MỘT ĐỜI MỘT KIẾP-MỘT LÒNG MỘT DẠ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời đỏ ối kéo mây đi mất, một tiếng sấm rền thấu trời xanh.Trong tiếng sấm đùng đoàng, trận mưa cuồng phong cũng ập đến.Từng cơn gío điên cuồng cuốn bụi tung mịt mù từ bốn phương tám hướng về tập kích......tán lá xanh mướt bị vùi dập tơi tả. Tiếng ai oán của đất trời....đâu đó...yêu thương ấm áp.....đâu đó.... nụ cười ôn nhu....

Nhật kí cuộc đời cậu giống như 1 cuốn phim quay chậm , từng nấc từng nấc một...chỉ tiếc là cuốn phim ấy , những điệp khúc yêu thương bị lỗi nhịp, gãy khúc cùng hồi kết đau thương.....Ai óan, ..

Mười tám tuổi,cậu như chú chim non tươi vui,đầy sức sống....cậu gặp anh, chàng trai với nụ cười rạng rỡ ...khi những cơn mưa vô tình giăng ngang lối về...mưa vô tình, mưa lạnh giá, cậu yêu mưa vì mưa mang anh đến bên cậu.....Giây phút bắt gặp anh,cậu biết anh bước vào tim cậu nhẹ nhàng và tự nhiên như thế ...yêu thương bắt đầu sau những tháng ngày tưởng chừng quên lãng.....

Vương Túân Khải, ấy là cái tên in dấu ấn rất sâu trong đầu cậu, cho tới khi chết, cái tên ấy vẫn còn day dứt mãi. Chỉ bởi, cậu không cam lòng....

Tình yêu trên thế giới này vốn dĩ như vậy... Yêu, chính là yêu, không cần giải thích, không cần so đo... Một khi đã yêu chân thành và trọn vẹn thì hai trái tim mãi mãi hòa làm một,mãi mãi là của nhau và không có cách nào xóa mờ.....

Cậu yêu anh..chân thành và sâu đậm như thế.... tình yêu ấy mang lại cho cậu những tháng ngày hạnh phúc..những hạnh phúc nhỏ nhoi thôi ....nhưng là hạnh phúc thật sự mà cậu luôn trân trọng.........

Cậu thích được đứng từ xa, lặng lẽ chăm chú nghe giảng của anh lúc lên lớp.

Cậu của lúc đó sẽ thấy rất hạnh phúc, một cảm xúc gì đó sẽ từ từ trào dâng, không bờ bến.

Cậu thích anh hát cho cậu nghe những bài tình ca cũ, đau thương nhưng sâu lắng.

Thỉnh thoảng anh sẽ hát cho cậu nghe, như vậy cậu mới có thể an tâm mà đi vào gíâc ngủ.

Cậu thích cái cảm giác nhìn anh dựa vào so fa trắng chỉnh sửa các tác phẩm của cậu.

Thỉnh thoảng anh sẽ ngước mắt lên vuốt ve mái tóc cậu sau đó cậu sẽ ôm chặt anh, vùi đầu vào lồng ngực của anh.

Vậy nên cậu thích mùi hương của anh, nó tinh khiết như sương buổi sớm.

Cậu thích nằm trọn trong vòng tay anh, nhìn mưa rơi. Khi ấy, cảnh tượng lần đầu gặp nhau như ùa về, hạnh phúc, yêu thương.

Cậu thích những cơn mưa chuỷên mùa, đơn giản vì nó giống anh, bất chợt xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Và rồi cũng là mưa nhưng cơn mưa không dịu êm..nhẹ nhàng..như ngày cậu gặp anh, cơn mưa này cậu không hề thích.....mưa kéo dông bão, gío thổi ai óan trong ngày đưa tang cậu ....cả 1 không gian mưa bụi trắng xóa, ướt nhẹp mái tóc anh, dập nát những cánh hoa cậu cất công vun xới.....vậy là cậu kết thúc chuỗi nhật kí đời mình bằng cái chết ở tuổi 19....

