Ngoại truyện (9) : bí mật sâu trong lòng. ( Hàng Trình) |2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Hàng sau khi đi chơi với Kỳ Kỳ và Lâm Lâm về thì đã 11h 30 hơn. Lúc này cửa kí túc xá đã sớm kín cổng, Vũ Hàng gửi xe nhà Kỳ Kỳ rồi mình thực hiện chiến lược leo rào vào. Người kinh nghiệm trốn học , cúp học, trốn nhà đầy mình như Vũ Hàng thì bản thân không khó mấy để bay lên hàng rào nhà trường. Lựa một chỗ không có camera Vũ Hàng nhảy xuống.
- Quái... ( tiếng la khe khẽ từ dưới đất vang lên )
- Ai? ( Vũ Hàng cất tiếng đáp)
- Cái tên khốn khiếp rời khỏi người tôi ngay. ( vẫn là âm thanh đó trả lời cho câu hỏi của Vũ Hàng)
- À... xin lỗi ! ( Vũ Hàng gãi đầu rồi nhanh chóng đứng dậy)
Chả là khi anh chàng tiếp đất liền cảm thấy mình đè lên thứ gì rất êm, tưởng là gấu bông( Trong đêm phia thanh vắng lôi gấu bông đâu ra cho anh đè???) nên tiếp tục ngồi im quan sát nhưng hoá ra con gấu anh tưởng lại là con người. Vừa bật đèn pin của điện thoại để soi xem ai là kẻ xui xẻo bị mình ngồi lên Vũ Hàng không vui thốt lên :
- Tên phá đám?
Người kia cũng nhờ anh sáng đèn mà nhận rõ gương mặt của Vũ Hàng không chịu nỗi la lớn:
- Tên biến thái.
Tiếng la của người đó quá lớn làm kinh động đến chú bảo vệ vừa yên giấc không xa. Chú bảo vệ tức tốc chạy lại gần :
- Ai ? Biến thái ? sao lại xuất hiện trong kí túc xá nam...?
-... meo ( đáp lại lời chú bảo vệ là con mèo mun không biết từ đâu nhảy ra! )
- Giật cả mình, hoá ra là mi . ( chú bảo vệ thở phào rồi quay lại phòng gác tiếp tục ngủ)
Cách đó không xa chính xác là bụi cây to đối diện chỗ bác bảo vệ vừa đứng lúc nãy có hai người một cao một cũng cao đang đứng. Người cao đang bịt miệng người cũng cao :
- Im lặng chút đi cậu muốn ngày mai hai đứa lên phòng giám thị xơi trà à? ( Vũ Hàng nói nhỏ)
- Ừm... buông tay... ngộp thở chết tôi ... ( tên phá đám mà Vũ Hàng gọi là Trình Hâm lên tiếng)
- Tôi buông tay nhất định cậu không được la lên như lúc nãy! ( Vũ Hàng vẫn bịt chặt miệng Trình Hâm nói nhỏ vào tai cậu)
-... ( Trình Hâm không nói được chỉ gật đầu)
Vũ Hàng từ từ buông tay, Trình Hâm giữ lời không nói nữa chỉ tận dụng cơ hội thở .
- Thật may , nếu không có con mèo lúc đó tôi và cậu bị bắt chắc! ( Vũ Hàng cảm thán nhìn theo hướng con mèo đen vừa chạy)
- ... ( Trình Hâm không nói gì chỉ lò mò kiếm gì đó)
Vũ Hàng thấy vậy liền hỏi thăm :
- Này cậu đang kiếm cái gì vậy???
- Hỏi nhiều quá cậu về phòng đi cửa không khoá mặc kệ tôi. ( Trình Hâm gắt lên, lòng cậu đang hết sức lo lắng) " Đâu rồi ở đâu chứ? " - Trình Hâm nói nhỏ tay liên tục vật tìm trong cỏ
- Cái gì ở đâu? Nói tôi kiếm giúp cậu, coi như là lời xin lỗi lúc nay chẳng may đè lên người cậu. ( Vũ Hàng mặc cảm tội lỗi lúc nãy nói)
Thật thì cậu không có ghét Trình Hâm mặc dù cả hai như chó với mèo đôi lúc lại như không khí với nhau nhưng xét cho cùng tại Trình Hâm muốn bảo vệ bạn cậu ta thoát khỏi cái gọi là tình cảm cấm kị trái tự nhiên với cậu. Nhưng giờ cậu đã bỏ tư tưởng cửa cẩm Thiên Thiên nên chắc hẳn bây giờ hai đứa có thể bớt ghét nhau đi. Vũ Hàng là người hướng ngoại thêm một người bạn là bớt một kẻ thù, mới làm lỗi xem ra nên giúp cậu ta một chút !
