Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vương Tuấn Khải đến nhà lớn của Vương gia thì người của Ủy ban Giám sát đã đến khám xét và tịch thu tài sản. Vương lão gia giống như đã chuẩn bị tâm lý sẵn, không hề bất ngờ vì chuyện này, ông điềm tĩnh thu dọn vài bộ quần áo, mang theo khung ảnh lồng con chữ Dịch Dương Thiên Tỉ mấy năm trước viết tặng rồi đứng trước cổng trầm mặc nhìn vào trong.

Vương Tuấn Khải cũng không có đi vào, dù sao chỗ này với hắn chẳng có chút ký ức vui vẻ nào, mất thì mất hắn chẳng có gì nuối tiếc, nếu lấy lại được thì để làm nhà thờ tổ, vậy thôi. Nhà lớn của Vương gia từ lâu chỉ còn một người giúp việc để chăm sóc Vương lão gia, Vương Tuấn Khải cho người đó một khoản tiền đủ để tiêu xài vài năm rồi đưa Vương lão gia tới nhà Vương Nguyên. Riêng Vương phu nhân hắn để bà trở về nhà ngoại, ở đó sẽ có người chăm sóc bà, cũng rất yên tĩnh thích hợp để cho bà tĩnh tâm, an hưởng tuổi già đến cuối đời.

Trước mắt hắn đưa ông nội về nhà chú, dự định sửa lại biệt thự trên đồi xong rồi lại đón ông về ở với mình và Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng chưa đợi hắn bắt đầu sửa Vương lão gia ở bên kia được ba ngày thì nói muốn vào viện dưỡng lão. Vương nhị gia cùng Vương Nguyên đều kịch liệt phản đối bởi vì bọn họ tuy rằng bận rộn nhưng cũng không đến mức không có người chăm sóc ông, mẹ Vương Nguyên cũng đã nghỉ hưu hoàn toàn có thể dành thời gian ở nhà phụng dưỡng ba chồng, ngược lại Vương Tuấn Khải nghe xong lại trầm mặc không cho ý kiến gì.

Sở dĩ Vương lão gia muốn vào viện dưỡng lão chính là không muốn làm phiền con cái, hơn nữa thời gian dài sống một mình tại nhà lớn Vương gia ông dường như đã quen với việc không có người bên cạnh, cảm thấy con cháu có cuộc sống riêng của nó đột nhiên ông chen chân vào làm thay đổi lối sống đã có khiến ông cảm thấy không được thoải mái cho nên muốn dành những ngày cuối đời để bầu bạn với những người già cô độc.

"Con không cho ông đi đâu! Ở trong đó sao bằng nhà mình chứ!"

Vương Nguyên kiên quyết giữ quan điểm của mình, tuy rằng điều kiện của viện dưỡng lão rất tốt nhưng đâu có ai muốn rời xa gia đình vào đó sống như ông nội của y.

Vương Tuấn Khải từ nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

"Con sẽ cho tài xế đưa đón ông nội tới đó, buổi sáng ăn xong thì đi, buổi chiều trở về trước giờ cơm."

Hắn không phải đưa ra ý kiến để mọi người bàn bạc mà là đưa ra quyết định, người nghe chỉ có thể đồng ý chứ chẳng thay đổi được gì. Mặc dù trước mặt vẫn còn trưởng bối là chú thím nhưng hắn cũng không có ý định hỏi hai người kia cảm thấy thế nào, chủ yếu vì hắn vẫn luôn bá đạo như vậy, cho rằng phương án hắn chọn đã là tối ưu nhất. May mắn Vương nhị gia tính tình ôn hòa, luôn cảm thấy con người Vương Tuấn Khải làm việc rất cẩn trọng và chu đáo, chuyện gì hắn đã quyết nhất định đã suy xét qua tất cả các phương diện vì vậy cũng đồng ý với hắn, có lẽ ông từng là bác sĩ cho nên đối với tính hướng phản nghịch của Vương Tuấn Khải cũng không quá phản cảm.

Vương lão gia đã lớn tuổi, vốn không thích đôi co dài dòng, thêm nữa ông cũng không cãi lại bốn cái miệng nên đành phải chấp nhận. Vương Tuấn Khải lại cười cười nói.

"Nếu cảm thấy Vương Nguyên phiền quá thì con đưa ông đến chỗ con, ở đó yên tĩnh hơn nhiều."

Vương Nguyên bị nói móc lập tức hung hăng đáp trả.

"Về xem hai người ư ư a a hả?"

Vương Tuấn Khải không hề tức giận, hỏi.

"Cậu thì sao? Định bắt rể hay làm dâu?"

"Anh câm đi!"

