Chương 36 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu đề bài viết Dịch Dương Thiên Tỉ thừa nhận có người yêu còn chưa hết nóng, người hâm mộ còn chưa kịp truy lùng danh tính người yêu cậu là ai thì đã bị tiêu đề khác chễm chệ ngoi lên chiếm sóng. Nhân vật thì vẫn là một người thôi nhưng mối quan tâm của đọc giả thì khác rồi.

"Dịch Dương Thiên Tỉ tuyên bố giải nghệ!"

Mạng xã hội loạn thành một đoàn, đâu đâu cũng bàn tán về chủ đề này, ai cũng không kịp thích ứng với hai biến cố lớn diễn ra trong vòng vài tiếng đồng hồ.


"Tôi yêu một người, anh ấy cũng yêu tôi, thậm chí dùng cả sinh mạng để yêu tôi.

Năm đó tôi mười tám tuổi, bị ba ruột mình bán vào quán bar đồng tính để lấy tiền trả nợ, tôi gặp anh ấy ở đó, là người đầu tiên cũng sẽ là người cuối cùng bước vào cuộc đời tôi. Dù rằng ban đầu tôi cảm thấy ghê tởm tất cả, chán ghét anh ấy và chính mình nhưng dần dần tình yêu của anh ấy đã cảm hóa được trái tim tôi. Anh ấy không để bất kỳ ai chạm vào làm nhục tôi, anh ấy vì tôi xây một tổ ấm, anh ấy mang tôi ra khỏi nơi tối tăm lạnh lẽo, anh ấy cho tôi đi học như bao người, anh ấy vì tôi mở một công ty giải trí, cũng vì tôi trải sẵn một con đường đầy cánh hoa ngay cả một mũi gai cùn cũng không có. Anh ấy nói tôi sinh ra là để bay nên anh ấy sẽ tận lực để tôi mặc sức giang rộng đôi cánh giữa bầu trời.

Các bạn chắc hẳn đều đã từng nghe câu hát này, "Sau này, cuối cùng trong làn nước mắt em cũng hiểu được, có những người một khi bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được nữa" (*). Vô cùng đau lòng. 

Tôi đã từng thử rời bỏ anh ấy nhưng tôi làm không được, thời gian càng lâu chỉ làm nỗi nhớ về anh da diết khôn nguôi, có những ngày ngã bệnh chỉ muốn được anh ấy ôm vào lòng, có những đêm mơ thấy anh ấy giật mình tỉnh giấc mới nhận ra cả gương mặt đều ướt đẫm nước mắt. Vậy là tôi trở về tìm anh, lại phát hiện mấy năm xa cách đó kỳ thực anh ấy vẫn âm thầm dõi theo tôi, bảo hộ tôi, kiên nhẫn đợi tôi quay lại.

Phim trường phát nổ, anh ấy thức trắng đêm đừng nhìn tôi bên ngoài phòng hồi sức. Lúc tôi tỉnh dậy anh ấy nắm tay tôi vừa khóc vừa xin tôi đừng lại xảy ra chuyện nữa, anh ấy thật sự không chịu nổi.

Thế mà tôi lại suýt bỏ lỡ anh ấy thêm lần nữa.

Anh ấy gặp tai nạn giao thông vẫn kiên quyết không cho tôi biết để tôi toàn tâm toàn ý quay hết cảnh phim cuối. Các bạn sẽ thế nào khi vừa vui vẻ đóng máy xong thì nghe được tin người yêu mình bị tai nạn? Sinh mạng anh ấy gặp nguy hiểm nhưng chỉ chăm chăm sợ rằng tôi biết được sẽ lo lắng, anh ấy vĩnh viễn cũng chỉ muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ vững vàng như đại thụ, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất vì tôi che mưa chắn gió. Kể từ lúc đó tôi nhận ra cho dù tôi yêu thích công việc này thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể vì nó đánh đổi thời gian ở cạnh anh ấy được, đời người hữu hạn tôi không muốn phung phí nên tôi bắt đầu lên kế hoạch giải nghệ, chỉ là không nói cho anh nghe. Tôi không muốn giống người con gái trong bài hát đó, đến lúc mất đi rồi chỉ có thể vô lực khóc lóc trong đau khổ.

Khi tin tức chúng tôi hẹn hò lan truyền, anh ấy một mực không cho tôi lên tiếng thừa nhận. Anh ấy cam tâm tình nguyện ôm mọi thiệt thòi về mình cũng không muốn tôi công khai việc tôi yêu anh vì sợ sự nghiệp của tôi sẽ bị phá hủy. Nhưng mà anh ấy không biết rằng tôi không cần sự nghiệp, tôi chỉ cần anh ấy.

