Chap 30 : bắt đầu thích quan tâm nhóc đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Khải ra sân với khuôn mặt hơi đỏ. Nhìn mấy đứa sư đệ đang xếp hành ngay ngắn chờ anh ra , anh cố gắng ra vẻ bình thường trở lại. Nghiêm chỉnh mà chỉ bảo , ấy thế khi chợt nhìn ra cửa thấy thấp thoáng bóng hình nhỏ nhỏ của ai kia đang khiêng sách. Tuấn Khải không nói gì một phát bay ra bỏ lại sự ngơ ngác của mọi người. Sư đệ nghệch mặt nhìn nhau, lúc này hai đội phó là Vương Nguyên và Vũ Hàng vừa tới, nhìn thấy gương mặt của các bạn nghệch ra mà nhìn nhau. Vũ Hàng nhanh nhảu thắc mắc :
- Quay, chuyện gì mà mọi người nhìn nhau ngơ ngác thế?
- Vũ Hàng đội phó, Tuấn Khải sư huynh có vấn đề gì ấy! ( học đệ 1)
- Đúng vậy á! Nãy đang tập ảnh đang chỉ tụi mình tập, thế nào vừa nhìn ra cửa là dọt đi không một lời nói ~ ( học đệ 2)
- Thật kì lạ! ( học đệ 3 cảm thán)
Vương Nguyên, Vũ Hàng khó hiểu nhìn nhau. Một thời gian sau đó, Vương Nguyên liền nói:
- Thôi kệ anh ấy đi . Chắc ảnh có lý do gì đấy thôi.
- Ừa mặc kệ cậu ta đi! ( người ăn dấm lúc này Đình Tín cọc cằng ) ( dư âm ăn giấm ahihi)
Mà nhân đây nói cho mấy cô biết Đình Tín là đội trưởng cũ của đội bóng rổ trước khi Tuấn Khải chuyển tới. Giờ không làm đội trưởng nhưng vẫn là thành viên chính thức của đội. Còn Nhất Lân là quản lý, là người lên lịch, cung cấp thông tin, bla bla... những chuyện liên quan đến đội bóng và các thành viên trong đội. Ấy mà thôi bỏ qua cái không khí khó hiểu và ngơ ngác của đội bóng đi, tới cái không khí valungtung của hai bạn trẻ nhỏ nào.
Thiên Thiên đang khiêng sách về nét chữ thư pháp , kèm một vài bài thơ hay để tập viết. Chồng sách không quá nặng nhưng nó khá cao, làm mất tầm nhìn của Thiên Thiên nên cậu di chuyển có chút khó khăn. Bạn học Tuấn Khải đang bay ra à không bản bay ra tới gần thôi, sau đó so deep như mình vô tình đi ngang qua. Đi qua một cách vô cùng thong thả:
- Hey nhóc em đi đâu vậy?
Thiên Thiên đang tập trung vào chồng sách nghe tiếng thì chỉ hỏi vọng :
- Ai đấy ạ?

- Anh Tiểu Khải đây. ( Tuấn Khải đưa tay đỡ cả chồng sách)
- A ~ lại là anh. Anh tiếp tục giúp em nữa rồi! ( Thiên Thiên nhìn Tuấn Khải cười có chút ngại )
- Gì đâu, anh đang rãnh mà. ( Tuấn Khải vui vẻ nói)
- Thật không ạ? ( Thiên Thiên nhìn bộ đồ bóng rổ Tuân Khải đang mặc trên người, xong mô hôi nhễ nhại vẫn còn vương trên người khó xử)
- Thật chứ, đội bóng rổ giờ này đang nghỉ.( Tuấn Khải cười cười) ( ahihi đang nghỉ đó)
- Thế ạ! Thế em lại nợ anh rồi, không biết nên làm sao để cảm ơn đây. ( Thiên Thiên nói)
- Nợ nần gì đâu cầm giúp em chồng sách thôi mà! ( Tuấn Khải cười lắc đầu) - mà em tính mang đi đâu anh mang hộ cho. ( sau đó lại nói tiếp tục)
- Tới câu lạc bộ thư pháp ạ! ( Thiên Thiên nói)
- Thế em dẫn đường đi. ( Tuấn Khải trả lời)
Hai bóng hình 1 cao 1 thấp song hành bên nhau. Vừa đi vừa trò chuyện thật là mĩ cảnh .
