Ngoại truyện (5) : Giấm giấm giấm |2 - end|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như cũ nha tem của ai ngoại truyện tiếp theo của người đó ~ chap này tặng cô #RubiiPhm chúc cô đọc truyện vui vẻ~ con 3 phiên ngoại nuaex thôi mấy cô mau tới !

Nhà Hàng Trình cứ tưởng là êm đền trôi qua ngày tháng , khác với sự uất ức và ăn giấm đều đều của Khải Thiên và Nguyên Hoành nhưng không ngờ cho đến một ngày ...
Trời xanh , mây trắng bé con đang trong sân  nhà Hàng Trình chơi đá banh. Xem các cuộc thi đấu đá bóng chuyên nghiệp bé con tập tành lừa bóng, xoay bóng bằng tay hay dùng đầu đánh bóng vào khung thành. Vì yêu chiều bé con quá nên 6 người cha đã xây riêng cho bé con một sân bóng riêng để bé con tha hồ tập luyện nhưng hôm qua mưa lớn sân cỏ nhân tạo bị ướt nên hôm nay bé con đành chơi trong sân xi măng của nhà Hàng Trình. Không phải là ngẫu nhiên bé con chọn chơi ở đây ,theo lịch thì hôm nay bé con phải ở nhà Khải Khải cùng Thiên Thiên mà bị ăn giấm quá đổ nên Tuấn Khải vùng lên đòi công bằng vác Thiên Thiên đi du lịch 1 tuần nhà Nguyên Hoành cũng tương tự nên chỉ còn nhà Hàng Trình ở lại thôi. Tính là gửi bé con ở nhà ông bà cho công bằng nhưng Trình Hâm vì thích bé con quá nên đòi giữ bên nhà. À cũng tại vì Trình Hâm thích quá nên mới xảy ra chuyện này hihi ...
*rầm* ( tiếng quả bóng bay vào nhà và làm một vật cứng rơi xuống )
Vũ Hàng đang ngồi thong thả trên sofa thì bị tiếng động làm cho giật mình. Đứng dậy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra... cảnh tượng trước mắt làm Vũ Hàng khựng chân lại , chết chân một khoảng thời gian được coi là khá dài. Bé con nhìn thấy sự chết chân của ba ba Hàng , mặt nhiu lại , nhanh chóng đưa tay lên bịt hai tai , miệng thầm đếm :
- 1...2...3
- Thằng...nhóc ...này... ( Vũ Hàng gầm lên tiếng gầm thể hiện cho sự tức giận cực độ)
Hình ảnh lộn xộn dưới đất chính là nguyên nhân của sự giận dữ này. Trái banh có lẻ lựa đường bay, nó bay vào phòng khách nhắm thẳng cái bình quí nhất của Vũ Hàng mà đáp xuống. Đây là cái bình tuy không cổ cũng chẳng đắt tiền nhưng nó là thứ Vũ Hàng quí nhất. Nó mang một bí mật sâu trong lòng Hàng Hàng , một bí mật quan trọng rất khó phai. Nay cái bình Vũ Hàng nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa , ngày nào dù bận tới đâu cũng chăm chỉ mang ra lâu chùi giờ đây nằm la liệt dưới đất đây cũng chưa phải là trọng điểm , trọng điểm là cái bình vỡ nát . Những mảnh vỡ văng khắp phòng. Hàng Hàng tức giận nâng bé con lên quánh thật mạnh vài cái vào mông :
- Bé con ba ba nói với con bao nhiêu lần rồi? Không được đá banh trong nhà, con nghe hiểu tiếng ta không?
- Ba ba... con xin lỗi, đau quá... con sai rồi... ( bị Hàng Hàng quánh đau bé con khóc lớn)
Trình Hâm mới vừa đi siêu thị về , vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc của bé con. Cậu sợ hãi chạy vào trong, thấy bé con đang bị Vũ Hàng đánh, Trình Hâm chạy lại giựt bé con từ tay Hàng Hàng :
- Anh bình tĩnh có gì từ từ nói, cục cưng còn nhỏ đừng có đánh con ( xong Trình Hâm quay sang ôm lấy bé con dỗ dành ) - nín nào ba Trình Trình thương con, không khóc , ngoan...
- Con ...xin...lỗi...hức ( bé con vẫn khóc miệng xin lỗi Vũ Hàng)
Vũ Hàng nhìn nước mắt giàn dụa trên mặt con mũi lòng, không nói gì nữa dọn dẹp những mảnh vụng rồi quay lưng bước đi. Bé con rút trong lòng Trình Hâm vẫn khóc chưa dứt . Trình Hâm ẳm bé con lên phòng dỗ cho ngủ... xong quay xuống nói chuyện với Vũ Hàng :
- Bé con còn nhỏ anh không nên nóng giận như vậy!
