Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phòng của Vương Tuấn Khải rộng gấp ba lần bình thường, hai bên vách tường đặt hai kệ sách lớn, mỗi bên chất đầy sách từ lịch sử, chính trị, quân sự cho tới kinh doanh, Dịch Dương Thiên Tỉ đi một vòng cũng không tìm quyển nào ưng ý đành đi qua văn kỷ đặt trong góc phòng ngồi xuống.

Vương Tuấn Khải nâng mi mắt, từ chỗ của hắn nhìn sang vừa vặn bắt được góc nghiêng hoàn hảo cực điểm của Dịch Dương Thiên Tỉ, sống mũi cao thẳng tấp, lông mi dài trên mắt phượng khẽ chớp như cánh bướm đang vỗ, còn có đôi môi khẽ mím lại vì tập trung khiến đáy mắt hắn không tự chủ lóe lên một tia sáng.

"Em biết viết thư pháp?"

"Từng học."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngừng lại động tác mài mực, gác viên đá mài sang một bên rồi cầm bút. Nhưng cậu giơ bút cả nửa ngày cũng không hạ được chữ, cuối cùng chật một tiếng kéo vài đường vẽ ra đóa hoa hồng.

"Em còn biết vẽ?"

"Chơi thôi."

"Em còn biết gì nữa?"

Vương Tuấn Khải bắt đầu thấy hứng thú, hắn gắp lại máy tính đang làm việc, sau đó chống tay lên bàn đỡ cằm, bày ra bộ mặt thưởng thức dáng vẻ khác biệt với ngày thường của Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Anh không phải điều tra cả rồi sao?"

"Mấy thứ này không có ghi."

"Anh nợ lương người ta à?"

Không đề tên, cũng không có lạc khoảng, Dịch Dương Thiên Tỉ chấm một chấm tròn ở góc giấy rồi đặt bút xuống nghiêng đầu đối mặt với Vương Tuấn Khải. Đối thoại mỗi ngày của hai người đều giống như vậy, một người hỏi, một người trả lời, mười câu đã có đến chín câu không liên quan đến nhau, người ngoài nhìn vào nhất định cho rằng bọn họ ông nói gà và nói vịt, chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ hàm ý của đối phương.

"Lại đây."

Vương Tuấn Khải gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ, ra lệnh cho Dịch Dương Thiên Tỉ đến chỗ hắn nhưng cậu không nhúc nhích, ngược lại bắt chước hắn chống một tay lên bàn đỡ cằm chơi trò đối mắt.

"Em trai anh bảo nếu anh đòi hỏi thì phải kịch liệt phản kháng, nhất quyết không được để anh có cơ hội càn quấy."

"Chỉ hôn thôi."

Khóe miệng Vương Tuấn Khải kéo ra một nụ cười chuẩn mực nhưng trong lòng thì âm thầm tính toán chỉnh chết đứa em họ quản chuyện thiên hạ. Con mẹ nó, y dám nói chuyện riêng với Thiên Tỉ sau lưng hắn! Tìm chết!

"Lại đây, nếu tôi làm bậy cho phép em đánh tôi."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày nhìn Vương Tuấn Khải một lúc rốt cuộc không thắng được mắt hoa đào thâm tình của hắn, miễn cưỡng đứng dậy đi qua.

Vương Tuấn Khải ôm Dịch Dương Thiên Tỉ, để cậu ngồi lên đùi mình, hai ngón tay nắm cằm cậu nâng đến trước mắt rồi hôn lên. Xúc cảm mềm mại ấm áp làm hắn si mê liếm láp, đầu lưỡi luồn lách trong khoang miệng quấn lấy lưỡi nhỏ đang rụt rè vừa tránh vừa đáp của Dịch Dương Thiên Tỉ mà dây dưa triền miên.

Bàn tay Vương Tuấn Khải không thể an ổn ôm eo Thiên Tỉ, hết xoa nắn bên ngoài xong lại trượt vào trong áo phông khi dễ đầu ngực đang ngủ yên. Dịch Dương Thiên Tỉ rùng mình một cái, muốn đẩy tay hắn ra nhưng không cách nào đẩy được chỉ có thể hít thở sâu mấy lần ngăn bản thân phát dục. Ai ngờ Vương Tuấn Khải được nước làm tới, ma trảo từ trên ngực trượt thẳng xuống đũng quần nắn bóp tính khí của cậu.