Tôi vốn dĩ cũng định sẵn cho mình thời hạn đến ba mươi lăm tuổi sẽ rút lui, bất quá chỉ đến sớm vài năm thôi. Làm diễn viên tám năm, nhận ba giải thưởng lớn xem như tôi quá thành công rồi, tôi không có mang chúng về nhà, vẫn để ở công ty nếu như quý vị cảm thấy tôi không xứng đáng thì có thể đến đó lấy về bất cứ lúc nào. Có lẽ sẽ có nhiều người mắng tôi hèn nhát, đã là nghệ sĩ thì ai cũng phải chấp nhận hy sinh đâu chỉ riêng tôi. Nhưng tôi không làm được. Chuyện tôi đã quyết định tuyệt sẽ không bao giờ hối hận, chỉ có để anh ấy ở ngoài tầm mắt của tôi xảy ra bất trắc mới khiến tôi cả đời hối hận. Bởi vì với tôi, anh ấy là người thân duy nhất.

Tôi định im lặng rút lui nhưng lại cảm thấy như thế quá bất công với người tôi yêu, anh ấy vì tôi đứng trong bóng tối suốt bao nhiêu năm, tôi cũng nên một lần mang anh ấy giới thiệu với tất cả, rằng anh ấy chính là ánh mặt trời của tôi, dáng vẻ rực rỡ mọi người thường thấy ở tôi là anh ấy cho tôi.

Nhân tiện, tôi và anh ấy đã kết hôn tám năm rồi, anh ấy là người tôi sẽ sống cùng đến cuối đời.

Cáo từ. Không hẹn ngày gặp lại."

-

Đoàn nhân viên của Dịch Dương Thiên Tỉ ngoại trừ Lưu Tử Kỳ chưa ai từng gặp qua Vương Tuấn Khải cho nên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi đối diện, phần vì hắn đẹp đến bức người, phần vì khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện nên không ai dám nói năng gì nhiều. Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ giới thiệu hắn mọi người cũng chỉ dám gật đầu cho có lệ, đến một cái bắt tay hắn còn không thèm cho người ta. Vương Tuấn Khải nhịn cả buổi tối, trong lòng chỉ muốn bữa tiệc chia tay này kết thúc thật sớm để hắn đem Dịch Dương Thiên Tỉ về nhà hỏi cho ra lẽ, đáng hận nhất là còn bị cậu dắt đi giới thiệu khắp nơi mà chẳng phản bác được câu nào.

Khi Lưu Tử Kỳ thả hai người bọn họ trước cổng biệt thự, Vương Tuấn Khải giống như hóa thứ dữ lôi Dịch Dương Thiên Tỉ vào nhà. Hắn đem cậu lôi vào phòng khách định sẽ ném cậu lên ghế nhưng vì đã ngà ngà say nên Thiên Tỉ không đứng vững liền ngã xuống tấm thảm lông trên sàn kéo cả Vương Tuấn Khải ngã đè lên người.

Vương Tuấn Khải vừa chống tay nâng người lên thì bắt gặp gương mặt hồng hồng, đôi mắt hổ phách lóng lánh nước của Dịch Dương Thiên Tỉ đang nhìn mình, cơn giận cũng theo đó tan đi một nửa. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy ánh mắt hắn đã nhu hòa vài phần liền choàng hay tay lên cổ hắn dùng giọng nói từ tính pha lẫn hơi cồn dụ hoặc nói.

"Em muốn anh."

Vương Tuấn Khải không rảnh truy cứu Dịch Dương Thiên Tỉ tội giấu giếm hắn chuyện tự quyết định giải nghệ nữa, ba chữ kia vừa xuyên vào màng nhĩ là hắn lập tức cúi đầu cuồng bạo hôn xuống, từ trước tới nay khiến hắn không kháng cự được chỉ có mình cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng mặc kệ khóe môi bị hắn cắn rách, hai tay cậu thoăn thoắt giải khai y phục của cả hai rồi ôm chặt hắn đem cơ thể hắn dán chặt vào người mình không kẽ hở.

"Tại sao không cho anh biết?"

Hắn vừa thúc vào thật sâu vừa hung dữ hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ bên dưới nức nở rên rỉ, bị đâm đến đầu óc mơ hồ không cách nào trả lời hắn rõ ràng được chỉ mải mê tìm cảm giác thoải mái.