- Ừa... ( Vũ Hàng không nói gì ôm lấy Trình Hâm lòng mặc cảm tội lỗi)
Ừm thì tua lại đoạn trái banh bay vào nhà... trái banh dưới chân sút của bé con vụt vào trong phòng khách nhưng không đủ lực bay lên làm bể bình ... nguyên nhân bể của cái bình là do Vũ Hàng, nghe tiếng trái banh bay vào nhà, để bảo toàn đồ đạc Vũ Hàng chạy vào phòng xem coi đổ bể gì không, rất may không đổ nhưng... dẫm phải trái banh bị đá vào lúc nãy Vũ Hàng trượt chân ngã, cánh tay thế nào đó lại quơ vào cái bình và *bong* ~ ừm cái bình này thật ra Vũ Hàng cũng quí nhưng người quí nhất là Trình Hâm... đây là cái bình ghi nhớ kỉ niệm lúc nhỏ của hai người. Trình Hâm rất quí nay Vũ Hàng làm bể sợ Trình Hâm biết sẽ kêu gào tống anh ra sofa nên sẵn thấy trái banh của bé con túng quẩn đổ lên hết. Vũ Hàng biết Trình Hâm sẽ không trách bé con. Tức giận là cũng diễn , cố tình đánh bé con cũng là dùng sức thật nhẹ ( nhẹ cái mông bảo bối người ta khóc nức nở) và đúng như Vũ Hàng nghĩ Trình Hâm về không một chút trách mắng. Tưởng chừng mọi chuyện đã qua cho tới khi bé con nghịch ngợm phát hiện ra sự thật. Trả là hôm đó nhà hàng xóm gắn camera thử trộm , góc máy lại vô tình quay trúng cái cửa kính phản chiếu lúc Vũ Hàng té ngã kéo theo bình bể theo. Bé con nghịch ngợm xem camera quay được những gì... ngoài mấy con mèo ăn vụng ra bé con còn thu được chiến lợi phẩm không ngờ :
- Ba ba Hàng đáng ghét cố ý đổ tội cho bé con... ( bé con lầm bầm xong trong đầu lại suy nghĩ ra kế sách gì đó trả đũa )
Đầu bé con sáng lên, không biết bộ não thiên tài là do ở chung với 6 thiên tài nên ảnh hưởng hay đã có từ trong gen... một kế hoạch gì đó được lặp ra. Bé con lén vào thư phòng  :" nếu không nhầm thì thư đó ở đây!" - bé con suy nghĩ đang lục lọi kiếm cái gì đó
- A... đây rồi! ( bé con reo lên khi vừa kiếm được cái hộp gỗ được cất kĩ) - ba ba Hàng Hàng ba ba giàn cảnh đổ quan cho cục cưng lần này cục cưng cho ba ba bị đuổi ra ngoài sofa 1 tháng luôn ( cười một cách ranh mãnh, bé con mang chiếc hộp để lên kệ sách đứng truyện tranh của mình , lúc lên thì bé con dùng ghế nhưng sau khi sắp xếp xong xui bé con nhảy xuống vô tội)
Đứng ở dưới nhìn lên tủ sách cao bé con kêu lớn :
- Ba Ơi... giúp con!
Trình Hâm đang dọn dẹp gần đó liền chạy vào :
- Sao cục cưng?
- Ba Trình Trình ơi ba lấy dùm cục cưng cuốn truyện trên kia với! ( đưa tay chỉ cuốn truyện gần cái hộp gỗ )
- Được rồi ! ( cao với bé con nhưng đối với Trình Hâm lại rất vừa, cậu vươn tay là tới , đưa tay kéo cuốn truyện ra không ngờ kéo theo luôn hộp gỗ , hộp gỗ rơi xuống nhưng lá thư trong hộp rơi ra. Đưa sách cho bé con xong Trình Hâm cúi người tính dọn dẹp lại)
" Vũ Hàng người em yêu", " Soái ca Vũ Hàng của lòng em" , " Hoàng tử Vũ Hàng trong mơ" vv... mây mây. Đọc một vài dòng chữ phía ngoài thư Trình Hâm nỗi một dãy hắc tuyến. Đứng tưởng thường ngày cậu hiền hiền là muốn làm gì làm, trong ba mỹ thụ Trình Hâm là ghen nhất. Khi cậu ghen có thể ngang ngửa hoặc hơn cả Hoạn Thư. Cầm chắc những lá thứ trong tay, đầu Trình Hâm đang liên tưởng tới gương mặt của ai kia bị mình băm cho nát. Gom gom mấy là thư lại Trình Hâm vẫn cố gắng giữ nét mặt dịu dàng nhìn bé con :
- Cục cưng hôm nay con qua nhà ông ba nhà, ba và ba ba của con hôm nay có việc rất quan trọng cần bàn với nhau.
