Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ga trải giường bị vấy bẩn được Vương Tuấn Khải thay mới, đừng nghĩ hắn là đại thiếu gia thì một ngón tay cũng không động, thật ra chỉ cần có thể hắn đều tự mình làm mọi việc, hắn sẽ tìm mọi cách hạn chế đến mức thấp nhất có thể không cho ai chạm vào đồ vật của hắn.

Sợ làm hỏng ga giường mới thay cũng sợ đi vào sẽ làm phiền Dịch Dương Thiên Tỉ cho nên hắn một mực đứng trước cửa phòng tắm đợi cậu trở ra để vào tẩy rửa thân thể, nhưng hắn đợi gần ba mươi phút rồi vẫn không nghe được bên trong cánh cửa có động tĩnh gì. Mi tâm Vương Tuấn Khải nhíu lại, hắn nhấc tay kéo cửa phòng tắm xem thử thì phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, đầu nghiêng sang một bên tựa như đang ngủ.

"Thiên Tỉ?"

Vương Tuấn Khải lập tức tiến đến bên cạnh ôm cậu lên, cả người cậu lạnh ngắt như tảng băng vì ngâm nước lạnh, môi tái nhợt và hơi thở yếu ớt chỉ chực chờ tan mất, nếu hắn vào trễ chút nữa thật không biết cậu sẽ thành bộ dạng gì.

Hắn lau khô người Dịch Dương Thiên Tỉ rồi bế cậu lên giường, mặc quần áo xong ôm cậu vào lòng sưởi ấm, lúc bác sĩ chạy đến nơi hắn cũng không chịu buông ra.

"Đại ca à, anh chơi cũng có chừng mực chứ! Đây là con người, là con người đó!"

Bác sĩ trẻ tuổi vừa đẩy gọng kính trên mũi vừa chăm chú khám cho Dịch Dương Thiên Tỉ, miệng không ngừng càm ràm Vương Tuấn Khải. Nếu nói trên đời này ngoại trừ ông nội cùng ba mẹ thì đây là người duy nhất dám nhiều lời với Vương Tuấn Khải, bởi vì vị bác sĩ này là em họ thân thiết nhất của hắn, Vương Nguyên. Từ nhỏ đến lớn hắn đối với y chẳng qua chỉ là một người anh trai không hơn không kém, ngoài chứng bệnh khiết phích và sở thích biến thái chẳng có gì đáng để sợ hãi như thiên hạ vẫn đồn đãi.

"Có nặng không?"

Vương Tuấn Khải cắt ngang mấy lời huyên thuyên từ đạo đức kinh của Vương Nguyên, trực tiếp hỏi vấn đề chính.

"Nặng không á? Anh nhìn không biết à? Không nặng thì có đến mức ngất không? Anh xem chúng ta ồn ào như vậy cậu ấy ngay cả mí mắt cũng không run, nói xem có nặng không?"

"Là cậu, không phải chúng ta."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng sửa lời Vương Nguyên, y xùy một tiếng khinh bỉ, bỏ ống tiêm đã dùng vào túi rác sau đó kéo ghế ngồi bốc thuốc, không quên thêm một câu móc mỉa hắn.

"Rảnh rỗi thì tự chỉnh bản thân đi, chỉnh người khác làm gì?"

Hắn mặc kệ lời cậu nói, dù sao hắn nghe cũng nhiều rồi, không để vào tai sẽ không phiền. Vương Tuấn Khải điều chỉnh tư thế ôm để cho Dịch Dương Thiên Tỉ nằm lại thoải mái hơn, sau đó kéo chăn đắp cho hai người. Động tác vô cùng tự nhiên, tựa như trong phòng hiện tại không hề có Vương Nguyên vậy.

"Khi nào tỉnh?"

"Không biết. Có thể không tỉnh luôn, bởi vì tỉnh lại phải nhìn bản mặt của anh thì thà không tỉnh còn hơn."

Vương Nguyên viết xong hướng dẫn, tùy tiện dùng cái tượng nhỏ trên bàn đè lên rồi quay lại trả lời Vương Tuấn Khải bằng vẻ mặt vô cùng thiếu đánh. Vương Tuấn Khải lúc này không bỏ qua được nữa, phóng sang ánh mắt đầy sát khí cảnh cáo y.

"Nghiêm túc đi."

"Em có chỗ nào không nghiêm túc? Anh nhìn nét mặt cậu ấy đi, ngất rồi mà chân mày vẫn nhíu chặt chứng tỏ trong lòng có chướng ngại, những người như vậy cứ tưởng chỉ ngất thôi thật ra rất dễ rơi vào hôn mê. Ruột cậu ấy không khỏe, ban nãy bị anh làm chảy máu sợ là rách rồi, thuốc này chỉ tạm thời thôi, ngày mai đưa đến bệnh viện khám, không chừng thật sự phải cắt bỏ một đoạn."