Bầu trời âm u...Chiếc cửa sổ thủy tinh phòng anh không có cậu đóng mỗi ngày không chịu được cơn gío điên cuồng bị thổi tung ra, trong mưa gío bão bùng một cánh mở một cánh khép...Cơn gío mạnh mang theo những giọt mưa lạnh lẽo chui qua cửa sổ đang mở ùa vào trong tấm rèm của màu trắng bị thổi bay tứ tung....Như tíêc nuối, như không muốn rời xa..ngày cậu rời xa thế giới này để đến 1 thế giới khác...mưa khóc trên những nổi đau của cậu...Mưa vô tình quật ngã những gíâc mơ ...mưa hòa chung dòng nước mắt tiễn đưa cậu về nơi vĩnh hằng, về với gíâc ngủ ngàn thu ...cậu của ngày hôm qua...yêu anh....chân thành....Cậu của sau này, vẫn yêu anh bằng một tình yêu như thế...

Trong dòng người đưa tang.....có anh.....anh đứng lặng người nhìn theo chiếc xe tang, cảm giác muốn khụyu xuống, muốn gặp cậu nhưng không có cơ hội....anh không khóc vì cậu mong anh mạnh mẽ, cậu không muốn thấy anh phải khóc,nhất là khóc vì cậu.....nhưng anh hối hận...vì ngày mà cậu đi...chính anh...làm trang nhật kí ấy thêm đau thương......

Sau mười hai tháng, chính xác là mười một tháng hai ngày, anh nhàm chán với cảm giác có cậu bên mình, nhàm chàn với tình yêu của cậu, cả tuần anh cắt liên lạc.

Đôi khi cậu có nhắn hỏi anh, anh viện cớ công tác bận, đừng làm phiền, từ đó cậu chỉ đợi tin từ anh chứ không chủ động nữa. Cậu càng như thế, cảm giác tội lỗi trong anh càng nhiều.

Ngày chia tay

Em...chúng mình chia tay đi em...

Cậu dửng dưng khi nghe câu nói ấy...vì cậu tin vào tình yêu của anh và cậu ....cậu nghĩ anh đùa...Vì anh, đã từng hứa, chỉ cần cậu không buông tay, anh tuyệt đối không.

Anh nói anh thấy mệt mỏi với tình yêu của cậu, chán cảm giác có cậu bên mình....xin lỗi cậu .......và đề nghị kết thúc mối quan hệ này đi.....

Cậu sững sờ nhận ra..có lẽ không phải là 1 trò đùa..Anh không bao gìơ đùa với tình yêu như thế...Đau khổ chấp nhận lời xin lỗi, cậu ngăn dòng nước mắt trực trào nơi hốc mắt.....anh hết yêu cậu rồi sao..

Anh lẳng lặng không nói gì......chỉ quay lưng....Cầu chúc cậu hạnh phúc, anh nói anh không xứng với tình yêu của cậu....đừng khóc ....Anh nói anh biết cậu rất dễ rơi lệ, đừng khóc để trái tim anh bớt đi cảm giác tội lỗi...

Cậu nghe lời anh, cậu không khóc, nhưng đêm đến, gối cậu ướt đẫm một mảng. Thức gíâc cậu thấy khóe mắt mình còn vương lệ...Cậu, không thể ngăn cảm giác nhớ tới anh...

Anh đến nhẹ nhàng như gió thoảng ,bất chợt rẽ ngang qua cuộc đời cậu,ngày anh đi....cậu thấy mình hình như đang mộng, cảm giác không chân thực...lơ lững giữa cuộc đời....cậu quay lưng bước ngược hướng anh...ừ thì chia tay....Nhưng cậu vẫn luôn tự nhủ ,một ngày, hai ngày sau anh sẽ suy nghĩ lại, anh sẽ quay về bên cậu...Như ngày xưa..

