Ngoại truyện (8) |tt| : ra mắt ba mẹ " vợ" ( Khải Thiên )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hơi trễ so với dự định một xíu mong mấy cô thông cảm nha. Chap nay tặng cô @Yi2128 chúc cô đọc truyện vui vẻ a ~ hóng nàng giựt tem chap nay !

Nhà Thiên Thiên
Khác hẳn với tâm trạng lo lắng , sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng của Vũ Hàng hay Vương Nguyên , Tuấn Khải rất thong thả. Trong đầu anh chàng dường như đã lập ra một kế hoạch nào đó mà chưa biết kết quả thật sẽ đi về đâu. Tuấn Khải không nói trước với Thiên Thiên mình sẽ đến à bật mí luôn là anh cũng chưa có cầu hôn Thiên Thiên. Hai người quen nhau đã 5 năm từ khi còn ngồi ghế nhà trường cho tới lúc này đã tốt nghiệp cả rồi nhưng nhà Thiên Thiên vẫn chưa hay biết . Ba mẹ Tuấn Khải đã biết tự sớm rồi và cũng vô cùng vô cùng thích Thiên Thiên. Để kế hoạch "chưa biết "được thành công thì Tuấn Khải lúc đầu có nhờ sự trợ giúp của Vũ Hàng và Vương Nguyên nhưng tiếc thay người ta bận đi hỏi cưới rồi nên Tuấn Khải đành nhắn tin nhờ sự trợ giúp của Lân Tín vậy. Tuấn Khải soạn một tin nhắn rồi bấm gửi cho Đình Tín :
- Thứ bảy rãnh chứ?
- Rãnh lắm Khải ca ca có chuyện gì cần nhờ sao? ( Đình Tín hồi âm)
- Ừa đi hỏi cưới vợ với anh nói Nhất Lân luôn đi. ( Tuấn Khải soạn tin nhắn trả lời )
- Đu ~ đại hot boy một thời của trường trung học nay lại đi hỏi cưới một người...!!! Ai ai là người " may mắn "lọt vào mắt xanh của anh??? ( Đình Tín bên này vừa trượt mông ra khỏi ghế, đáp xuống một cách nhẹ nhàng, mông tiếp đất )
- Hỏi chi nhiều vậy, à nghe nói Nhất Lân đang xin việc làm đúng không ? 😌 ( Khải cưa cưa rất tỉnh)
- Nhất Lân xin việc liên quan gì đến tem😶😒😒. ( Đình Tín trả lời)
- Chắc chứ? Chắc là không liên quan chứ!!! 😌 ( Tuấn Khải vẫn vậy vẫn giọng điệu " anh nói chú đừng có cãi ~ " )
- Ừm... được rồi có liên quan ... cho địa điểm , thời gian ... ( Lần này không phải là Đình Tín nhắn nữa mà là Nhất Lân dùng máy Đình Tín trả lời )
- Nhất Lân chú đấy à~ tốt địa điểm XYZ thời gian XY . Nhớ mang theo balo, dây thừng, mặc đồ đen, mang theo đồ bịt mặt ! ( Tuấn Khải soạn gửi một cách nhanh chóng )
- ... Cậu đi hỏi cưới vợ hay đi cướp ngân hàng! ( Nhất Lân trả lời)
- Chỉ cần chuẩn bị không cần nói nhiều, nhớ là đừng tới trễ . ( Trả lời ngắn gọn xúc tích Tuấn Khải ném điện thoại lên giường rồi bắt đầu chuẩn bị cho bản thân )
-... ( Lân Tín bên này băng lời)
Sửa soạn hành trang đầy đủ, khoác lên người bộ đồ full đen Tuấn Khải rất tự tin sánh bước ra đường. Leo len chiếc xe mô tô huyền thoại thật quá ư là ngầu lòi. Trước khi đi Tuấn Khải mở balo ra coi :
- Kéo cắt dây điện, đồ bịt mặt, dây thừng, dây leo cột điện, móc đu lan can... okay đủ! ( Σ(っ°Д °; )っ Thiên Thiên chạy đi a ~ )
Giai đoạn kiểm tra hoàn tất, Tuấn Khải đội nón bảo hiểm rồi phóng đi. Nhìn xa xa đã thấy Lân Tín full đen đứng gần cây cột điện. Tuấn Khải thắng xe :
- Đúng giờ đấy tốt!