"Vương Tuấn Khải!"

Dịch Dương Thiên Tỉ dồn sức đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra, giận dữ trừng mắt với hắn. Vương Tuấn Khải hiếm khi tâm tình ôn hòa, dùng chất giọng khàn khàn vì tình dục giải thích cho cậu.

"Không tiến vào, tôi hứa. Em dùng tay giúp tôi."

Hắn nắm tay cậu đặt lên đũng quần đã cương cứng của mình, một bên hôn vành tai dỗ dành cậu.

"Nào."

Một người có ham muốn sinh lý cao như hắn nửa tháng rồi vẫn chưa được phát tiết sao có thể sống tốt được. Kỳ thực nửa tháng này Vương Tuấn Khải luôn khắc chế ý nghĩ đòi hỏi xác thịt với Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn cũng không còn hứng thú đi tìm người khác khẩu giao nữa, một mực đem công việc đổ lên đầu để quên đi dục vọng. Vậy mà hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ ở trước mặt hắn trưng ra vẻ đẹp liêu nhân, ban nãy còn cố ý dùng ánh mắt ngây thơ chớp chớp hàng mi nhìn hắn khiến ngọn lửa âm ỉ lập tức bùng cháy. Có điều lần này hắn thật sự giữ lời.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngập ngừng một lúc, bán tín bán nghi thò tay vào quần trong của hắn lôi ra dương vật đã cương to. Vương Tuấn Khải cực kỳ hài lòng thưởng cho cậu cái hôn bên má rồi lại tiếp tục cùng cậu hôn môi.

Hắn kéo xuống cùng lúc quần ngoài lẫn quần trong của Thiên Tỉ cầm trong tay tính khí mềm mại chưa thức tỉnh của cậu chơi đùa một hồi khiến cho nó thẳng thắn đứng lên. Không khí trong phổi bị Vương Tuấn Khải rút sạch, Dịch Dương Thiên Tỉ chịu không nổi nữa miệng lưỡi đơ tại chỗ, tay cũng quên phải săn sóc hắn. Lúc này Vương Tuấn Khải mới buông ra, để cậu gục đầu lên vai mình cũng không quên nhắc nhở.

"Động tay, tôi muốn ra cùng em."

Tạm thời dừng lại động tác bên dưới để đợi cậu, Vương Tuấn Khải cởi áo phông của Thiên Tỉ vứt xuống sàn sau đó vui vẻ thưởng thức hai quả ngọt trên ngực cậu. Hắn mút thành tiếng chật chật đầy dâm dục báo hại Dịch Dương Thiên Tỉ vừa động được chốc lát liền phân tâm lơ là.

"Anh...anh đừng nháo có được không?"

"Hửm?"

"Tôi không làm được..."

"Được, tôi nghiêm túc nhìn em làm."

Dịch Dương Thiên Tỉ hết cách với sự vô sỉ của Vương Tuấn Khải đành phải phớt lờ hắn chú tâm vào việc cần làm. Thế nhưng nếu không nhìn hắn thì ánh mắt lại vô tình chạm đến tính khí bừng bừng khí thế của cả hai liền đỏ mặt quay đi cuối cùng lại đụng phải ánh mắt tà mị của Vương Tuấn Khải, rốt cuộc loạn cả ngày vẫn chưa làm được gì. Sở dĩ cậu rối rắm như vậy bởi vì lúc trước làm tình đều diễn ra trong phòng ngủ, không gian riêng tư giúp cậu giảm bớt ngại ngùng còn hiện tại là phòng làm việc, Dịch Dương Thiên Tỉ cứ có cảm giác người ngoài sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.

Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ nhếch, trong lòng có chút thỏa mãn trước bộ dạng bối rối của Dịch Dương Thiên Tỉ. Hắn nhìn đủ rồi mới chịu tha, đem mặt cậu giấu vào hõm cổ sau đó bắt đầu săn sóc vật trong tay, Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới nén xuống xấu hổ mà động tay.