Không lí do, một câu kết thúc đi, dễ dàng vậy....chỉ là chia tay....có sao đâu..tình yêu là vậy......yêu rồi hết yêu...Chia tay, ly hợp,...Gương lành rồi cũng phải vỡ...tất cả như trò đùa của tạo hóa...Anh và cậu, có lẽ có duyên mà không có phận, cậu chỉ bồi anh đi được một đoạn đường ngắn vậy thôi.....có lẽ giờ này là lúc anh vui vẻ bên mối duyên còn cậu ....chỉ là kí ức...Tim cậu thắt lại khi nghĩ tới một ngày nào đó, người bước vào thánh đường cùng anh không phải cậu, người yên lành trong vòng tay của anh không phải cậu, và ánh mắt ôn nhu, cái xoa đầu nhẹ nhàng cũng không dành cho cậu. Anh và cậu, hai người dưng ngược lối.

Nhật kí

Ngày....tháng...năm...

Thời tiết hôm nay thật xấu, mưa hòai không chịu dứt.

Em cũng thật xấu, không nghe lời anh mà rấm rứt ngồi khóc.

Anh à, anh và em chia tay rồi sao. Cách đây chỉ vài tiếng thôi, anh vẫn còn là Khải Khải của em, gìơ anh là Khải Khải của người khác mất rồi.

Em nghe lời anh, em không có khóc, chỉ là cát bay vào mắt mà em ngốc em không làm cách nào thôi rơi nước mắt cả.

Anh à, ở bên , anh nhàm chán vậy sao, ở bên em, anh mệt mỏi vậy sao. Vậy em không làm phiền anh nữa, anh vui vẻ lên anh nhé.

Mắt em nhòa rồi, không viết tiếp được nữa.

Hôm nay, là ngày đầu tiên chúng mình chính thức là người dưng.

Ngày....tháng.....năm...

Mưa vẫn rơi anh ạ, gìơ em ghét mưa lắm, nó khiến em nhớ về anh.Anh nhớ không, lần đầu gặp, anh đã nhìn vào mắt em mà nói người ta nói lần đầu tiên gặp nhau mà có mưa là có duyên lắm đấy. Em vì câu nói này mà yêu mưa luôn, ngốc quá anh nhỉ.

Dường như cuộc sống của anh dù có hay không có em đều như nhau. Hôm nay, em đã đứng rất lâu dưới nhà anh, nhìn lên cửa sổ ban công nơi em vẫn hay đứng.Em thấy anh, vẫn là Khải của ngày nào, đẹp trai và đầy sức hút.Nhưng anh à, khóm hoa.... của em...đâu rồi....Mới một ngày thôi mà, khóm hoa của em, nếu anh ghét nhìn thấy có thể trả lại em mà...Đừng vứt đi như thế...

Ngày....tháng...năm...

Anh không nhớ em sao...có thật là không nhớ em sao...em thấy số lạ gọi đến máy em...em cầu mong đó là anh...nhưng người ta nhầm số anh ạ...vậy là anh quên em thật rồi....Ngày thứ ba, em vẫn hy vọng, hy vọng rất nhiều, trong vòng bảy ngày vẫn có quyền hy vọng.

Những tin nhắn của anh, em vẫn gĩư. Tổng cộng có một nghìn ba mươi hai tin lẻ, em vẫn nhớ số anh như in.

Anh à, có lúc em nghĩ có khi nào anh cũng sẽ như em, lén nhìn em ở đằng xa. Nhiều khi em cố ý ngồi ở ban công, dõi mắt tìm hình bóng của anh...Nhưng...Có vẻ em quá ảo tưởng rồi...

Ngày...tháng....năm..

Lục lọi lại đống đồ,em thấy bình thủy tinh với những con sếu gấp dang dở.

Anh biết không, trước hai tháng ngày kỉ niệm một năm bên nhau, em đã ngồi gấp chúng, ghi vào đó những ước nguyện của mình...Nhưng mới được một nửa...chúng mình đã kết thúc rồi.

Ngày...tháng....năm...