- Không cần! ( Trình Hâm quát lên , bản thân vẫn tiếp tục rọi đèn pin tìm kiếm vật nhỏ)
- Này là cậu nói không cần nhé! Tôi đi. ( Vũ Hàng cáu rồi, bổn thiếu gia nhà tôi muốn giúp cậu lại quát lên)
Vũ Hàng vừa quay lưng đi * rắc* tiếng kim loại bị đạp vỡ! Vũ Hàng và Trình Hâm không hẹn mà cùng nhìn xuống chân của mình. Một vật sáng dài được Vũ Hàng cầm lên. Là sợi dây chuyền...
- Cái này là...( Vũ Hàng nhiu mày)
- Của tôi. ( Trình Hâm nhanh chóng giựt lại sợi dây chuyền từ tay Vũ Hàng)
Mặt dây chuyền bởi vừa bị Vũ Hàng đạp lên đã bị nứt một vệt khá dài nhưng vẫn nhìn rõ hàng chữ trong mặt "HH" . Trình Hâm tìm lại vật đã mất tính chạy đi lại bị Vũ Hàng kéo lại :
-  Thứ đó ở đâu ra? ( giọng Vũ Hàng rất nhẹ nhưng đâu đó có thứ gì đó bị kìm nén rất lâu)
- Là đồ của tôi cậu hỏi làm gì. ( Trình Hâm gắt lên giựt tay khỏi tay đang giữ của Vũ Hàng)
- Tôi hỏi một lần nữa sợi dây chuyền đó ở đâu ra... ( tay giữ tay Trình Hâm của Vũ Hàng ngày càng chặt)
- Đau... buông ( Trình Hâm bị đau mặt nhăn lại)
- Cậu nói rõ tôi liền cho cậu đi. ( Vũ Hàng vẫn giữ nguyên giọng nói đó nói)
- Bạn tôi tặng... ( Trình Hâm nhắc lại quá khứ không vui )
-... ! ( Vũ Hàng im lặng)
- Tôi đi được chưa? ( Trình Hâm hỏi nhỏ gương mặt lúc nãy của Vũ Hàng có chút đáng sợ Trình Hâm có chút run người)
- Đồ ngốc! ( Vũ Hàng nói nới rộng tay đang siết tay Trình Hâm )
-...! ( Trình Hâm cũng bất chợt im lặng hai chữ này tuy không xa lạ nhưng nó lại làm cho Trình Hâm lặng người. Hai tiếng này đã lâu không còn được nghe)
- Cậu là em ấy? ( Vũ Hàng kéo Trình Hâm đối mặt với mình từ trong áo kéo ra một sợi dây chuyền tương tự trong mặt cũng lòng hai chữ " HH" )
- Cậu... cậu... ! ( Trình Hâm lắp vắp không nói gì được nữa, lời nói đều bị giữ lại ngay cổ không tuôn ra được, đoạn kí ức như cuốn phim dần chiếu lại)
- Anh xin lỗi... ( Vũ Hàng nói rất nhẹ cậu nhanh chóng ôm Trình Hâm vào lòng)
Khoảng khắc , không gian lúc đó như ngừng lại. Một lớn ôm chầm một nhỏ...

. Đoạn kế tiếp của ngoại truyện Hàng Trình, toai mém bỏ quên mất đoạn kết này mất tiêu , còn 1 chap nữa mới hết ngoại truyện về cặp Hàng Trình này, chuyện này liên quan đến kí ức lúc nhỏ của hai người ... xin lỗi mấy cô vì tách như vậy khiến cho mạch cảm xúc có chút bị cắt mất. Mấy nàng muốn tìm lại cảm xúc thì đọc lại phần ngoại truyện |1| của ngoại truyện 6 nha !
Chap này tặng cô @diepsongbinh  chúc cô đọc truyện vui vẻ. Vẫn như cũ nha 😘
À hnay toai trồi lên chỉ muốn khoe với mấy cô sau một tuần thi thật ... cuối cùng cũng có kết quả. Toai được hsg rồi ý ăn tết được rồi 🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net