Vương Nguyên ném cái gối tựa lưng vào mặt Vương Tuấn Khải sau đó đứng dậy giẫm đùng đùng lên cầu thang mà bỏ đi. Vương lão gia ở phía sau từ tốn nói với theo.

"Tiểu Nguyên, đứa nhỏ kia ông nội vẫn chưa gặp."

"Ông không cần gặp! Anh ta là cái loại cầm thú đội lốt người, suốt ngày chỉ biết nâng khăn sửa túi cho Dịch Dương Thiên Tỉ thôi!"

"À."

Vương lão gia "à" một tiếng Vương Nguyên mới biết mình nói hớ rồi, vừa khai rõ danh tính người kia lại còn tự vạch trần sự nhỏ nhen trong lòng rằng y đang ghen với Dịch Dương Thiên Tỉ. Vậy là Vương Nguyên đỏ mặt bỏ chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

-

Cuộc sống của bọn họ cũng không thay đổi gì nhiều sau sự kiện đó, có điều gần đây Dịch Dương Thiên Tỉ không còn quần quật với đủ thứ dự án phim truyền hình và điện ảnh nữa, cậu chỉ nhận hai phim một năm, quảng cáo cũng chỉ nhận một hai cái, chương trình truyền hình cũng không tham gia nữa, mọi người đồn đoán cậu đang bắt đầu đi vào thời kì thoái trào, nghĩa là hết thời rồi. Chỉ có Vương Tuấn Khải biết là cậu tự giảm bớt công việc để dành nhiều thời gian cho hắn hơn. Dịch Dương Thiên Tỉ trở về nhà chăm sóc vườn hoa hồng, chăm sóc đàn cá chép bị Vương Tuấn Khải ghẻ lạnh bấy lâu nay, học pha trà làm bánh, còn tự mình ươm rau mầm ch cả nhà ăn nữa.

Về phần dì Tư, Vương Tuấn Khải không muốn để dì ấy vất vả chăm sóc mình nữa, bởi vì dì đã lớn tuổi rồi. Sau khi hỏi ý, biết được nguyện vọng của dì hắn để dì trở về quê nhà sống cùng họ hàng, dù sao thì lá rụng về cội, người già ai cũng muốn được an nghỉ ở quê cha đất tổ.

Hôm đó Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đích thân lái xe mấy giờ liền chở dì Tư về đến tận nhà người em gái của dì, thu xếp ổn thỏa rồi mới cùng Vương Nguyên rời đi. Lúc ra xe hắn quay đầu nhìn lại người phụ nữ với mái tóc đã bạc đi rất nhiều đứng trước con ngõ nhỏ của thôn vẫy tay tiễn hai anh em hắn bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Ký ức từ rất lâu tưởng chừng đã quên mất bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí hắn cuồn cuộn như sóng biển, từng sự việc cứ xổ đẩy nhau chen chút ùa về. Người này dạy hắn tập đi, dạy hắn học nói, lúc hắn và Vương Nguyên đánh nhau giành đồ chơi cũng là người này đứng ra dàn xếp ổn thỏa, thời điểm hắn phản nghịch nhất vẫn yên lặng ở bên cạnh hắn không rời, không để hắn chịu thiệt cũng không cho phép hắn tham lam hay tự cao, suốt quãng đường hắn trưởng thành ngoại trừ ông nội là người này đã dùng cả đời để nuôi dưỡng và yêu thương hắn. Vương Tuấn Khải chưa từng xem dì Tư là người giúp việc, thậm chí nếu ai đó bảo hắn gọi dì một tiếng "mẹ" hắn vẫn cảm thấy thân thuộc và thuận miệng hơn rất nhiều so với Vương phu nhân.

Đời người có gặp gỡ cũng sẽ có chia ly.

Vương Nguyên đứng bên cạnh đỏ hoe vành mắt, nhìn sang thấy Vương Tuấn Khải vẫn giữ nét mặt lạnh lùng thường nhật nhưng trong đôi mắt hoa đào sâu hun hút ấy là một nỗi buồn không thể gọi tên, y huýt nhẹ khuỷu tay vào xương sườn hắn, nghẹn giọng nói.

"Khóc đi."

"Điên!"

Vương Tuấn Khải mắng xong liền quay lưng mở cửa xe ngồi vào, hắn cũng không có yếu đuối như đứa em trai kia.

-

Tuy rằng chỉ nhận hai phim một năm nhưng phim nào của Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thành công vang dội, không phải là doanh thu phòng vé kỷ lục thì cũng là tỉ lệ người xem cao đến chóng mặt. Cậu đã nhận giải nam diễn viên xuất sắc của hai giải thưởng lớn, năm nay lại được đề cử thêm ở một giải thưởng danh tiếng khác khiến cho các diễn đàn đều sôi sục một chủ đề liệu có phải Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ ẵm trọn ba giải vàng hay không.

Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại không quan tâm nhiều như vậy, thứ cậu quan tâm hiện giờ chính là Vương Tuấn Khải vừa chi ra một số tiền lớn để mua bộ y phục may tay của nhà thiết kế nổi tiếng châu Âu để cậu mặc đi dự lễ trao giải. Nam nhân nọ còn đang xem xét từng đường chỉ xem bộ quần áo này có mắc lỗi gì hay không thì bên này Dịch Dương Thiên Tỉ đang đen mặt nhìn dãy số in trên hóa đơn.

"Vương Tuấn Khải, em cho phép anh phúng phí chưa?"

Vị Vương tổng giàu có ở bên kia xem xong áo thì chuyển qua quần, ngẩng cũng không ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ mà trả lời.

"Chưa."

"Anh không phải nói tiền của anh đều đưa em sao? Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy hả?"

Đối mặt với câu hỏi rất nhiều ông chồng không trả lời được này Vương Tuấn Khải lại vô cùng thản nhiên trả lời.

"Anh không biết giấu à?"

"Anh!"

"Bảo bối, anh kiểm tra xong rồi, quần áo đều tốt, em chuẩn bị đi kẻo muộn."

Hắn vừa ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức đi đến bên cạnh ôm lấy cậu, dịu dàng nói.

"Anh tắm cho em nha? Kì cọ sạch sẽ rồi đi nhận giải."

"Cút!"

Dịch Dương Thiên Tỉ ném hóa đơn vào mặt Vương Tuấn Khải đẩy hắn ra bỏ vào phòng tắm. Cái gì mà kì cọ? Hắn muốn lát nữa cậu dùng tư thế gì đi trên thảm đỏ chứ!

Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn theo bóng lưng Dịch Dương Thiên Tỉ khuất sau cửa phòng tắm rồi thu dọn đồ đạt một chút sau đó cũng thay một bộ quần áo đơn giản màu đen, hôm nay Vương Tuấn Khải sẽ đi cùng Thiên Tỉ đến lễ trao giải với tư cách là nhân viên trong đoàn của cậu. Mặc dù chẳng thể quang minh chính đại xuất hiện nhưng vẫn hơn là hắn ngồi nhà nhìn cậu qua màn ảnh, hắn sẽ được đứng ở khu dành nhân viên của nghệ sĩ, được nhìn cậu rực rỡ dương quang bước lên sân khấu nhận giải trong tràn vỗ tay tán thưởng, nghĩ đến đó thôi hắn đã cảm thấy rất vui rồi.

Lưu Tử Kỳ lái xe đến đón Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải, lúc lên xe thì phát cho hắn một chiếc thẻ bảo hắn đeo vào, đồng thời dặn dò kĩ lưỡng.

"Cậu sẽ là vệ sĩ của Thiên Tỉ, xe sẽ đậu trước thảm đỏ, cậu không cần mở cửa ở đó có người mở giúp rồi. Sau khi Thiên Tỉ xuống xe tôi lái một đoạn khuất ống kính, cậu và một vệ sĩ nữa sẽ đi xuống theo sát hai bên dải phân cách, vì đeo thẻ và xuống từ xe nghệ sĩ nên họ sẽ không ngăn cản đâu, nhớ phải khom người để tránh chắn ống kính của phóng viên và người hâm mộ. Lúc Thiên Tỉ làm phỏng vấn thì cậu chọn chỗ khó thấy chút, cách sân khấu chừng hai mét là được, phỏng vấn xong chúng ta đưa cậu ấy vào phòng chờ. Tôi sẽ theo sát phía sau cậu."

Hiếm khi Vương Tuấn Khải rơi vào tình trạng phải lắng nghe người khác chỉ bảo hắn lại không thấy khó chịu mà hết sức chăm chú nghe Lưu Tử Kỳ hướng dẫn, không hề ngắt lời anh ta. Dịch Dương Thiên Tỉ nghe đến phải khom lưng liền quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, hắn cả đời này luôn thẳng lưng ưỡn ngực mà đi chỉ vì cậu lại phải chấp nhận bỏ xuống kiêu ngạo như vậy.

"Hay anh đừng theo em đi thảm đỏ, cứ vào thẳng lối đi riêng cho nghệ sĩ đợi em đi."

Vương Tuấn Khải biết cậu lo lắng chuyện gì, hắn mỉm cười nắm tay cậu, lắc đầu nói.

"Không, anh sẽ theo bảo vệ em."