Vương Tuấn Khải không nhìn Vương Nguyên, cũng không nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn nhìn chằm chằm hoa văn hình chim hạc được điêu khắc trên trần nhà bằng gỗ, không nhìn ra được tâm trạng gì. Vương Nguyên thở dài một tiếng, người anh trai này của y trước giờ thích cái gì thì dùng mọi thủ đoạn chiếm lấy, chẳng qua lần này hắn đã dùng sai cách. Thứ hắn thích hiện tại không phải đồ vật mà là con người, mà tình cảm thì không thể dùng thủ đoạn. Một vấn đề nữa là chính Vương Tuấn Khải cũng không biết mình thích người ta, hắn đơn thuần nghĩ hợp ý nên phải giữ. Y cầm túi xách tiến ra cửa, trước khi đi dằn lòng không được nói thêm một câu, mặc kệ Vương Tuấn Khải có hiểu hay không.

"Phải nguyện ý, ép buộc vô ích."

Căn phòng còn lại hai người, không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe được tiếng nước róc rách từ thác nước nhân tạo bên ngoài. Vương Tuấn Khải dời tầm mắt đến người trong lòng, quả thật nét mặt của cậu lúc này rất khó coi, ngoài trừ tái nhợt còn có biểu tình như rất sợ hãi cùng đau khổ. Khi người ta rơi váo trạng thái vô thức thì sẽ bộc lộ ra tất cả những tâm tư luôn giấu kín.

Dịch Dương Thiên Tỉ phát sốt, cơ thể run lên từng đợt nhưng chung thủy không tìm nơi dựa dẫm mà chỉ co người lại tự ôm chính mình. Vương Tuấn Khải đè lại tay chân Dịch Dương Thiên Tỉ rồi ôm cậu chặt hơn, muốn đem nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cậu, cũng muốn cho cậu cảm giác an toàn. Kỳ thực, lúc nhìn thấy cậu bất tỉnh trong phòng tắm thì khúc mắc trong lòng hắn đã được tháo gỡ rồi. Hắn phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ đối với hắn rất quan trọng, đến mức khi đó trái tim sắt đá luôn không đổi nhịp của hắn cũng phải dồn dập hoảng loạn.

Hắn dùng ngón tay gảy nhẹ tóc mái lộn xộn trước trán cậu, nghiêng đầu hôn đuôi mắt phượng sau đó lại kiên nhẫn xoa ấn đường đang nhíu chặt.

"Xin lỗi."

Âm thanh cực nhẹ, nhẹ đến chính hắn cũng không nghe rõ. Một câu đó vừa xuất ra, đuôi mày Dịch Dương Thiên Tỉ trùng hợp cùng lúc từ từ giãn ra. Vương Tuấn Khải cứ thế vừa ôm vừa dỗ dành, hy vọng trong cơn mộng mị Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ tìm thấy chút ánh sáng ấm áp.

*

Quá giờ cơm trưa Dịch Dương Thiên Tỉ mới tỉnh lại, cậu vẫn còn đang mơ màng thì cảm nhận được một bàn hơi lạnh đặt lên trán mình sau đó bàn tay đó rời đi, đổi thành mu bàn tay áp vào má cậu.

"Thấy thế nào?"

Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt, phát hiện Vương Tuấn Khải vẫn mặc quần áo ở nhà, trên đùi hắn là quyển sách đang đọc dở. Cậu hoài nghi bản thân có phải do phát sốt nên sinh ra ảo giác hay không, nếu không sao cậu lại có cảm giác hắn dường như đã ở bên cạnh đợi rất lâu rồi.

"Chuẩn bị một chút, tôi đưa em đi khám."

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời Vương Tuấn Khải lại tiếp tục nói, hắn cũng không có ý định chờ cậu đáp. Hắn đỡ cậu ngồi dậy, giúp cậu uống nước rồi thay quần áo sau đó bế ra xe đưa đến bệnh viện của Vương Nguyên.

Vương Nguyên xếp cho Dịch Dương Thiên Tỉ ở phòng đặc biệt nằm trong góc khuất của hành lang, cửa sổ có thể nhìn ra mảnh vườn nhỏ phía sau bệnh viện. Lúc Vương Tuấn Khải làm xong thủ tục quay lại thì thấy cậu đang nằm trên giường, đang nhìn ra cửa sổ không biết nghĩ gì thất thần đến chăn cũng không chịu đắp.

