Chap 17: bật mí bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chuyện này bắt đầu từ khi chúng tớ còn nhỏ. À quên cũng nhân tiện đây tớ nói cho cậu biết một chuyện. Anh Tuấn Khải đấy anh ấy có một cái bệnh truyền kì đó là vô cùng sạch sẽ, thật tớ không biết di truyền từ ai mà cứ cho là từ mẹ đi, bởi mẹ tớ cũng vô cùng kĩ tính. Theo khách quan thì bệnh này là bệnh tốt con trai hiếm ai gọn gàng nhưng mà bảo thật tớ thấy phiền sao đó. ( Vương Nguyên giải bày)
- Sao lại phiền? ( Thiên Thiên cùng Trình Hâm đồng thanh)
- Tại cậu ấy ở sạch quá đó. ( Chí Hoành im lặng nãy giờ cũng lên tiếng)
Nghe Chí Hoành nói thế Vương Nguyên vô thức gãi đầu :
- Làm gì có tớ chỉ quên cất vớ đúng nơi thôi chứ bộ.
- Không phải quăng lung tung à? ( Chậm rãi lau lau miệng, Chí Hoành nói)
- Ừm~ thì cho vậy đi. Mà nè kệ đi chúng ta quay lại chuyện kia thôi . ( Nguyên Nguyên đánh trống lãng) - thì bởi cái tính sạch sẽ đó Tuấn Khải anh ấy không thích chơi chung với thú cưng. Tại chúng chạy nhảy quá nhiều, lại rụng lông không những thế không tự biết giữ sạch sẽ nên Tuấn Khải anh ấy không thích tiếp xúc nhiều, không hẳn là bài xích nhưng mà mỗi lần thấy mấy anh ấy hay tránh đi. Vừa vặn lúc nhỏ tớ vô cùng yêu thích chó nên nhất quyết xin mẹ cho tớ nuôi, tớ mua về một con cún nhỏ lông nâu, tớ gọi nó là Đô Đô. Thật sẽ chẳng có gì nếu như hôm đó tớ không ôm Đô Đô qua phòng anh hai. Tớ kĩ lắm chứ bộ cho nó mặc đồ, mặc tã tắm sạch sẽ đàng hoàn. Ẻm thơm phức, lúc tớ qua anh hai đang tắm nên đặt Đô Đô lên giường ảnh xong tớ ra bàn chơi game trên máy ảnh một chút. Không biết sao lúc ra ngoài ảnh nằm thẳng lên giường đè ngay Đô Đô đang nằm trên nệm. Mà mấy cậu nhìn tướng ảnh đi đè vào một con cún nhỏ sao nó chịu nổi, nó quẩy lên táp eo ảnh một phát. Tã tớ mặc chẳng biết rớt ra khi nào thế là thuận thế nó đi vệ sinh trên người ảnh luôn. Ha ha các cậu không tưởng tượng được lúc đó đâu, ảnh nhảy dựng lên , hét gầm nhà rồi bay thẳng vô nhà vệ sinh ở lì trong đó 3 tiếng. Giường và ga thì bị đổi hẳn luôn cả cái thảm lót sàn bị dính khi ảnh nhảy đều bị thay hết. Thảm nhất là bộ đồ ổng vứt đi à không đốt luôn không thương tiếc mặc dù đó là bộ đồ ảnh thích nhất. Sau dụ đó tính tới đây là 5 năm rồi nhưng mỗi lần ảnh thấy Đô Đô đến gần ảnh bài xích ra mặt luôn. Từ đó em cún của tớ bị giới hạng đi lại rất nhiều~ ( Vương Nguyên hồi tưởng chuyện cũ)
- Vậy lúc nãy cậu nói với Tiểu Khải ca ...( Thiên Thiên nghi hoặc )
- Ừa tớ bảo Đô Đô đang nằm trên người ảnh kìa ~ thế là ảnh bật dậy ( Nguyên Nguyên vô tội)
- Ồ! ( Trình Hâm và Thiên Thiên cảm thán)
Chia Hoành chỉ một bên lắc đầu, chuyện đó người thường còn gào lên huống chi người sạch sẽ như Tuấn Khải. ( chuyện bệnh này toai nghĩ là có thật đấy, toai thấy qua rồi, bạn toai nó có bệnh giống vậy nè, nhìn bụi hay thứ gì không ngăn nấp là khó chịu. Có hôm toai vs nó tính ra ngoài đi chơi, trời xui đất khiến sao từ đâu một em chim xênh đẹp bay qua và ... các cô tự tưởng tượng đi ~ sau khi ẻm bay đi cô bạn này của toai nó phi thẳng vô nhà, tại toai vs nó cũng chưa có đi xa nhà nó lắm. Ẻm ở lì trong đó mấy tiếng gội gội chà chà. Sau dụ đó nó bài xích mấy con chim bay trên trời hay thẳng ra những chỗ nào có cây cao chim có thể ở trển được nó đều tránh xa ~ nhân đây mị xin lỗi em Đô Đô đã vu khống em những việc mà mị không biết em làm hay chưa 😂)

Sau khi câu chuyện của Vương Nguyên kết thúc, Trình Hâm sau khi cảm thán câu chuyện đó xong cũng nhớ ra gì reo lên :
- Vương Nguyên, anh Tiểu Khải , Tuấn Khải gì đó có phải là cái anh cao cao to con hôm qua thách đấu với huấn luyện viên bóng rổ trường này không?
- Có chuyện đó sao? ( Thiên Thiên hỏi)
- Có trưa hôm qua trong lúc tớ đi đăng ký tham gia câu lạc bộ, đang phân vân không biết tham gia cái nào, thì thấy câu lạc bộ bóng rổ xôn xao nên qua đó coi thử. Tớ biết được có ba học sinh mới trong đó có 1 anh lớp 11 và 2 bạn lớp 10 đòi thách đấu với đội bóng rổ chính thức cùng huấn luyện viên theo kiểu 3 chấp 6. Ai cũng nghĩ họ thua không ngờ họ thắng. Vì xa với lại nhiều người chen quá nên tớ không nhìn rõ mặt 3 người chỉ biết anh lớp 11 trong đó tên cái gì Khải thôi. ( Trình Hâm thuật lại chuyện hôm qua)
- Vương Nguyên cậu mới tham gia câu lạc bộ bóng rổ vậy cậu biết chuyện này chứ? ( Thiên Thiên nghe Trình Hâm nói xong thì quay ra nhìn Vương Nguyên hỏi)
- Tất nhiên là biết, cậu nói đúng rồi đó Trình Hâm anh lớp 11 đó là anh Tuấn Khải nãy giờ cậu nghe đó. Không nói cho các cậu biết 1 trong hai cậu nhóc lớp 10 là tớ. ( Vương Nguyên trả lời Thiên Thiên cùng tự hào nói với mọi người)
- Cậu cừ thật đó Nguyên Nguyên cả anh Tuấn Khải nữa. ( Thiên Thiên hâm mộ)
- Tính ra cậu cũng có ưu điểm. ( Chí Hoành góp vui) ( cậu bạn nhỏ này đang dần bộc lộ tính ngạo kiều 👏)
- Tất nhiên. ( Vương Nguyên vuốt mũi nhìn Chí Hoành)
- Vậy còn người còn lại là ai vậy? ( Trình Hâm hỏi)
- Là anh em của tớ luôn tên Hoàng Vũ Hàng. ( Vương Nguyên đáp)
- Sao Hoàng Vũ Hàng? ( Trình Hâm trợn tròn mắt)
. Toai trồi lên roài nè 🙆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net