như thế này.” Vương Tuấn Khải nghiêm túc, “Chí ít, ta muốn Hoàng thượng có thể sống lâu một chút, nhìn thấy được những thứ y muốn thấy.”

Quốc sư nhìn hắn chằm chằm một lúc, “Thực ra cũng không phải là không thể. Ngươi có thể chết ngay bây giờ, dùng phần dương thọ còn lại của kiếp này để cầu may mắn bình yên cho Hoàng thượng, nhưng như thế, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa.”

Vương Tuấn Khải mừng như thể bắt được cành cây giữa dòng nước siết. Không có Hoàng thượng, hắn tồn tại cũng chẳng có nghĩa lí gì cả. Dù là thống lĩnh Cấm quân trấn thủ Hoàng thành, hay là Bảo Khánh tướng quân đóng nơi biên ải, đều là vì bảo vệ Hoàng thượng, đều là vì Hoàng thượng mà sống. Hắn chết đi rồi, cũng phải uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, đến cả khung cảnh biển hoa Bỉ Ngạn cũng chẳng đọng lại chút gì trong tâm thức, như vậy thì đầu thai và không đầu thai có gì khác nhau? Sinh mệnh chấm dứt, hắn thà để linh hồn mãi mãi bị vây khốn lại nơi này, cũng muốn linh hồn Hoàng thượng được đầu thai vào một cuộc đời tốt hơn. 

“Được.” Hắn gật đầu, “Ta đồng ý.”

“Vậy bây giờ ta sẽ làm phép để ngươi dâng khế ước lên, thời điểm là vào khi mặt trời xuống núi, khi ấy có nhật nguyệt chứng giám.” Cát Mạch đứng dậy, ngón tay thon dài vuốt vuốt hai dải đuôi mũ, “Có điều, đó chỉ là lập khế ước. Ngươi phải chết, khế ước mới được thực thi. Đó là bước cuối cùng.” 

Cát Mạch không tỏ ra quá nhiều sự kinh ngạc trước quyết định của Vương Tuấn Khải. Vận đổi sao dời, mọi quyết định được đưa ra đều là số mệnh đã viết sẵn. Y cũng chẳng muốn cảnh báo hắn sẽ đau đớn này kia, làm thế là ngu ngốc hay gì cả. Y chỉ dặn hắn trước, rằng làm thế thì khỏi đầu thai. Đó là hậu quả tồi tệ nhất xếp sau cái chết rồi.

Chỉ là trong lòng Quốc sư thầm tò mò, một người như Vương Tuấn Khải, sẽ chết như thế nào để hoàn thành khế ước đây?

Vương Tuấn Khải làm xong khế ước, cắt máu tế lên nhật nguyệt, lập lời thề, rồi ngay đêm đó giục ngựa trở về quân doanh Kinh Bắc. 

Trước giờ hắn trấn thủ Kinh Bắc, đều lấy phòng thủ làm trọng, giữ vững bờ cõi là đủ rồi. Nhưng lần này khác. 

10 ngày sau, hắn đến được Kinh Bắc. Hắn nghỉ ngơi lại quân doanh 7 ngày, lập chiến lược chi tiết với các phó tướng.

Sau đó, hắn điều động toàn bộ 5 vạn quân binh dưới quyền của mình, ngay trong đêm tập kích tiến công đánh phá doanh trại của tộc Man Phỉ. 

5 vạn binh không là gì với Man Phỉ, nhưng quân Man Phỉ không thể ngờ Đại Cẩm còn đang quốc tang, mà lại bất ngờ tấn công như vậy, trở tay không kịp. 

Một đường chém chém giết giết ngót nghét tròn một tháng ròng rã, Bảo Khánh tướng quân cùng 5 vạn binh sĩ diệt quân Man Phỉ không còn sót lại lấy một mống. 

Chính hắn cũng bị thương te tua chồng chất, giáp ngực loang lổ đỏ tươi, không đỡ được những đường đao gươm của tướng lĩnh quân Man Phỉ. Những chỗ không có giáp che chắn, đã sớm máu thịt lẫn lộn.