Hôm nay em thấy nhói trong lòng ...cảm giác như hàng ngàn mũi kim đâm vào người, máu từ mũi không ngừng chảy ra, cảm giác sự sống sắp lià xa em.....em nhập viện trong tình trạng hôn mê...lúc tỉnh dậy..người em nghĩ đến đầu tiên là anh...luôn là anh....

Anh biết không, bộ quần áo bệnh nhân này dài quá đỗi, môi em không còn đẹp như anh từng khen nữa rồi, da em khô quá, em thấy được mạch máu, hihi, em tài không.

Ngày...tháng...năm...

....là giai đoạn cuối...Giai đoạn cuối đấy anh ạ, em bị ung thư sắp chết rồi....sao giống những bộ phim hàn quốc em từng coi....1 cái chết...sẽ nhẹ nhàng thôi đúng không anh...

Em đã từng mong ước được một lần thử cảm giác sắp chết để biết anh yêu em đến nhường nào, anh kêu em ngốc..Có lẽ em ngốc thật, sao không biết trước khi anh chia tay em nhỉ, có khi anh thương hại mà không chia tay em nữa cũng nên..

Em chưa bao giờ sợ chết...chỉ sợ thấy những giọt nước mắt của những người yêu thương em...còn anh..có bao giờ thật lòng vì em mà khóc, em chưa thấy anh khóc vì em bao gìơ, haizzzz...

Ngày....tháng....năm...

Đã rất nhiều lần em cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc rồi lại đặt xuống.

Em nhớ, anh đã từng nói. Một khi đã dứt khoát thì đừng làm phiền đến đời sống của nhau nữa. Tim em lại đau thắt, cứ nghĩ đến anh, em lại khóc.

Anh à, hôm nay em lại phải cấp cứu, em sợ tiêm, đau lắm, vậy mà một ngày em bị tiêm tới bốn lần, máu của em không sạch anh ạ, em sắp chết rồi.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi anh và em là người dưng.

Ngày....tháng....năm...

Hôm nay em trốn viện, lén đi tới trường anh dạy. Anh vẫn vậy, rất đẹp trai..Câu này em nói nhiều quá nhỉ.Khải của em, à không, Khải của em một tháng trước, anh nhớ em không, em thì sắp quên anh mất rồi.

Anh lịch sự mời một cô gái lên xe, ánh mắt anh, ôn nhu quá. Hãy nói là em nhìn nhầm đi, hãy nói là chỉ có em mới được hưởng thụ sự ôn nhu của anh đi.

Em mê man, khuỵu bên vệ đường, may mắn có người đưa em trở lại bệnh viện. Em lại bị mắng anh ạ, nhưng gặp được anh mà bị mắng.. cũng đáng lắm.

Ngày...tháng....năm...

Hôm nay...căn bệnh quái ác hành hạ khiến em kiệt sức, nỗi nhớ anh cồn cào, em gọi cho anh...tự nhủ rằng một lần cuối thôi....em còn gì để mất đâu phải không anh....lòng tự trọng hay bản lĩnh ..vỏ bọc cho sự yếu đuối mỏng manh....Cái gì em cũng không màng, bởi em sắp chết rồi.

Anh bắt máy....vẫn giọng nói ngày nào..nhưng sao thờ ơ quá vậy anh....hình như anh hết yêu em thật rồi.....có lẻ như vậy sẽ tốt hơn....cho anh và em...

Em muốn gặp anh..dù 1 lần cuối cùng thôi....1 lần để em ra đi thanh thản...nhưng....còn gì nữa....em im lặng...

Gặp anh làm gì khi em gìơ đây người không ra người, ma không ra ma, ngày ngày sống với kháng sinh và tiêm để duy trì sự sống. Gặp làm gì khi sự tồn tại của em chỉ là gánh nặng và vướng bận.

Xin lỗi..vì đã làm phiền anh....không có gì đâu anh...chỉ là em tự nhiên muốn gọi hỏi thăm anh thôi....Chỉ là lâu không nghe, em quên mất chất giọng ấm áp của anh như thế nào.

Em khỏe chứ...

