Lời cuối cùng gửi anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Vương Tuấn Khải,

Là em, Vương Nguyên siêu cấp baby, siêu cấp đáng yêu của anh đây. HaHa!

Hiện tại khi anh đọc bức thư này, em đã đi rất xa rồi, rất xa nơi anh sống, càng xa hơn nữa thế giới anh đang tồn tại. Bản thân em cũng chẳng rõ là đang ở nơi nào, duy có một việc em rất chắc chắn rằng chúng ta không thể nào gặp lại nhau nữa.

Trong lúc viết bức thư này em căn bản là không có nhiều sức nên chữ thật sự rất xấu đi, nên anh đọc được đoạn nào thì đọc, không đọc được thì cứ bỏ đi, đừng đọc.

Chuyện em và Thiên Tỉ là người yêu là do một thân em bày ra, không dính dáng đến Thiên Tỉ, anh đừng giận cậu ấy. Cậu ấy chỉ muốn giúp chúng ta thôi. Anh thay em gửi lời cảm ơn đến cậu ấy, cảm ơn cậu ấy vì tất cả cậu ấy đã làm.

Phía chuyện của anh và Bảo Nhi, em biết hết rồi là Thiên Tỉ đã  nói cho em nghe. Anh phải đi xin lỗi cô ấy. Vì từ đầu đến cuối cô ấy vẫn là một người phụ nữ, sức chịu đựng không thể nào bằng một người đàn ông như em. Hơn nữa cô ấy là người anh đã lừa dối chẳng phải hay sao? Có thể anh không yêu cô ấy nhưng nhất thiết phải đi xin lỗi cô ấy... cô ấy thực sự yêu anh, đừng làm cô ấy tổn thương... Hãy trân trọng cô ấy theo cách của anh.

Tuấn Khải, anh có bao giờ hối hận không? Hối hận vì đã yêu em, hối hận vì con đường anh đã chọn? Riêng em... em không hối hận. Không hối hận vì đã yêu anh, không hối hận vì bản thân đã chọn đi con đường này, thật vậy không bao giờ em hối hận cả.

Anh biết không? Vì chọn đi trên con đường này em mới gặp được anh, gặp được Thiên Tỉ, mới biết được cảm giác yêu một người thật ra là như thế nào. Có lẽ cảm giác yêu một người mà em biết không giống như những những gì em đọc được trong truyện không phải là sẵn sàng rời xa chúc phúc, không phải là chết theo khi người kia qua đời chỉ đơn giản là có một chút ích kỉ, một chút bao dung. Ích kỉ chỉ muốn anh là của bản thân không muốn trao anh cho một ai khác, bao dung là khi anh tìm được hạnh phúc thật sự hay nhận ra em không phải người anh yêu thật sự thì em có thể sẵn sàng buông bỏ cánh tay anh và đẩy anh về phía trước. Có thể câu chuyện của em và anh có một cái kết không viên mãn nhưng không có nghĩa nó không đẹp, nó rất đẹp, câu chuyện của chúng ta rất đẹp thật đấy.


Một điều mà em muốn nói là hãy quên em đi, quên hết những kí ức đau buồn có liên quan cũng như không liên quan đến em. Buồn đau, tủi hờn, áy náy, hối hận hãy cho nó vào quên lãng, quên hết nhưng không có nghĩa là quên hoàn toàn mà là chỉ tạm thời quên hết, vì nếu bây giờ anh quên hết thì sau này nhớ lại anh làm sao có thể biết trước đây bản thân anh đã mạnh mẽ ra sao, quyết đoán như thế nào. Anh có hiểu hay không?

Hứa với em vài điều có được không?

Rằng sẽ tiếp tục sống, không hối hận vì những việc mà bản thân đã làm, tạm thời quên đi những ký ức đau buồn, bắt đầu lại một cuộc sống mới, hành trình mới, câu chuyện mới. 

Trân quý tất thẩy mọi thứ xung quanh.

Làm việc nhiều nhưng anh vẫn nên nhớ sức khỏe là điều quan trọng nhất, ngủ sớm dậy sớm vừa tốt cho thân thể vừa tốt cho tinh thần, không nên uống quá nhiều rượu nó không tốt cho sức khỏe đâu... Còn rất nhiều điều, vẫn là anh nên tự tìm hiểu thì hơn.

Còn một điều, một điều rất quan trọng nữa... rằng hãy tìm một hạnh phúc mới. Tìm một người  có khả năng lo lắng, chăm sóc cho anh. Dù nam hay nữ đều được, anh hãy tìm đi. Tìm được rồi thì nhớ trân trọng, yêu thương người ta đừng để người ta chịu ủy khuất có biết không?

Anh... đã nhớ hết chưa? Chứ em là em nói hết rồi .

Lời cuối cùng, Tuấn Khải.

Anh không cô độc, vì trên trời có sao, em sẽ xin Diêm Vương cho hóa thành sao trên trời để dõi theo anh, đến khi anh chết đi mới theo anh đi đầu thai vì em muốn kiếp sau lại được gặp anh, nếu có thể thì vẫn mong có thể cùng anh răng long đầu bạc.

Vương Nguyên siêu cấp baby, siêu cấp đáng yêu của anh nói lời tạm biệt nè.

Tuấn Khải... sống tốt nhé.

Tạm biệt. "

.

.

.

" Vương Nguyên,

Thư của em, anh đọc hết rồi. Không sót một chữ. 

Chữ em trong thư đúng rất xấu, rất khó đọc, nhưng anh đã đọc hết, đã hiểu được những tâm tình của em. 