Hơi thở Dịch Dương Thiên Tỉ rất nhanh trở nên nặng nề, không khống chế được bật ra vài tiếng nức nở. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Dịch Dương Thiên Tỉ trong lúc đang nức nở thì cậu cảm nhận được tiếng gầm gừ nhè nhẹ phát ra từ cổ họng Vương Tuấn Khải cùng tiếng hít thở sâu đầy khó nhọc, nếu là trước đây dù cậu có cố gắng thế nào trạng thái tĩnh lặng như nước của hắn cũng không hề biến hóa giống bây giờ. Dựa vào biểu hiện của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ đương nhiên hiểu được mấy ngày nay hắn đều đè nén dục vọng trong lòng, lại khổ sở chịu đựng không tìm nơi phát tiết, có điều cậu không hiểu hắn vì sao phải làm khó bản thân như vậy.

Cậu úp mặt vào cổ hắn, nghe rõ động mạch chủ của hắn đập điên cuồng dưới da liền đột nhiên há miệng cắn. Vương Tuấn Khải gầm một tiếng, không có tức giận hất cậu ra, lực độ cùng biên độ ở bàn tay đang thao lộng tính khí của Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không mảy may thay đổi.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiến chặt răng đến khi nếm được mùi tanh mới dừng lại. Cậu thè lưỡi liếm những giọt máu rỉ từ vết thương, còn cố ý dùng môi mút mạnh rồi không ngừng hôn lên yết hầu của hắn. Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện yết hầu chính là điểm yếu của Vương Tuấn Khải, chỉ cần cậu chạm vào đó hắn liền dịu dàng với cậu. Hắn quả thật hài lòng với hành động này cũng biết rõ cậu thấy hắn thất thế cho nên cố tình chọc mình, đợi cậu chơi xong liền đè cậu ra cuồng bạo hôn một đợt để trừng phạt.

Lúc cả hai sắp đạt tới cao trào, Vương Tuấn Khải ôm Dịch Dương Thiên Tỉ đem cả người cùng ghế xoay nửa vòng ra sau. Dịch Dương Thiên Tỉ hét một tiếng rồi nằm xụi lơ trong lòng Vương Tuấn Khải, khóe mắt nhìn thấy vách gỗ bị tinh dịch không biết của ai bắn lên, từng giọt trắng đục chảy dọc xuống sàn liền trực tiếp nhắm mắt không muốn nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng này.

Bởi vì cậu nhắm mắt cho nên lần nữa bỏ lỡ khoảnh khắc Vương Tuấn Khải mỉm cười. Hắn xoay ghế trở về vị trí cũ, vươn tay rút loạt khăn giấy tự lau chùi dịch thể dính đầy trên bụng và đùi hai người.

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm một lúc mới nhớ ra Vương Tuấn Khải có bệnh khiết phích cho nên ngẩng đầu nói muốn đi tắm. Lúc nhìn xuống sàn tìm quần áo vô tình nhìn đến ngăn tủ cuối cùng dưới chân Vương Tuấn Khải, ánh mắt cậu dừng lại thật lâu cũng không có rời đi.

Đột nhiên một cánh tay đặt bên eo Thiên Tỉ siết chặt, sau đó cả người cậu đổ dồn về phía trước, khi bình tĩnh lại chỉ thấy tay kia của Vương Tuấn Khải đã đặt trước ngăn tủ đó. Dịch Dương Thiên Tỉ liền giật mình chặn hắn lại, cậu thật lòng không biết vì sao mình làm vậy.

"Vì sao không đi?"

Vương Tuấn Khải hỏi. Vấn đề này hắn vẫn luôn thắc mắc, chẳng phải Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn khinh bỉ hắn sao? Vì sao không đi?

"Đợi tôi đủ năng lực sẽ tự mình rời khỏi anh."

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dậy nhặt quần áo mặc vào, trước khi đi còn hôn lên má hắn một cái, mỉm cười đầy ẩn ý rồi quay lưng để cho một mình Vương Tuấn Khải rơi vào trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net