Chap 3: Gia biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chỉ Vương Nguyên mà các bạn trong lớp đều thấy rất kì lạ.

Đã hơn một tuần nay, Vương Nguyên không hề bị lôi lên sân thượng hay sân thể dục đánh nữa. Trước đây ngày nào cũng ăn ít nhất một cú đấm hay một cú đạp, ngày nào cũng bị Vương Tuấn Khải triệu tập bằng các lí do trời ơi đất hỡi như hắn mệt nên muốn đánh, hắn chán nên muốn đánh, hắn đói nên muốn đánh, thậm chí vì hắn muốn đi vệ sinh mà nhà vệ sinh lại rất hôi cũng mang cậu ra đánh.

Mọi người thường rất yêu quý và ngưỡng mộ Vương Nguyên. Không chỉ vì khuôn mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ luôn bừng sáng dưới ánh nắng,  không chỉ vì thành tích học tập siêu việt, mà còn vì cái tính cách lạnh lùng lãnh đạm của cậu. Vương Nguyên hầu như không quan tâm đến bất cứ ai, suốt ngày chỉ vùi mặt vào sách vở. Dù vậy cậu chưa từng bị gièm pha là mọt sách, bởi phong thái khi đắm mình vào trang giấy của cậu đủ mị lực để hấp dẫn những sinh vật vô cảm nhất.

Con gái yêu thích cậu rất nhiều, dù ngày nào cậu cũng bị lũ chân chó của Vương Tuấn Khải bắt nạt làm bẽ mặt giữa sân trường, cũng luôn nhận được ánh mắt sùng bái đến phần nào mù quáng của nữ sinh.

Tỉ dụ như, đang đi mà bị hắt một chậu nước vào người, Vương Nguyên sẽ chau mày nhìn xem kẻ nào đã tạt nước cậu, sau đó chiếu lên hắn ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, rồi đưa tay lên mặt gạt nước đi, điềm nhiên đi tiếp, khiến lũ kia tức chết!

Tỉ dụ như, đang đi mà bị trứng gà ném vào người, bê bết trên cái áo sơ mi trắng trước mặt bạn bè xung quanh, Vương Nguyên sẽ thản nhiên đưa tay lấy một tờ khăn giấy mỏng trong balo, lau trứng đi, rồi vứt vào thùng rác. Sau đó vào nhà vệ sinh đem đồng phục thể dục ra thay.

Tỉ dụ như, đang đi mà bị giữ lại, cướp balo đem sách vở đổ hết ra đất, cậu sẽ im lặng đứng chờ chúng chơi chán, rồi lại cúi xuống nhặt cho vào cặp, tiếp tục lạnh nhạt cất bước, như một người máy không có lập trình cảm xúc.

Tỉ dụ như, đang đi mà bị chặn trước mặt, bị ăn nguyên một đấm của Vương Tuấn Khải vào mặt, cậu sẽ ngẩng đầu, đưa tay chùi vệt máu trên môi, không hé răng một lời đứng đối mắt với Vương Tuấn Khải. Sau khi bị đàn em hắn đè ra giữa sân trường đánh chán chê, cậu sẽ điềm nhiên mang thân thể ê ẩm đứng dậy, vào lớp học tiếp.

Hầu như chưa ai từng thấy Vương Nguyên tức giận.  Ban đầu cũng có người bảo cậu ngu ngốc không biết phản kháng. Về sau mới hiểu,  không quan tâm chính là sự phản kháng quyết liệt nhất.

Trong trường không một ai là chưa nếm trải qua các trò ác của Vương Tuấn Khải, mặc dù hắn hội tụ đủ cao-phú-soái, nhưng không ai là không ôm ác cảm với hắn. Ai cũng nơm nớp sợ hãi hắn, một tên công tử nhà giàu ham chơi, phá gia chi tử, có đánh người đến nhập viện thì dùng vài đồng tiền là êm xuôi. Ấy vậy mà duy chỉ có Vương Nguyên là có thể bình tĩnh trước vô số lần bắt nạt ác ý của Vương Tuấn Khải, còn như không để hắn vào mắt. Điều này khiến mọi người nể phục vô cùng.