Dù mặt thì vẫn dịu dàng nhưng ngữ điệu bên trong khiến bé con rét run :" áp thấp nhiệt đới tới rồi" - bé con thầm nghĩ xong gật đầu với Trình Hâm...
Tối hôm đó Vũ Hàng vừa bên ngoài về, miệng huých sáo véo von. Căn nhà ấm cúng hằng ngày bỗng hôm nay rét lạnh , vừa mới bước vào nhà Vũ Hàng đã run run xoa xoa hai cánh tay. Tới phòng khách Trình Hâm đang ngồi đó, Vũ Hàng chạy lại tính ôm Trình Hâm cho ấm thì Trình Hâm bỗng lên tiếng :
- Em thích anh từ lâu rồi soái ca của lòng em...
- Trình Hâm...em
- Hay ngay từ lần đầu gặp anh đã đánh cắp trái tim em...
-... ( những câu nói này quen quen)
- Dù biết anh thích nam nhưng em vẫn muốn nói em thích anh...
- Cái...này...không...lẻ( Vũ Hàng nhận ra rồi những dòng này không phải là trong mớ thư tình người ta gởi cho anh sao!).
- Hoa khôi khối trên... hậu bối khối dưới... hay là mỹ nam trường cạnh bên. ( Trình Hâm vẫn dùng giọng nói rất dịu dàng, nhẹ nhàng xoáy vào tim Vũ Hàng)
- Mấy... cái đó...thiệt...ra ( Vũ Hàng lắp bắp )
- Lâu rồi đúng không? ( giọng nói có chút thay đổi).
Vũ Hàng gật đầu như được mùa :
- Đúng đúng đã lâuuuuu!
- Sao bây giờ vẫn còn giữ, giữ để kiếm cách liên lạc với người ta phải không ? ( Lửa lên rồi)
- Không... phải...chỉ là muốn kỉ...niệm
- Ừm ...kỉ niệm ha! Vui ha , hay ha ! ( Trình Hâm dằn lại giọng nói đang kiếm nén)
- Em đừng có hiểu lầm... ( Vũ Hàng chưa kịp nói xong liền bị Trình Hâm ngắt )
- Ngối đếm hết đống đó rồi báo cho tôi. 1 cái cấm dục 1 tuần. 10 cái nguyên năm. Hơn 10 cái anh chuyển nhà đi là vừa. ( nạt thẳng vô mặt Vũ Hàng xong Trình Hâm xoay lưng bước vào không, Trình Hâm đang rất kiềm chế nếu không án mạng Hàng Trình sẽ xảy ra, Hàng Hàng thui sẽ ra lò...)
- Em... à...không...
Vũ Hàng gào thét, ai kẻ nào , cái hộp này mình giữ rất kỉ mà à không phải gọi là dấu rất kỉ. Đây là kỉ vật mà sau này khi có cháu mình sẽ đem ra khoe, khoe với nó ông của nó từng hảo soái thế nào vậy mà giờ đây điều khiến Hàng Hàng tự hào lại là thứ quyết định án phạt cậu . Rốt cuộc là sao? Chuyện gì đã xảy ra? Sao Trình Hâm biết được chứ ? Vừa đến thư vừa khóc ròng trong nước mắt :" 35...40...45..." . Đầu Vũ Hàng sáng hết công suất , đúng rồi chỉ co thể là người đó, người đó biết mình giữ mấy thứ này :" haizz... sao lúc đó mình lại đem ra khoe chứ!"
- Cục cưng lần này con chơi quá ác rồi! ( Lòng Vũ Hàng gào lên)
Bé con đang ôm gối ngủ bỗng * hắt xì* ~ tối rồi ai con nhắc đến mình ta ~
Ngày hôm đó ...
- Thấy ba ba Hàng con soái chứ?
- Hem ba ba Nguyên với ba ba Khải soái hơn!
- Oái khuya nhé! Thư tỏ tình cho ba ba Hàng là nhiều nhất trong 3 người nhé!
- Thật chứ?
- Ta lừa con...
- Đâu cục cưng muốn coi !
- Vào đây ta cho con coi ~
- wow! Nhiều thật chắc 50 lá!
- Con xem thường ba ba Hàng vậy sao ? Đúng nhất là 212 lá cả nam lẫn nữ nhé! Hoa khối khối trên... hậu bội khối dưới cả mỹ nam trương bên cạnh còn phải lòng ba...
" haizz... đúng là khôn nhiều năm mà ngu một giây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net