Chap 19: Thế nhưng tôi vĩnh viễn không hận em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên 23 tuổi, là một kiến trúc sư tuổi trẻ tài cao.

Cậu thuận lợi đậu vào trường Đại học Thanh Hoa danh giá ở Bắc Kinh, học tập vô cùng gian khổ.

Đã từng, những bản vẽ mỗi lần bị chê là thiếu sức sống, là không đủ đẳng cấp, trái tim lại dâng lên từng trận đau nhói.

Nếu là Vương Tuấn Khải, hắn sẽ nói gì? Nếu là Vương Tuấn Khải, hắn sẽ sửa lại nơi nào?

Vương Nguyên dốc công học tập, luyện tập. Nếu như cậu cố quên đi một bóng hình trong tim, chắc chắn rằng sẽ chẳng thể làm gì được. Vậy mà mỗi lần nén đi nỗi đau ấy, để mặc hình bóng ấy tràn ngập trong đầu, những bản vẽ của cậu lại được giáo sư đánh giá rất cao.

Vương Nguyên chưa một ngày được ăn ngon ngủ yên. Ngày hôm đó sau khi tê dại chân tay phải cắn răng đón taxi quay về, đã thấy căn phòng trống trơn, đồ đạc của Vương Tuấn Khải đã biến mất sạch. Trên bàn chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ: "Vương Nguyên, tôi vĩnh viễn không hận em. Chờ tôi, tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi mới là người duy nhất có thể chăm sóc cho em."

Vương Nguyên đã khóc rất nhiều. Khi nhìn thấy mảnh giấy đó, cậu càng không kìm được cơn đau đến tâm tê phế liệt. Hắn đến cùng, vẫn không hận cậu... Vẫn là một lòng muốn đem lại hạnh phúc cho cậu.

Vương Nguyên chờ, chờ thật đấy. Chờ cái con người ngốc ngếch kia sẽ đủ bản lĩnh quay về đây, lại tát cậu một cái cho tỉnh, lại ôm cậu một cái thật ấm áp. Thế nhưng làm gì có chuyện đó xảy ra chứ?

Cho dù tình cảm có nhiều đến mấy, cho dù bản thân có kiên trì đến mấy, thì khi mệt mỏi, người ta rồi cũng sẽ buông thôi. Vương Tuấn Khải chẳng có lí do gì để mãi cố chấp đối với một tên con trai vô dụng như cậu. Hắn vốn dĩ cũng đâu có ngốc ngếch...

Khẽ cười một tiếng, đây là cái giá cậu phải trả sao?

Vương Nguyên chưa tốt nghiệp đã được một doanh nghiệp nhìn trúng. Cậu sinh viên ngoại hình đẹp đẽ như được điêu khắc tỉ mẩn ngày qua ngày, từng bản vẽ đều tràn ngập màu sắc mới lạ, điều đặc biệt là nhìn rất có sức sống. Ngành Vương Nguyên học là kiến trúc cảnh quan. Nhìn vào các bản thiết kế của học viên khác, dù có hiện đại đến mức nào, cũng đều rất khô khan, chỉ duy Vương Nguyên, thiết kế của cậu rất có hồn, mang đậm tình cảm. Nếu để người giỏi nhất sao chép lại thiết kế của cậu, cũng chưa chắc cảnh quan ấy có thể trở thành một thứ vừa nhìn đã có thể điều khiển được thần trí của người khác.

Không chỉ có những thiết kế đẹp mắt, năng lực học tập của Vương Nguyên cũng rất giỏi. Hiện tại, đã là Giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn liên doanh KR.

Vị thư kí nhẹ nhàng đi vào phòng, đối diện với Giám đốc trẻ tuổi lại diện mạo ưu mỹ đẹp trai đến thế, dù lớn tuổi hơn, cô vẫn luôn thấy ngại ngùng hơn là kính sợ.

"Giám đốc Vương, Jackson gọi cậu."

"Tôi biết rồi." Jackson chính là CEO tối cao của KR tại Trung Quốc. KR còn một trụ sở nữa toạ ở Pháp. Vương Nguyên mấy lần được anh đề nghị sang Pháp làm việc, nhưng cậu vẫn là không dám.

Vương Nguyên vào thang máy, bấm nút.

Vị thư kí định quay trở lại bàn làm việc, thì đột nhiên có một tiếng nói trầm ấm lãnh đạm vang lên:

"Giám đốc Vương đâu?"

Thư kí ngẩn ra. Người kia là ai vậy? Cao lớn như vậy, anh tuấn như vậy. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm phong tình vạn chủng, đường nét khuôn mặt nam tính bất phàm, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhàn nhạt lạnh lùng.

"Giám... giám đốc Vương vừa lên gặp ngài Jackson rồi thưa tiên sinh."