Mọi điều em muốn anh hứa, anh xin khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ giữ lời, riêng điều cuối anh không thể. Thật sự nó quá khó với anh, vì anh không còn có can đảm để yêu thêm ai nữa.

Đời này anh chỉ yêu em, lúc trước yêu em, bây giờ yêu em, sau này cũng yêu em. 

Vương Nguyên, anh hận em.

Hận cái tính quan tâm người khác vô điều kiện của em.

Hận hơn nữa cái tính thầm lặng chịu đựng, dù uỷ khuất cũng chẳng la lối, biện minh của em.

Vương Nguyên, anh cần em.

Cần tính quan tâm của em, cần tính thầm lặng bên cạnh của em.

Cần nụ cười của em, vòng tay của em.

Cần lời động viên, lời an ủi của em.

Rất cần em.

Vương Nguyên, anh yêu em.

Rất yêu em.

Thật sự là yêu em!"

Vương Tuấn Khải cầm lá thư mình vừa viết xong, tay dùng bật lửa đốt nó đi. Lòng thầm hi vọng lá thư này có thể tới được cậu. Dù là dưới âm phủ, hay là sao trên trời vẫn mong cậu có thể nhận và đọc được nó. Lá thư cuối cùng anh viết cho cậu.

Trong chiếc ngăn tủ ở thư phòng, lá thư của cậu gửi anh được đặt ngay ngắn, mực vì thấm nước mà lan ra, khiến cho bức thư bị lem đi vài phần. Trên bức thư vẫn còn đọng lại mùi vị mặn nồng của nước mắt.

_ Hoàn Chính Văn _

Ý tưởng + Bản quyền: Nguyễn Thị Ngọc Yến. ( TFBOYS20130806 )

Người viết + Chỉnh sửa: Nguyễn Thị Tường Vy.

Hoàn thành: 06.05.2018

 E hèm! Máy tính ta sửa nữa tháng, làm vội và hoàn trong 1 giờ, khi nào đó ta sẽ sửa lại. Dưới đây là chút chia sẻ! Mong bạn tác giả gốc  đọc cho.

Trước là cảm ơn bạn vì đã cho tôi mượn bản quyền và ý tưởng của truyện. Tôi rất cảm ơn.

Đây là lần đầu tôi viết Fanfic cũng như là thể loại đam mỹ, tay nghề có hơi kém cõi, đôi khi lại không thể miêu tả tốt tâm lý nhân vật. Cái kết tôi viết quá chán đi, đến cả bản thân tôi đọc lại còn chẳng có tí cảm xúc.

Ở bản gốc, nhân vật Bảo Nhi bạn làm cho hơi bị lố đi, nhưng là bạn đang muốn người đọc phải ghét nhân vật này và nó hiệu quả, tôi thật sự có chút ghét Bảo Nhi trong bản gốc, và ở bản gốc còn có một cảnh vượt quá tầm cao của tôi. Là cảnh 18+, và tôi đã lược bỏ nó và thay vào một tình tiết khác. Xin lỗi rất nhiều, nhưng mà tôi lại không muốn trong truyện có một nhân vật bị các độc giả ghét.

Tôi luôn lấy câu " Mỗi con người mỗi câu chuyện " để xây dựng nhân vật. Tôi xây lại hình ảnh nhân vật Bảo Nhi nếu vẫn còn có nguời ghét nhân vật này, tôi cũng chẳng biết làm sao. Đôi với tôi, trong truyện này cô ấy là người đáng thương thứ hai sau Vương Nguyên, Vì dù sao từ đầu tới cuối truyện cô ấy là nhân vật phụ còn bị Vương Tuấn Khải lừa và lợi dụng, nếu bạn ngoài đời bị như thế chắc chắn rất tức giận và vô cùng uỷ khuất.

Hơn nữa truyện có tính phi thực tế, ý tôi là về thời gian mà bác sĩ dự đoán Vương Nguyên chết. Cái dự đoán rất rõ ràng, cứ như là thần tiên vậy, biết rõ bao nhiêu ngày nửa sẽ chết. Vì vậy  đó chính là lý do tôi đổi lại thời gian Vương Nguyên sẽ chết  câu thoại của Thiên Tỉ: " - Ông ấy nói... Cậu đã bị ung thư máu... giai đoạn cuối rồi. Hơn nữa, vì phát hiện quá muộn, thời gian của cậu còn rất ngắn, e rằng không qua nổi mùa đông này." 

Sao tôi thích cảnh đánh nhau giữa Tuấn Khải với Thiên Tỉ ghê, cứ như đang dành người yêu vậy.

... Còn khá nhiều thứ để nói những thời gian có hạn, tôi vẫn là nên ngừng lại ở đây.

Các bạn độc giả đã đọc xong truyện hãy sang xem video gốc để ủng hộ bạn ấy nhé!

Phần 1:


Phần 2:

" Các bạn là hủ nữ , thích đọc truyện đam mỹ, ngắm nhìn các chàng trai yêu nhau trên mạng...

Vậy, ở ngoài đời thực thì như thế nào? Bạn vẫn sẽ thích như trên mạng chứ?

Với tôi, tôi chính là vừa thích vừa ủng hộ. " 

" Tôi không phải là đồng tính luyến ái, nhưng tôi mong cho những người trong giới LGBTQI+ có được một hạnh phúc viên mãn. "

Có một kênh về các cặp Nam Nam rất hay luôn. Là kênh: An An Vlogs.

Rất thích xem video ở đấy!

Thôi tạm biệt!

À, nói khẽ cho nghe nhé, sắp tới tôi sẽ làm một bộ đam mỹ đấy. Nhưng không phải Khải Nguyên a~!

Thân,

Tường Vy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net