"Em...em...a...chỗ đó...mạnh một chút..."

Vương Tuấn Khải đưa tay ngắt đầu nhũ cương cứng của Dịch Dương Thiên Tỉ, quyết truy hỏi tới cùng.

"Chiều em đến hư rồi phải không? Tại sao dám tự ý hả?"

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chung thủy ưm a mấy tiếng vô nghĩa, không thể nghe cũng không thể trả lời Vương Tuấn Khải. Cậu thậm chí còn không phản kháng trước sự thô bạo của Vương Tuấn Khải đối với thân thể mình, ngược lại còn kéo tay khác của hắn đặt lên ngực chà sát đầu nhũ còn lại.

Vương Tuấn Khải sợ Dịch Dương Thiên Tỉ bị nhiễm lạnh nên nhanh chóng giải quyết xong rồi đem cậu ôm về phòng ngâm nước nóng. Lúc ngồi vào bồn tắm Dịch Dương Thiên Tỉ đã tỉnh táo hơn, chân chính ngồi đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Vương Tuấn Khải, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị hắn lôi gia huấn ra dạy dỗ. Nào ngờ ngồi cả buổi đến nước trong bồn cũng sắp nguội rồi cũng không nghe hắn nói năng gì đến khi hắn đem cậu ôm ra khỏi phòng tắm đặt lên giường vẫn là dùng thái độ khó ở đó với cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ đành phải giở trò làm nũng dỗ dành hắn.

"Người ta thất nghiệp rồi, Vương tổng phải nuôi người ta đó."

Dịch Dương Thiên Tỉ rút vào lòng Vương Tuấn Khải, vừa nói vừa cọ cọ sườn mặt vào cổ hắn trông vô cùng đáng thương nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc để cho cậu tự biên tự diễn. Thấy hắn ngay cả đồng tử động cũng không thèm động, mí mắt cũng không rung, kiên quyết dùng ánh nhìn lạnh lẽo trừng chết cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ liền ôm mặt hắn hôn lên mấy cái, còn cố ý để lại nước bọt trên đó.

"Vương tổng, đừng có không để ý đến người ta mà. Vương tổng~"

Vương Tuấn Khải rốt cuộc bị chọc đúng huyệt ngứa mà động đậy, hắn vươn ta đẩy ra mặt cậu cách ra một khoảng, đoạn dùng vẻ mặt chán ghét lau nước bọt trên mặt mình rồi hỏi.

"Em xác định?"

"Nếu không thì sao? Anh nghĩ em còn khả năng quay lại hả?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lúc, sau đó nói.

"Anh vẫn còn có thể chịu được vài năm nữa."

"Vài năm hay vài ngày thì có gì khác biệt? Hào quang đó chỉ là ảo ảnh, anh mới là thật."

"Đó không phải ảo ảnh, đó là thứ ánh sáng chính em tạo ra."

"Tuấn Khải, kỳ thực từ đầu em đã không muốn dành quá nhiều thời gian cho công việc này, nhưng em thừa nhận có lúc em bị dao động, nghĩ anh đã chịu cho em ra ngoài vậy thì em cứ việc sống chết với đam mê của mình thôi. Nhưng mà Tuấn Khải, mỗi lần nhớ đến anh quỳ bên giường bảo em đừng xảy ra chuyện nữa, nhớ đến anh bị tai nạn mà em chẳng thể chạy đến ngay em thật sự không cách nào yên lòng được. Em không thể cứ ích kỷ như vậy, giả vờ cho rằng những hy sinh âm thầm anh dành cho em là hiển nhiên."

Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cậu không cần khoác lên mình bộ áo lấp lánh diễn ra dáng vẻ vừa mắt những người ngoài kia nữa, cậu chỉ cần ở nhà làm những điều mình thích, muốn tức giận thì tức giận, muốn dịu dàng liền dịu dàng dù sao mọi hỷ nộ ái ố của cậu cũng đều sẽ có một người sẵn sàng bao dung. Cậu chỉ cần là Dịch Dương Thiên Tỉ của Vương Tuấn Khải, dùng nửa đời còn lại an an tĩnh tĩnh sống bên hắn.

Đáng ra Dịch Dương Thiên Tỉ không theo nghệ thuật nữa Vương Tuấn Khải phải vui mừng mới đúng nhưng tư vị trong hắn lúc này lại là chua xót cùng đau lòng. Hắn vẫn nghĩ cả đời này người phải lùi lại, người phải chịu thiệt nhất định phải là hắn, hắn sẽ không bao giờ để cho Dịch Dương Thiên Tỉ phải làm bất cứ điều gì cho hắn vậy mà cậu hết lần này đến lần khác, mỗi một quyết định đều là cược cả tương lai. 