Vương Tuấn Khải đi đến kéo chăn đắp lên người Dịch Dương Thiên Tỉ, lấy ra tất cùng bao tay trong túi áo khoác đeo vào tay chân đang lạnh ngắt của cậu.

"Đợi em khỏe tôi mời lão sư đến dạy học, em không muốn học cũng không sao, ở nhà hay ra ngoài chơi đều được."

"Mệt không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng lên tiếng.

"Anh diễn nhiều vai như vậy, có mệt không?"

"Tôi bảo dì Tư nấu cháo, lát nữa mang vào cho em."

Vương Tuấn Khải giống như không nghe thấy lời chất vấn đầy tính mỉa mai của Dịch Dương Thiên Tỉ, vẫn rất chăm chú nhét kĩ từng góc chăn để giữ ấm cho cậu. Không nhận được kết quả mình mong muốn Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thèm để tâm, cậu chuyển ánh mắt nhìn ra vườn cỏ xanh mướt, tiếp tục chìm vào suy nghĩ của mình.

Hai người bọn họ im lặng thật lâu, yên tĩnh đến nỗi Dịch Dương Thiên Tỉ ngỡ như trong căn phòng này chỉ có mình cậu, Vương Tuấn Khải chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Thế nhưng vào khoảnh khắc cậu nghĩ như thế thì Vương Tuấn Khải đánh tan ý nghĩ đó, chứng minh sự tồn tại của hắn. Chẳng qua, điều hắn nói không hề nằm trong dự liệu của cậu.

"Nếu em muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể. Trong thư phòng, bàn làm việc của tôi, ngăn tủ cuối cùng."

Hắn nói như vậy Dịch Dương Thiên Tỉ liền hiểu hắn để cái gì trong đó, chính là giấy tờ tùy thân của cậu mà hắn vẫn đang giữ. Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ lại sinh ra nghi ngờ, cậu không đâu mới là con người thật của Vương Tuấn Khải. Hắn của đêm qua hay hắn của hiện tại? Vì sao Vương Tuấn Khải cứ hết lần này đến lần khác nhấn cậu xuống nước sau đó mang cậu lên đối xử vô cùng ân cần như thế?

Chính Vương Tuấn Khải cũng đang đấu tranh với bản thân, để cậu tự nguyện hay ép buộc cậu ở bên cạnh mình. Con người hắn trước giờ chưa từng bị ý kiến của người khác tác động, nhưng sự việc lần này liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ cho nên lời nhắc nhở của Vương Nguyên tối qua đã khiến hắn phải suy nghĩ. Vương Tuấn Khải muốn thử đặt cược, cho Dịch Dương Thiên Tỉ được lựa chọn một lần rằng sẽ ở lại bên hắn hay rời đi. Nếu cậu chọn rời đi, vậy hắn có lẽ sẽ bắt đầu lại, dùng cách gặp gỡ khác để đối diện với cậu.

"Anh thử lòng tôi?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên bật cười khiến biểu tình trên gương mặt Vương Tuấn Khải thoáng chút khó coi. Tâm tư của hắn thế mà dễ dàng bị cậu đọc được.

"Vương Tuấn Khải, anh lại nuốt lời. Thì ra con người anh thích hứa suông như vậy."

Đối với lời châm chọc của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải gần như đã nghe nhiều thành quen nhưng chẳng hiểu sao lần này trong lòng hắn lại có chút chua xót cùng tức giận. Hắn không quên mình đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với cậu suốt đời, chỉ là thái độ của cậu khiến hắn nghĩ cậu rất muốn rời khỏi hắn.

Vương Tuấn Khải vốn muốn hỏi cậu có phải sẽ ở lại với hắn hay không thì Dịch Dương Thiên Tỉ trùm chăn lên đầu tỏ vẻ không muốn cùng hắn dây dưa nữa. Cậu không hiểu vì sao khi nghe thấy mình có thể thoát khỏi gọng kìm của Vương Tuấn Khải lại chẳng hề vui vẻ, điều cậu vốn dĩ luôn mong đợi ở ngay trước mắt, chỉ cần cậu gật đầu liền có thể tự do bay nhảy thì lại do dự.  Trong phút chốc tưởng tượng thế giới ngoài kia đẹp đẽ rộng lớn như vậy nhưng cậu chỉ có một mình, không nơi nương tựa, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác trong tim trống rỗng đến kì lạ. Dịch Dương Thiên Tỉ tự an ủi rằng có lẽ do cậu khao khát có một chỗ dung thân, có một mái ấm gia đình. Bất quá, ngoài Vương Tuấn Khải cậu thật sự không còn chỗ để đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net