Jackson xoay xoay cây bút trong tay, nhìn Vương Nguyên đang đứng trước bàn làm việc của mình. Rốt cuộc anh cũng đã hiểu, tại sao Vương Tuấn Khải vì một người mà lại yêu thích điên cuồng đến như vậy. Vương Nguyên thật sự rất đẹp, phong thái lại an tĩnh lặng lẽ, có phần lạnh lùng khiến người đối diện phải rét run. Và có lẽ, trong cả cái công ty này, Vương Nguyên là người ăn mặc tuỳ tiện nhất mà đến cả anh cũng chẳng thể ngăn cấm cậu. Áo khoác dạ dài cùng quần bò đen, không hề như các nhân viên nam khác mặc âu phục. Nhưng như thế lại tôn lên vẻ trẻ trung điệu nghệ của cậu.

Từ khi sang Pháp, Vương Tuấn Khải đã học đến loạn thần, sống như một bóng ma vất vưởng. Khác với anh là CEO ở Trung Quốc, Vương Tuấn Khải chiếm trọn vị trí CEO ở Pháp.

Jackson còn nhớ mãi cái ngày ấy. Vương Tuấn Khải uống rượu say đến không ra hồn người, mỗi lần đều lặp đi lặp lại mỗi hai chữ "Nguyên Nguyên". Tình trạng này từ khi sang Pháp đã không còn là điều gì quá không bình thường. Hầu như cứ một tuần vài lần hắn sẽ thân tàn ma dại nồng nặc mùi rượu như vậy. Jackson đắn đo mãi mới đưa một tấm ảnh cho hắn.

Vương Tuấn Khải gượng mở mắt ra nhìn tấm ảnh ấy, lại nhìn em trai kết nghĩa ở Trung Quốc làm việc lâu lâu với về Pháp một lần. Trong ánh mắt vô hồn suốt bao năm bỗng ánh lên tia sức sống.

Jackson hỏi: "Người này hiện đang là sinh viên thực tập chỗ em, năng lực rất tốt. Anh có muốn qua bên đó thay em không?"

Vương Tuấn Khải vẫn là cười nhạt, lắc lắc đầu: "Anh không đủ dũng khí..."

Vương Nguyên này, khí chất toả ra như một tảng băng nghìn năm. Lợi hại như vậy, chẳng trách Vương Tuấn Khải lại không đủ dũng khí đối mặt với cậu ta.

"Vương Nguyên, lại một cơ hội nữa cho cậu, cậu có muốn sang Pháp làm việc không? Tôi đảm bảo tiền lương sẽ cao hơn ở đây gấp nhiều lần."

"Jackson, tôi đã nói rồi, tôi không hề muốn."

"Vậy được thôi. Những lần trước cậu bỏ qua cơ hội tốt này, tôi không nói làm gì. Nhưng lần này... chúc cậu may mắn."

"Anh có ý gì vậy?"

"Không có gì..."

Vương Nguyên, nếu cậu còn muốn trốn Vương Tuấn Khải, tôi chỉ sợ cậu không có đường.

Vương Nguyên vốn dĩ không biết Jackson chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, anh trai của Allie.

Vương Tuấn Khải ngày qua ngày đều cập nhật tin tức của Vương Nguyên. Suốt 5 năm cậu làm gì hắn đều biết. Suốt 5 năm đến cả chuyện Thiên Ý và cậu chưa một lần gặp lại nhau hắn cũng biết. Hắn biết, suốt 5 năm nay, cái con người cậu gọi là chị gái đó chẳng hề ở bên cạnh chăm sóc cậu. 5 năm, Vương Nguyên vẫn là sống một mình giữa cuộc đời như vậy, gặp rắc rối cũng tự mình cắn răng chịu đựng, buồn trong lòng cũng chẳng nói với ai.

Vương Nguyên lại thật tài giỏi, trong khi hắn đang vật lộn với đống kiến thức kinh doanh thì cậu đã có thể đi thực tập kiếm tiền. Điều đó càng làm cho hắn nhụt chí, không dám quay về gặp cậu.

Thế nhưng điều gì đã cho hắn dũng khí để trở về? Thiên Ý đã đến gặp hắn. Nữ nhân đó đã tìm đến hẳn trụ sở KR ở Pháp chỉ để gặp hắn.

Cô ta đứng bên ngoài ba ngày ba đêm, bảo vệ đuổi cũng không chịu đi, cuối cùng hắn đành miễn cưỡng gặp.

Thiên Ý nói, cô ta là con ngoài giá thú của cha hắn.

Thiên Ý nói, cô ta bị HIV, cho nên mới không muốn làm ảnh hưởng đến Vương Nguyên mà rời xa cậu sau cái ngày ở nhà trọ hôm ấy.

Thiên Ý nói, Vương Nguyên rất đáng thương, cầu xin hắn dù bất cứ giá nào cũng đừng vì chuyện của cô mà ôm hận quay về trả thù cậu.

Sau đó, không màng đến cô ta đi đâu về đâu, Vương Tuấn Khải ngay trong đêm bay hết gần nửa vòng Trái Đất để quay về gặp Vương Nguyên.

Yêu cậu còn chưa đủ, làm sao hắn có thể khiến cậu tổn thương?

ma8Pc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net