Lưu Tử Kỳ đã quen với việc bị hai người này cho ra rìa cũng không còn sức phản kháng nữa, trực tiếp hóa đem bản thân hóa vô hình mà tập trung lái xe.

Quá trình đi thảm đỏ và vào phòng chờ xem như thuận lợi, Vương Tuấn Khải lần đầu đảm nhận vị trí trước nay chưa từng làm qua vẫn thể hiện rất chuyên nghiệp, thậm chí còn khiến những người có mặt ở đó vô cùng bất ngờ vì vệ sĩ mới bên cạnh Thiên Tỉ quá đổi đẹp trai, khí chất bá đạo bức lui tất cả những người muốn tiếp cận cậu. Sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ di chuyển ra khu vực ghế ngồi cho nghệ sĩ, Lưu Tử Kỳ chỉ theo bên cạnh, việc đưa áo khoác hay nước đều để cho Vương Tuấn Khải làm.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên ngoài phải xã giao với đồng nghiệp không thể giống như ở nhà chỉ dán mắt vào mỗi Vương Tuấn Khải được. Cậu hết cười với người này lại bắt tay với người kia, bận rộn cả buổi đến khi buổi lễ bắt đầu vẫn còn phải chào hỏi vài người. Phía xa xa Vương Tuấn Khải đứng ôm áo khoác của cậu chung thủy nhìn ngắm bóng dáng yêu thương đến mức mắt cũng không chớp lấy một lần, Lưu Tử Kỳ phải thanh thanh cổ họng nói khẽ vào tai hắn mà nhắc nhở.

"Thu liễm."

Ngoại trừ được đề cử hạng mục diễn viên xuất sắc nhất Dịch Dương Thiên Tủ còn có mặt ở hạng mục những diễn viên được yêu thích nhất và thành công đoạt giải, cậu cũng lên sân khấu để trao giải thưởng cho hậu bối. Càng về cuối không khí càng căng thẳng vì ai cũng mong chờ được biết tên người nhận giải thưởng quan trọng nhất.

Trên màn hình chiếu các trích đoạn về các diễn viên được đề cử xong toàn bộ đèn khán phòng đều tắt chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình lớn giữa sân khấu hắt ra, Vương Tuấn Khải vô thức siết chặt chiếc áo trong tay, ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra bản thân đang căng thẳng. Vương Tuấn Khải hắn vậy mà lại hồi hộp vì một giải thưởng.

Màn hình lớn tắt vài giây sau đó đột nhiên sáng choang, trên đó hiện ra gương mặt một người cực kỳ xinh đẹp, nơi mi tâm có nốt ruồi mỹ nhân, hai bên khóe môi đang mỉm cười còn có hai đồng điếu nhỏ nhắn, trong sáng và thanh thuần. Người đó đẹp tựa tiên tử giáng trần, khiến cho Vương Tuấn Khải mê đắm cả đời.

Bốn chữ Dịch Dương Thiên Tỉ được cất lên, Vương Tuấn Khải cảm nhận rõ ràng trái tim hắn run rẩy một trận. Đúng vậy, Thiên Tỉ của hắn vốn xứng đáng với những điều tốt đẹp này.

Dịch Dương Thiên Tỉ bước lên sân khấu nhận chiếc cúp từ tay một tiền bối sau đó đến trước micro phát biểu cảm xúc. Cậu nói rất ngắn gọn nhưng cũng rất đầy đủ, đại khái cảm ơn đoàn đội của mình, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn ban tổ chức giải, cảm ơn cả người trao giải cho mình, cảm ơn người hâm mộ. Cuối cùng, Thiên Tỉ ngừng ba giây, hít sâu một hơi rồi nói.

"Cảm ơn người tôi yêu, nếu không có anh ấy sẽ không có tôi của hôm nay. Cảm ơn anh, em yêu anh."

Câu kia vừa nói ra toàn trường kinh ngạc rơi vào tĩnh lặng chốc lát rồi lập tức ồn ào như muốn nổ tung, không ai còn quan tâm Thiên Tỉ còn nói thêm một câu là cảm ơn mọi người đã lắng nghe nữa, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ điềm tĩnh quay lại chỗ ngày của mình, với những đồng nghiệp tò mò hỏi thăm chỉ cười không đáp.

Lưu Tử Kỳ lại giống như đã biết trước sự việc chỉ đối với ánh mắt nghi hoặc của Vương Tuấn Khải nhún vai một cái đợi cho người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc liền dẫn Vương Tuấn Khải tiến đến bảo hộ Thiên Tỉ rời khỏi vòng vây của báo giới, nửa chữ cũng không hé răng với bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net