Trước đây, vì có Vương Nguyên là trò tiêu khiển cho đám người Vương Tuấn Khải, nên học sinh trong trường thoát được một kiếp. Cứ tưởng được sống an nhàn qua ngày, đến nay Vương Nguyên chẳng hiểu sao không còn bị Vương Tuấn Khải bắt nạt nữa, hắn lại quay sang bắt nạt học sinh khác vô tội vạ.

Vương Nguyên cũng cảm thấy không bình thường. Mỗi lúc cậu xuống đến sân trường, kiểu gì cũng nhìn thấy bản mặt đẹp trai mà khó ưa của Vương Tuấn Khải, hắn luôn luôn lượn qua lượn lại trước mặt cậu, đánh người cũng đánh ngay trước mặt cậu. Mặc dù nạn nhân nhìn Vương Nguyên với ánh mắt cầu cứu, mặc dù Vương Tuấn Khải nhìn cậu với ánh mắt đắc ý khiêu khích, Vương Nguyên vẫn luôn tỏ ra không hề quan tâm.

"Vương Nguyên!! Cứu tôi với!"

"Câm miệng!" Vương Tuấn Khải quát, quay qua ngạo nghễ nhìn Vương Nguyên. Cậu không phải đã gửi thư tình cho hắn sao? Vậy mà lâu nay cũng không thấy thêm chút động tĩnh chủ động nào hết, làm hắn chờ muốn dài cổ.

Nhìn cũng không thèm nhìn, Vương Nguyên cứ thế thản nhiên đi tiếp, gương mặt xinh đẹp băng lãnh không một tia biểu cảm. Việc gì tên kia bị đánh cậu lại phải can thiệp. Vương Tuấn Khải không đụng đến cậu nữa là tốt rồi.

Vương Tuấn Khải là đang tự chứng minh nhấn mạnh việc hắn là sản phẩm từ lỗ nhị hay sao?

Vương Tuấn Khải luôn tìm cách xuất hiện trước mặt Vương Nguyên. Trước đây thì luôn triệu tập cậu lên gặp hắn, bây giờ lại lượn qua lượn lại như mấy thím mua đồng nát trước tầm nhìn của cậu, khiến cậu chán ghét không thôi.

Ngồi trong thư viện cũng không được yên. Vừa mới đọc được có vài trang sách, bỗng cảm thấy cái bàn duy nhất xưa nay một mình cậu ngồi lại có thêm ai đó phía đối diện.

Nhíu nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản mặt kiêu ngạo suốt 2 năm trời không ngày nào không diện kiến, chán ghét lườm một cái rồi lại cúi xuống cắm mặt vào sách. Lòng cậu thầm khinh bỉ,  hạng người như hắn vào nơi này chỉ tổ làm ô uế môi trường học tập của bạn bè,  có gì tốt đẹp cơ chứ.

Một tay cậu vô thức đưa lên che đi vệt sáng chói mắt chiếu thẳng từ cửa sổ lên mặt cậu, một tay thong thả lật sách. Không thèm quan tâm đến kẻ khách lạ không mời vẫn đang án ngữ ngay trước mặt.

Vương Tuấn Khải càng nhìn càng thấy thích thú, càng thấy thích thú thì não càng bổ. Vương Nguyên cậu ta đã tỏ tình ngọt ngào với mình như vậy mà trước mặt lại vẫn tỏ ra lạnh lùng, thật không thành thật chút nào. Hay là cậu ta không muốn thể hiện ra mình là đồng tính luyến ái?

"Vương Nguyên!"

Không một lời đáp lại.