- Này tướng em nhỏ như vậy sao lại đi khiêng sách mấy anh chị khối trên đâu? ( Tuấn Khải nhìn chồng sách trên tay rồi nhìn lại hình ảnh nhỏ nhắn bên cạnh, có chút xót)
- Hôm nay tới em phụ mà, thật ra là có Trình Hâm nữa . Nhưng lúc nãy đột nhiên cậy ấy bị đau bụng nên đã vào nhà vệ sinh rồi. ( Thiên Thiên nói)
- À! ( Tuấn Khải cảm thán)
- Nhưng em đâu có nhỏ đâu chứ 1m7 chứ bộ, anh đừng tưởng cao hơn em là muốn nói gì nói nha. ( Thiên Thiên bất mảng) ( từ nhỏ tới giờ cậu thấy mình cũng bự con lắm chứ bộ thế quái nào ai cũng bảo cậu nhỏ con, cậu thật buồn hết sức)
- 1m7 á hahaa... ừa thì em bự con. ( Tuấn Khải bụm miệng cười) ( đúng là em không nhỏ nhưng đối với anh với cái tầm nhìn 1m8 mấy gần 9 nhìn xuống em vẫn bé lắm bé con! )
- Xí, đợi đi em cao hơn anh , anh liền biết. ( Thiên Thiên giỡn giỡn quáng một cái vào bụng Tuấn Khải) ( thật cứng, thật đàn hồi , cơ bụng là cơ bụng nha) - phản ứng của bạn Thiên Thiên khí quánh vào bụng cơ của Tuấn Khải.
Có vẻ hơi sai, mặc dù toai theo Hồng Trần nhưng vẫn muốn cậu cả là công nên những tình tiết có chút ngược với đời thật , mang chút hư cấu các cô đựng bận tâm. #teamvangtich thật ra toai thích ship Thiên Khải hơn đấy nhưng lâu lâu vẫn bị anh mắt ôn nhu của Tuấn Khải nhìn Thiên Thiên làm cho tan chảy. Nhớ tới câu "ôn nhu thì ôn nhu tới đâu cũng vẫn là công thôi!" - cảm thấy thật đúng. Nên cứ coi như toai đạp 2 thuyền đi. Đợi Thiên Tỉ cao hơn Tuấn Khải toai sẽ cho Hồng Trần lên làm chính đạo híhi .
- Ừa anh đợi! ( nhìn thấy biểu hiện và phản ứng thích thú xen chút tự tu của Thiên Thiên khi chạm vô cơ bụng mình Tuấn Khải có chút vui vẻ)
- Cơ , cơ , cơ anh cho em miếng cơ đi Tiểu Khải. ( Thiên Thiên chọt chọt cơ bụng rồi tới cơ tay)
- Lấy không cho em đấy! ( Tuấn Khải nói giỡn như đùa ý lộn nói đùa như thật)
- Thật sao? ( Thiên Thiên mắt sáng rực ) ( thua nhau có 1 năm đâu cần hơn nhau nhiều vậy chứ người ta cơ cơ mình ...)
- Thật! Nhưng quan trọng làm sao em lấy ra được kìa! ( Tuấn Khải nói)
- Ừa nhỉ! ( Thiên Thiên suy nghĩ)
- Đồ ngốc . ( Tuấn Khải đưa tay cốc đầu Thiên Thiên 1 cái) ( đồ ngốc không lấy ra được thì em có thể sử dụng nguyên người nha ~ )
Sau cú cốc tay đó thì sách thì nhau mà rơi. Bỏ 1 tay làm cho tay kia chịu đựng không nỗi nên đã làm sách rơi hết xuống đất. Cả hai không hẹn cùng nhìn nhau cười, cúi xuống nhặt lại hết sách. Vừa nhặt Thiên Thiên vừa trêu :
- Tiểu Khải ca ngốc hơn em hahaa~
Toai lặn hơi lâu rồi đúng không 😂😂😂 mấy cô liệu còn nhớ toai chăng 😭😭😭 . Mai hứa sẽ ra thêm 1 chap bù cho mấy cô ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net