Dịch Dương Thiên Tỉ để lại Nhất Thiên cho Lưu Tử Kỳ, hoàn toàn lui về ở ẩn sau khi phát thông báo giải nghệ, mỗi ngày trồng rau nuôi cá rồi nấu cơm đợi Vương Tuấn Khải trở về. Có những lúc gần một tháng cậu mới bước chân ra khỏi nhà, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cuộc sống tẻ nhạt và vô vị nhưng cậu hạnh phúc với nó bởi vì nó cho cậu cảm giác an toàn.

Sau khi biết tin Thiên Tỉ giải nghệ, trường đại học điện ảnh trước đây của cậu liên hệ mời cậu làm giảng viên. Dịch Dương Thiên Tỉ vốn dĩ từ chối không muốn đi, nào ngờ Vương Tuấn Khải bảo nếu cậu đồng ý hắn sẽ sang đó cùng cậu.

Thì ra Vương Tuấn Khải là người chủ động liên lạc phía nhà trường để nói chuyện, hắn bán công ty cho người khác, chỉ giữ lại một chút cổ phần nhỏ để nhận lợi nhuận cổ đông hàng tháng. Vương Tuấn Khải cũng đã mua một mảnh đất ở bên kia cho người ta thuê làm trang trại, hắn nói sau khi qua đó sẽ học làm nông.

"Em không đi cũng được, chỉ là hiện tại anh cũng xem như thất nghiệp rồi không biết nuôi nổi em không."

Hắn buông một câu vô thưởng vô phạt như vậy khi Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu chặt đôi mày nghe hắn bỏ công ty chạy sang kia đòi chăn cừu. Khóe miệng cậu giật giật mấy cái khi tưởng tượng ra hình ảnh Vương Tuấn Khải trút bỏ bộ tây trang sang trọng thay bằng bộ quần áo nhàu nhĩ, chân đi ủng cao đến đầu gối, đầu đội nón cao bồi, tay còn cầm một cây gậy lùa bầy cừu vào chuồng. Bất quá tưởng tượng của cậu cũng không thành sự thật.

Hai người đơn giản đóng gói quần áo và nhu yếu phẩm vào vali, từ giã Vương lão gia và Vương Nguyên rồi lên đường. Vương Tuấn Khải chỉ lừa Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn không có làm nông, hắn sớm đã đem tên mình điền vào thành phần hội đồng quản trị của một công ty ở thành phố rồi, còn nghiễm nhiên giữ chức giám đốc điều hành.

Cứ như vậy mọi người dần quên đi hình ảnh một diễn viên có đôi mắt hổ phách xinh đẹp, giữa mi tâm có nốt ruồi mỹ nhân, lúc cười lên có đôi đồng điếu nở rộ như hai đóa hoa lê. Giờ đây, khi hào quang đã chỉ còn là quá khứ, cậu vui vẻ làm một giảng viên nhỏ trong ngôi trường điện ảnh, hết giờ lên lớp lại nắm tay một người đàn ông mặc vest với gương mặt đẹp tựa điêu khắc trở về nhà. Người đàn ông luôn khiến người đối diện chùn bước vì nét mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt nhìn cậu vĩnh viễn chứa đầy ấm áp và cưng chiều.

Nếu như cả thế giới em cũng có thể từ bỏ,

Thì ít nhất còn có anh là điều quý giá đáng để em trân trọng.

Và có anh ở đây, chính là phép màu của cuộc đời này.

(**)

Một đời người bình đạm trôi qua. Hạnh phúc. Bình an.

-

(*) Sau này - Hát gốc: Lưu Nhược Anh

(**) Ít nhất còn có anh - Hát gốc: Lâm Ức Liên

---

Kết thúc thế này có lẽ hơi đột ngột, nhưng đây là những gì mình có. Cách diễn giải mỗi sự kiện xảy ra trong câu chuyện của mình chưa tốt, chưa miêu tả chi tiết vấn đề nên chỉ đưa vào rồi nhanh chóng cho qua thôi nhưng dù sao đây vẫn là sản phẩm tâm huyết của mình vì vậy mong mọi người hiểu, thông cảm và tôn trọng.

Có lẽ sau này mình không viết truyện dài nữa chỉ viết đoản văn thôi. 

Cảm ơn mọi người đã đọc và dành tình cảm cho truyện của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net