Hắn nhìn cậu chằm chằm. Từ độ cao này, từ tư thế này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại bồng bềnh của cậu, cùng sống mũi cao thẳng, tiếp đó là cần cổ trắng ngần ẩn hiện sau cổ áo sơ mi trắng, xương quai xanh tinh tế lấp ló.

"Vương Nguyên! Ngẩng mặt lên tôi xem cái nào!"

Hắn cười cợt nhả.

Vương Nguyên xác định sẵn trong đầu là chuẩn bị ăn một cái tát như thường lệ, chầm chậm ngẩng mặt lên, mong cho hắn tát xong rồi đi sớm cho.

Vương Tuấn Khải ngay khoảnh khắc cậu ngẩng mặt lên tim đã lỗi một nhịp.

Suốt 2 năm nay, hắn vì vẻ mặt lạnh lùng cùng tính cách quật cường ương ngạnh của cậu mà đeo bám bắt nạt hòng thu phục cậu, chứ chưa một lần để ý đến từng đường nét khuôn mặt cậu. Chỉ cảm thấy cậu cũng tương đối dễ nhìn mà thôi.

Thế mà từ khi nhận được bức thư tỏ tình lời lẽ chân tình ẩn chứa, ngọt ngào len lỏi, là loại tình cảm mà từ nhỏ đến lớn đối với một kẻ thiếu thốn tình thương như hắn chưa một lần nghe qua. Không tự chủ được nếu nhìn thấy bóng dáng cậu sẽ dừng lại dõi theo với nụ cười ngơ ngẩn trên môi khiến đàn em hắn thất kinh. Sau đó tìm cách xuất hiện trước mặt cậu càng nhiều càng tốt, vừa muốn lôi kéo sự chú ý của cậu, lại vừa muốn nhìn cậu. Thực sự càng nhìn càng thấy đẹp đẽ đến lạ, khiến hắn thích thú đến lạ.

Vương Nguyên ngẩng đẩu lên, ánh mắt trong vắt như nước hồ mùa thu chưa kịp đeo lên lớp vỏ bọc phòng bị, ngay khoảnh khắc ngước lên ấy trông rất đỗi thơ ngây khả ái. Thế nhưng rất nhanh lại là ánh mắt thờ ơ vô ái, sâu hun hút như hố đen vũ trụ. Đôi môi mang sắc tố đỏ hồng tự nhiên mím lại không cảm xúc, phỏng chừng nếu cười lên sẽ rất ấm áp dụ nhân, phỏng chừng hôn lên sẽ khiến người ta phát nghiện.

Chờ một giây, hai giây, ba giây trôi qua mà cậu vẫn chưa thấy bàn tay nào giơ lên như thường lệ. Chỉ thấy vẻ mặt trầm lãnh ngây ra hiếm thấy của tên khốn ngốc ngếch biến thái kia.

"Vương Nguyên..."

"Gì?"

"Cậu là đồng tính luyến ái đúng không?"

Vương Nguyên nghe như sấm đánh ngang tai. Tên lưu manh đó dạo này buông tha cậu, thế nào bây giờ lại đến trước mặt cậu hỏi cậu có phải đồng tính luyến ái hay không.

"Không." Vương Nguyên đáp chắc nịch, rồi lại cúi xuống.

Vương Tuấn Khải tiếp tục ngơ ra. Vương Nguyên rõ ràng gửi thư tình bày tỏ với hắn, bây giờ lại không chịu thừa nhận là thế nào? Có phải cậu ngại hay không? Sao lại đáng yêu thế cơ chứ!

Vương Tuấn Khải dường như đã quên tiệt đi 2 năm qua hắn đã làm những gì với Vương Nguyên, còn thực sự nghĩ rằng cậu yêu hắn, không một chút nào ghét hận hắn, cho nên mới tỏ tình với hắn như thế. Bảo hắn ngu ngốc thật sự cũng không sai.