Vừa tròn bảy bảy bốn chín ngày. 

Khi toàn binh hô to thắng trận, Vương Tuấn Khải giơ thanh gươm của hắn lên, quay lưng lại với mọi người mà đâm nốt cho chính mình một đao, tự sát. 

Hoàn thành bước cuối của khế ước, đổi dương thọ còn lại của mình lấy một đời bình an cho Vương Nguyên. 

Cũng là trừng phạt bản thân. Hắn bảo vệ được ai, khi chính Hoàng thượng hắn còn không bảo vệ nổi. 

Trong mắt các tướng sĩ, hắn là chết trận, không ai biết máu dính trên lưỡi gươm còn có cả của chính hắn. 

Vốn dĩ hắn có thể chết, ngay từ lúc ở phủ Quốc sư cũng được. Nhưng hắn không thể ích kỷ như thế. Hắn và Hoàng thượng đều không thể ích kỷ như thế. Chết vì bản thân, chết vì người mình yêu, chết vì hèn kém, là những cái chết rất ích kỷ, hắn sẽ thẹn với đời. Hắn lựa chọn dùng toàn bộ những gì mình có đánh đuổi quân Man Phỉ, giành lại an yên cho Đại Cẩm, hoàn thành sứ mệnh của mình với nước với dân, rồi sau đó, hắn mới có thể len lén lấy đi nốt chút hơi tàn của chính mình, trao cho ý trung nhân.

Cảm giác trước lúc chết đi, chính là toàn thân đau đớn, đau từ trong ra ngoài, thổn thức đến từng mạch đập. Dưới lưng là đất Đại Cẩm, là chiến bào, là máu nóng của chính mình. 


...

Thế mà tỉnh lại hắn lại ở đây, Đại Cẩm của hơn một ngàn năm sau. 

Nhìn thấy một người giống Hoàng thượng y đúc, đang nhảy nhót xướng khúc trước mặt cả vạn con người. 

Có vẻ thời đại đã thay đổi theo hướng khác biệt hoàn toàn với khi xưa. Nhìn gương mặt của Vương Nguyên trên vũ đài với vô vàn thứ ánh sáng lấp lánh chiếu tới, gương mặt hưởng thụ và mãn nguyện ấy, có lẽ đây chính là một kiếp sống mà Hoàng thượng muốn. Hoàng thượng đang sống rất tốt. 

Là một người có tầm ảnh hưởng, được nhiều người yêu mến, hai mắt có thể nhìn rõ muôn vạn thứ mới mẻ đẹp đẽ.

Khế ước hắn kí với nhật nguyệt, có lẽ đã thành công rồi. 

Vương Nguyên đã chuyển kiếp, sống một đời an vui. 

Vậy thì hắn may mắn xuyên tới thân xác này, có thể từ xa nhìn cậu sống tốt, cũng đủ mãn nguyện rồi. 

Vương Tuấn Khải vừa nghĩ như vậy xong, thì cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị đẩy mở. Bác sĩ, dì Thẩm và hắn đều quay ra nhìn, chỉ thấy một nam tử gầy mảnh, mặc một chiếc áo trắng có mấy dải vải đen đính những thứ khuyên tròn và dây xích nhỏ, trên mặt che kín như thích khách, mắt đeo một vật cứng màu đen. 

Xuyên qua lớp màu đen cứng cáp đó, Vương Tuấn Khải cảm thấy thích khách đang nhìn mình. 

Ở Vương triều Đại Cẩm, bất kì kẻ nào vô duyên vô cớ che mặt, dù là đám cao thủ võ lâm không sợ trời không sợ đất, cũng sẽ bị bên Cẩm Y Vệ tra hỏi một hồi. 

Vương Tuấn Khải căng cứng sống lưng, nhưng bác sĩ và Thẩm đại nương lại không sợ hãi gì cả. Bọn họ tỏ ra rất bình tĩnh. Thẩm đại nương thậm chí còn nở nụ cười hồ hởi, 

“Nguyên nhi tới thăm Tiểu Khải sao? Khéo quá, nó vừa mới tỉnh luôn đó!” 