Dạ khỏe...hihi...thôi nhé anh...em có công việc rồi....chào anh...

Em nhận được trong giọng nói của anh có sự lạnh nhạt, hờ hững. Em cảm nhận được, tình cảm của anh dành cho em trở về thành con số không tròn trĩnh.

Em cúp máy....và những tiếng nấc...những giọt nước mắt em cất giữ trong lòng ...đến giờ đây...tuôn chảy...nghẹn ngào...Anh à, nỗi đau của em, ai giúp em xoa dịu.

Ngày...tháng...năm...

Em biết mình sắp chết rồi...chắc chỉ còn vài ngày nữa thôi...trước khi chết em muốn có thể làm được điều gì đó cho anh.....em đã ngồi miệt mài gấp nốt cho tròn một nghìn con sếu...Nhưng ước nguyện của em, chắc không bao gìơ hoàn thành được anh ạ.

Ngày.... tháng...năm...

Đêm.

Lạnh như băng.

Mưa gío ngày càng dữ dội không có dấu hiệu ngừng lại.

Em mệt mỏi lắm anh ạ.Em cầm bút không nổi nữa.Nhưng em vẫn cố viết.

Những dòng cuối cùng gửi anh..người em yêu rất nhiều....

Hãy hạnh phúc và bình an anh nhé....em hạnh phúc...khi thấy nụ cười anh...em bình yên khi biết anh sống tốt...có lẽ chúng ta duyên chỉ đến vậy...níu kéo cũng không được gì.......đừng bao giờ hối tiếc hay oán trách...cuộc đời ngắn ngủi lắm anh ạ..yêu thương thật nhiều và đừng nhìn lại quá khứ có em anh nhé....em chết..cũng sẽ hết yêu anh......vậy nên đừng bận tâm đến em...hãy thật mạnh mẽ ....quên em như anh đã từng quên....

vĩnh biệt....

Người em yêu nhất.

Một trận sấm nổi lên, tia chớp lóe sáng rực bầu trời.

Có ánh mắt..có tiếng nói..có nụ cười...và ở đó...quá khứ nhạt nhòa....

Anh khóc...

Những giọt nước mắt hối hận...nhưng muộn màng...

Anh muốn nói với cậu rằng anh yêu cậu ...chưa bao giờ thay đổi...chưa bao giờ quên cậu....

Con đường anh chọn đã không thể mang lại hạnh phúc cho cậu ....chỉ khiến 1 người hối tiếc suốt cuộc đời và 1 người đến lúc chết vẫn thấy đau...

Làn gío nhẹ khẽ mang hơi thở của biển cả...Mưa vẫn như cũ, trút xuống như ruồng bỏ những đau thương và khổ hạnh...

Nhớ lại một buổi trưa trước đây rất lâu, cậu kiên quyết bắt anh ngồi dưới gốc cây ép anh ăn bánh ngọt do cậu làm.

Trời lúc đó cũng đẹp lắm, không âm u thế này, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua tán cây rơi đầy xuống đất tạo thành một bức tranh loang lổ.

Bánh quá ngọt khiến cậu không ăn đựợc toàn bộ đùn sang anh.

Không biết là bao lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn về phiá đại dương xanh thẳm, trên bầu trời có vài cánh chim bay lượn chớp mắt đã biến mất cuối chân trời.

"Tạm biệt..."

Anh cứ ngồi như vậy, mưa ướt vai anh, ướt hàng mi anh. Khẽ chớp mắt, một giọt long lanh rơi xuống bàn tay, mặn chát.

Một bóng người xuất hiện trước mặt anh, nhẹ nhàng nồi xuống bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay anh, ấm áp khiến người ta yên tâm.

Anh mỉm cười. "Nguyên Nguyên."

Mưa thôi rơi sau bao tháng ngày.

Hừng đông rạng sáng.

Bên bờ biển.

Vương vãi những con sếu gấp bằng giấy.

Nét chữ thanh thoát, gọn gàng.

"Ước nguyện: Một đời một kiếp, một lòng một dạ."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net