Đột nhiên chuông điện thoại của hắn réo vang. Vương Tuấn Khải rời mắt khỏi Vương Nguyên, mở máy. Là mẹ kế hắn gọi, nữ nhân khiến hắn hận vô cùng. Chỉ hơn hắn có vài tuổi mà thôi, thế nhưng cư nhiên trở thành vợ bé của cha hắn, quá nực cười!

Hắn ngắt máy.

Điện thoại lại đổ chuông.

Hắn lại ngắt.

Vương Nguyên rốt cuộc quắc mắt sắc lẹm lên, bảo: "Đừng làm ồn! Nghe nhanh lên."

Vương Tuấn Khải lúc này như chìm đắm vào gương mặt tinh xảo vô biên ấy, ngón tay vô thức thế nào bấm nghe. Âm thanh bên trong rất lớn, dù không bật loa ngoài, nhưng đủ để cả 2 người nghe thấy.

Giọng phụ nữ còn khá trẻ, ấm ấm ức ức gào rống lên.

"Vương Tuấn Khải! Cha cậu bị bắt rồi! Công ty phá sản rồi!"

Lần đầu tiên, trong mắt Vương Nguyên xuất hiện tia biến chuyển. Cậu cũng không đủ trấn tĩnh để nhận ra giọng nói bị bóp méo mó kia có phần nào quen tai.

"Cô nói cái gì?" Vương Tuấn Khải âm trầm lãnh băng gằn hỏi.

"Bị tố trốn thuế, bị thanh tra khám xét công ty, công ty đã bị niêm phong, ông ấy cũng bị bắt vào tù rồi."

Không màng tới không gian thanh tĩnh của thư viện, hắn đập bàn đứng dậy thét lên: "Cô đừng xàm ngôn! Có tin tôi cắt lưỡi cô không?"

"Tôi không nói dối. Tôi chỉ thông báo cho cậu thế thôi."

"Chết tiệt!"

Vương Tuấn Khải lao vụt đi.

Mặc dù hắn có một gia đình không hạnh phúc, mặc dù hắn và cha hắn chẳng mấy khi gặp mặt nhau, nhưng việc một công ty lớn như vậy, quyền lực như vậy bị phá sản, tức là đến nhà hắn cũng không có mà về!

Quả nhiên, căn biệt thự mẹ hắn khi chết để lại cho hắn cũng bị niêm phong. Đơn giản vì cha hắn đã nhúng tay vào giấy tờ, chuyển nhượng thành tài sản của ông, và theo đó toàn bộ tài sản của ông già đều bị tịch thu.

Thế là thế quái nào?

Vương Tuấn Khải đứng trước toà biệt thự xinh đẹp sang trọng mà luôn đượm vẻ cô đơn, gầm lên một tiếng rồi ôm đầu ngồi bệt xuống.

Cha mẹ hắn lấy nhau nào có vì tình cảm, là vì vụ lợi mà thôi. Hắn được sinh ra đều không được quan tâm nhiều, chỉ có mẹ ở bên hắn. Sau đó mẹ hắn mất, cha hắn cũng lờ hắn đi như ông không hề có đứa con trai này. Hắn đến trường phá phách, cũng chỉ để gây chú ý với ông. Thế nhưng ông vì cái danh nghĩa hắn vẫn là thiếu gia họ Vương, mà dù hắn gây ra cái gì cũng dùng tiền lấp liếm để khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng công ty. Riết rồi thành quen.

Vương Tuấn Khải không có lấy một gia đình tử tế, không có lấy một người bạn tử tế. Từ trước đến nay, hắn sống như không sống, đi học như không học, lưu manh bát quái chơi bời vô tội vạ, tiền bạc không thiếu. Bây giờ, đột nhiên hắn mất sạch tất cả, đến căn nhà từng có bóng hình mẹ hắn mà cũng chẳng còn. Liệu sẽ có ai nguyện ý ở lại bên cạnh hắn?

Đấm tay một cái thật mạnh vào tường, Vương Tuấn Khải vừa căm phẫn vừa bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net