Nam tử kia đáp, “Dạ, con thấy rồi. Hoa trên tủ đầu giường là hôm qua con mang tới.”

Vương Tuấn Khải hơi nuốt một ngụm dưới yết hầu, chân mày khẽ giật rồi đơ cứng. 

Giọng nói thanh thanh trong trẻo, lại mang chút trầm nhẹ dịu dàng kia, không khác gì giọng Hoàng thượng cả. 

Vương Nguyên tháo kính râm và khẩu trang xuống, ánh mắt nhìn hắn phẳng lặng, có một chút vui vẻ giống như chờ được một chuyện gì đó. Nhưng tuyệt đối không phải ánh nhìn vồn vã như gặp lại được cố nhân. 

Cách đây hơn một tháng, hắn còn đang giục ngựa liên tục 8 ngày ròng về kinh, vào Hoàng lăng băng giá nhìn mặt Hoàng thượng một lần cuối. Gương mặt bạc nhợt yếu ớt trong băng quan, và gương mặt hồng hào tươi tắn sáng ngời hiện tại, là hai thái cực đối lập đến cay mắt. 

Vương Tuấn Khải giật mình đối diện với người kia, môi hắn đơ cứng, suýt chút nữa thì bật thốt ra mấy tiếng: Thiên Diêu tham kiến Hoàng thượng. 

Hắn tưởng mình đang mơ. Hắn đã nghĩ hắn chỉ có thể dõi theo hậu kiếp của cậu từ xa. Nào ngờ giờ này cậu lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có vẻ quen biết Thẩm đại nương và hắn.

Nhưng ánh mắt người kia cho hắn thấy, Vương Nguyên không coi hắn là Thiên Diêu. 

Vương Nguyên không còn nhớ đến hắn là ai, cậu đã chuyển kiếp, đã là một con người khác rồi. Cậu chỉ coi hắn là Vương Tuấn Khải, cái người có ngũ quan và cái tên giống hắn, đã sống 21 năm ở đây. 

Vương Tuấn Khải lộ ra chút mất mát, nhưng rồi hắn rất nhanh cũng điều chỉnh được tâm trạng. Mất đi Vương Nguyên một lần, khiến giờ này trời ban cho hắn cái gì, hắn cũng cảm thấy là may mắn. 

Vương Nguyên tiến lên trước một bước, “Vương Tuấn Khải, cậu thấy trong người thế nào?” 

Vương Tuấn Khải khụ một tiếng. Trên TV, Vương Nguyên mặc một bộ y phục lấp lánh như vạn vì tinh tú trên nền trời đen, đang vẫy tay với đám người trong biển ánh sáng màu xanh lục, cười nói “tạm biệt mọi người, mọi người về nhà an toàn nhé, nhớ báo bình an cho tôi.”

Hắn giật cục mà lên tiếng, “Sao lại có tận 2 Vương Nguyên vậy?”

Vương Nguyên: “...?” 

.
.





Hết chương 7.

Hum nay có bạn còm men bảo thích truyện của tui vì truyện tui ngược kiểu thực tế chứ không kiểu yêu mà người này ngược người kia quằng quại đọc tốn khăn giấy =))))

Ờ chắc là vì quan niệm tình iu của tui á.

Ngày trước tui cũng viết truyện trẻ trâu lắm kiểu người này hành người kia sml tranh giành đấu đá giựt bồ các kiểu.

Nma bây giờ quan điểm của tui là thằng đó nó hổng thích mình thì mình cho nó ra chuồng gà.

Cho nên ở nhà Wre mọi ngừi sẽ thấy hầu hết là bọn họ iu nhau nhưng bị ngược bởi những yếu tố cuộc sống hoặc trách nhiệm gì gì đó nói chung là khách quan. Sau đó họ sẽ chiến đấu cố gắng này kia để khắc phục. Kiểu chân tình chiến thắng mọi thứ ý hahaha =))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC