Chap 18: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi quay trở về, không chỉ có thầy giáo, Vương Nguyên, mà còn có cả Thiên Ý nữa. Cô xin nghỉ vài ngày, quay về đây, vào tù thăm cha, rồi sẽ lại rời đi.

Vương Nguyên về căn nhà trọ, trong lòng đã định sẵn cảm giác mất mát, thống khổ đến cậu cũng chẳng hiểu nổi vì sao lại thế. Vậy mà, cửa không khoá. Bên trong, lại vẫn là Vương Tuấn Khải.

Lúc này, hắn đang thừ người ngồi trên cái ghế nơi bàn học của cậu, đầu tựa vào tường, mắt nhắm lại, môi mím chặt. Nghe thấy tiếng động, hắn liền mở choàng mắt ra, khiến Vương Nguyên hốt hoảng lùi về sau vài bước. Cậu sợ, đột nhiên trong lòng hiện lên một nỗi sợ không tên.

Vương Nguyên cố trấn tĩnh, giương đôi mắt lạnh tanh lên nhìn hắn:

"Anh vẫn còn chưa đi?"

Vương Tuấn Khải vội lao đến, trong một khắc ôm chặt cậu vào lòng đến phát đau.

"Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên..."

"Tôi đã nói đến như thế, mà mặt anh vẫn thật dày!" Lợi dụng Vương Tuấn Khải không nhìn thấy mặt mình, Vương Nguyên không cần cứng căng cơ mặt nữa. Lúc này, lời nói của cậu lạnh lùng, nhưng viền mắt đã hồng lên. Vương Tuấn Khải, hắn vẫn chưa hề từ bỏ mình. Dù bị mình lăng mạ, sỉ nhục, vẫn là ở đây chờ đợi, vẫn là ôm mình vào lòng ấm áp như vậy.

Cả đời này, còn ai đối xử với cậu như vậy nữa đây?

"Nguyên Nguyên, em có nỗi lòng riêng phải không? Em thích anh mà, có đúng không?" Vương Tuấn Khải nghẹn nghẹn trong cổ họng, trầm khàn lên tiếng.

Hít nhẹ một hơi, Vương Nguyên đẩy mạnh hắn ra. Cậu đã hứa với Allie, cậu không thể nói mà không giữ lời, không thể đánh mất tôn nghiêm của mình như thế. Allie nói đúng, cho dù cậu có tình cảm với hắn đi nữa, thì cậu có quyền gì làm hỏng tương lai của hắn chứ?

"Tôi không hề thích anh, đừng có hoang tưởng nữa!"

Vương Tuấn Khải giận đến phát điên. Vương Nguyên rõ ràng là thích hắn, hắn có thể cảm nhận được. Cậu không phải người sắt đá, Vương Nguyên cũng có tình cảm, hắn khẳng định điều đó.

Vậy mà vì cái gì, cậu lúc nào cũng đối với hắn khó chịu chán ghét như vậy. Vốn dĩ đã chẳng giống như những mối tình oan sai bị gia đình ngăn cấm, hắn và cậu hoàn toàn tự do, chẳng bị cái gì ràng buộc, vậy vì cái gì lại cứ phải tổn thương nhau như thế?

Vương Tuấn Khải một bước lại một bước tiến đến, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt chứa ánh sao kia. Trong một chốc, hắn nhất quyết phủ xuống khoá chặt môi cậu.

Vương Nguyên trợn to mắt. Vương Tuấn Khải lại ép cậu lên tường mà ngấu nghiến hôn cậu. Trong nụ hôn hàm chứa bao nhiêu điều Vương Nguyên đều có thể nhận ra. Cho dù nó kịch liệt như vậy, thô bạo như vậy, cậu vẫn thực muốn khóc. Từ khi Vương Tuấn Khải ngỏ lời với cậu, không biết bao nhiêu lần hắn lén hôn cậu, không biết bao nhiêu lần hắn cưỡng hôn cậu. Mặc cho lúc đó là hắn say hay tỉnh, mặc cho lúc đó hắn tức giận hay ghen tuông, mặc cho lúc đó là hắn thực sự yêu thương, thực sự nhớ nhung... Cho dù trong bất cứ tâm trạng gì, cho dù nụ hôn của hắn bá đạo hay dịu dàng, thì lúc nào cũng đều chất chứa nồng đậm tình cảm.

Đoạn tình cảm không nên có này dừng lại ở đây là được rồi. Tốt cho cả hai. Dù sao, Trái Đất vẫn tròn. Dù sao, hình tròn cũng chưa từng có điểm đầu và điểm cuối.

Chờ Vương Tuấn Khải hôn cho thoả, hết 4, 5 lần ngậm lấy môi cậu kịch liệt liếm mút rồi lại buông ra, Vương Nguyên mới thở dốc nhè nhẹ, hạ một quyết tâm lớn:

"Vương Tuấn Khải, chúng ta dừng lại được rồi. Đừng gặp nhau nữa."

Hắn giữ lấy hai vai cậu, tức giận nghiêng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt cậu.

"Anh yêu em, là thật sự chân chính yêu em, bao giờ em mới chịu hiểu?..."

Làm sao đây, cậu không thể khóc vào lúc này!

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nữ nhân. Không phải một, mà là hai người. Sau đó, cửa phòng trọ bật tung ra. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tròn mắt nhìn hai người trước mặt.

Vương Nguyên thốt lên: "Allie!"

Vương Tuấn Khải sững sờ: "Thiên Ý!"

Allie cùng Thiên Ý đứng như trời trồng nhìn Vương Tuấn Khải đang giữ chặt lấy hai vai Vương Nguyên. Đôi môi Vương Nguyên sưng đỏ ướt át như thể tố cáo việc gì vừa xảy ra giữa hai người. Hai cô gái, mỗi người mơ hồ theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.

Allie không thể tin được, Vương Nguyên đã trở về nhanh hơn cô dự kiến. Càng không thể ngờ hai bọn họ lại vừa hôn nhau. Liệu Vương Nguyên có làm đúng hay không? Hay là cậu ta lại đổi ý muốn giữ Vương Tuấn Khải lại bên người?

Thiên Ý đứng hình nhìn Vương Tuấn Khải kẻ vẫn coi cô là tình nhân của cha hắn, kẻ vẫn hận cô thấu xương đang tức giận nắm chặt vai Vương Nguyên. Hai người họ có quen biết? Tại sao?

Vương Nguyên đón nhận ánh nhìn của Allie, trong tròng mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. Rồi cậu nhàn nhạt cất tiếng, gỡ hai tay Vương Tuấn Khải ra khỏi vai mình.

"Sẵn tiện đông đủ, chúng ta cùng giấy trắng mực đen làm cho xong chuyện!"

Cậu đưa tay kéo Thiên Ý về, rất nhanh nói lướt qua tai cô "Phối hợp với em đi", sau đó ánh mắt thoắt cái đổi sang vẻ thách thức mà nhìn Vương Tuấn Khải:

"Thiên Ý, chính là chị gái tôi!"

"Cái gì?!" Vương Tuấn Khải không thể tin vào mắt mình.

"Nếu như không phải cha anh phá sản, thì có lẽ không lâu sau, Thiên Ý có thể giúp tôi có được một cuộc sống sung túc, giống như anh từng có!" Cậu cười lạnh, "Tôi không tốt đẹp như anh nghĩ, tôi chưa từng tốt đẹp như anh nghĩ. Vương Tuấn Khải, tôi còn khinh thường anh, ghê tởm anh. Giá như tôi có thể thế chỗ anh vào Vương Thị, thì thật tốt biết bao!"

"Vương Nguyên, em đừng nói nữa!" Vương Tuấn Khải gào lên, "Thiên Ý! Cô cút ngay đi cho tôi! Cô hết lần này đến lần khác cướp đi hạnh phúc của tôi, cô không thấy xấu hổ à?"

Vương Nguyên nhếch môi: "Có gì mà phải xấu hổ. Vương Tuấn Khải, là anh không đủ bản lĩnh để nắm giữ hạnh phúc của mình mới đúng!"

"Đây chính là chị gái tôi. Về lí mà nói, anh nên hận chúng tôi được rồi.."

Vương Tuấn Khải không quan tâm đến Allie hay Thiên Ý, trực tiếp nhìn thẳng vào Vương Nguyên, mắt đỏ ngầu lên, giống như là sắp khóc đến nơi.

"Vương Nguyên, anh hận cô ta nhiều đến mấy, cũng không thể bằng một phần nghìn lần yêu em..."

Allie cùng Thiên Ý không giấu nổi sửng sốt, thế nhưng vẫn là câm nín không dám nói một lời.

Vương Nguyên giương mắt nhìn lại Vương Tuấn Khải, giống như muốn nói, "Anh xem tôi có quan tâm không?"

Và rồi, hắn khóc thật. Vương Tuấn Khải thề rằng, từ trước đến nay, trừ lúc còn nhỏ khóc vì mẹ hắn qua đời, Vương Nguyên là người đầu tiên khiến hắn không kìm nén được cảm xúc.

Vương Nguyên đã từng nghe nhịp thở gấp gáp của Vương Tuấn Khải đêm ấy khi ôm chặt cậu, bất lực không thể làm gì khác. Lúc này, hắn lại cứ như thế ở trước mặt cậu mà bày ra vẻ mặt đau lòng khôn xiết, khiến cậu muốn dao động.

Không màng đến Thiên Ý mắt sắp rớt ra khỏi tròng, không màng đến Allie đang đưa tay bịt miệng kinh ngạc, Vương Tuấn Khải cứ như vậy, quên cả đưa tay chùi nước mắt, da diết nhìn cậu.

"Nguyên Nguyên, anh không thể thiếu em..."

Thế rồi, Vương Nguyên chỉ buông một câu:

"Vương Tuấn Khải, anh còn ở đây làm cái gì nữa?"

"Chị, chúng ta đi!" Cậu nắm tay áo Thiên Ý kéo ra ngoài, đi một mạch, không thèm quay đầu nhìn lại.

Đi ra khỏi nhà trọ, đi ngang qua phố thị, đi mãi, đi mãi, đến nỗi bàn chân muốn tê dại đi.

Nếu không phải Thiên Ý ngăn cậu lại, chỉ sợ Vương Nguyên đã đi đến nỗi chân mất cảm giác. Gương mặt thanh tú lạnh lùng, lúc này tràn ngập khó chịu, nước mắt đầm đìa như châu tuôn ra không ngừng nghỉ.

--------------------------------------------------------------------------n+t9Kd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net