- Khải ca em muốn hỏi anh một câu! ( Đình Tín nhìn đồ Tuấn Khải đang mặc rồi nhìn luôn bộ đồ của mình có chút e ngại)
- Sao chú cứ nói . ( Tuấn Khải tháo mũ bảo hiểm hất tóc O(≧▽≦)O)
- Đi hỏi cưới hay đi ăn cướp? ( Nhất Lân thay Đình Tín nói ra thắc mắc trong lòng)
- Tất nhiên là hỏi cưới mình không hỏi được thì cướp. ( Tuấn Khải bình thản trả lời rồi ngó ngang ngó dọc quan sát. Lần đầu tiên Tuấn Khải ta yêu thật lòng hỏi cưới chỉ có thể thành công không thể có hai chữ thất bại)
-... ( Lân Tín cạn lời)
- Giờ hai đứa nghe theo anh phân công nè chỉ cần làm y chang thôi. Còn lại anh sẽ bảo đảm từ A-> Z. ( Tuấn Khải bắt đầu kế hoạch)
- Okay... ( nói ra lời đồng ý trong đầy bất đắc dĩ)
- Tín Tín em leo lên cây cột điện xem coi căn nhà lam đỏ đằng kia có bao nhiêu cửa ! Xem có chó hay thú dữ không! ( Tuấn Khải móc từ balo dụng cụ đo cột điện) ( à mấy người có biết đang ban ngày ban mặt kh...!!!)
- (¯口¯) ... ( đây là mặt của Đình Tín)
- Nhanh! ( Tuấn Khải hối Tín Tín mắt tiếp tục quan sát)
Bất khả kháng lực Đình Tín leo lên, vừa lên tới một bé meo siêu moe cào Đình Tín một cái rồi phủi mông đi, Đình Tín quất hận nhìn xuống cầu cứu Nhất Lân. Trời biết đất biết Tín Tín sợ độ cao ấy thế mà lại bắt cậu leo lên cột điện.
- ... ( Nhất Lân đang tính leo lên cứu Đình Tín thì Tuấn Khải quăng cho Nhất Lân cái kéo cắt đây diện )
- Nè chú chạy vào cắt dây điện thoại rồi vòng ra cửa sau đi, nhà này có hai cửa đi bọc bên hông rồi leo tường vào . Nhà không có chó hay thú dữ đừng lo ! ( Tuấn Khải phân phó)
- Σ(⊙▽⊙")... ( đây là mặt của Nhất Lân)
- (ノ゚Д゚) ... ( nội tâm của Đình Tín vỡ vụn) - Khải ca anh nắm rõ địa hình nhà này như vậy anh còn kêu em leo lên đây làm gì! ( *rắc* tiếng tim vỡ )
- Nhà người yêu anh mà anh phải nắm rõ chứ. Anh kêu chú lên cho nó giống trong phim. ( Tuấn Khải phía dưới cột điện nhàn hạ trả lời) - Ấy mà Nhất Lân nó cũng không cần cắt dây điện thoại trong nhà đâu nghe Thiên Thiên nói hôm qua nhà em ấy mới mạng điện thoại nên tạm thời điện thoại bị cắt rồi với lại cửa sau mở mà leo cho nó giống trong phim thôi! ( sau đó chính là dùng thái độ tỉnh ruồi nói tiếp)
-... ⊂( ̄(エ) ̄)⊃ ( Nhất Lân khóc thầm khi đang cố leo hàng rao, Đình Tín thì khóc thét trên cột điện )
Tuấn Khải thì nhan hạ ném dây leo lên lang cang tầng nhà Thiên Thiên. Y chang phim hành động Tuấn Khải nhẹ nhàng mở khoá, leo vào phòng . "Wow ! Là phòng ngủ của Thiên Thiên. Đáng yêu quớ (≧∇≦). À mà phải vào mục đích chính hôm khác ngắm sau. " sau đó Tuấn Khải mở cửa lần mò nhẹ nhàng xuống cầu thang. Lúc này cả nhà Thiên Thiên đang vui vẻ cùng nhau coi tivi. Tuấn Khải tưởng mình đang cosplay siêu trộm kid anh đi thong dong như nhà mình , tự tin ngẩng cao đầu, nâng mặt ( mặc dù đang đeo mặt nạ) tuyên bố :
- Từ giờ không ai được bước ra khỏi nhà rõ chưa!
- ... ( ba người nhà Thiên Thiên đang có chút sợ hãi ôm nhau, cướp mà ban ngày ban mặt cũng dám vào sao)
-... cậu tới đây để làm? ( má Dịch cất lời)
- Dạ hôm nay cháu tới để... à không bác nghĩ cháu tới đây làm gì! ( đang tính lễ phép trả lời bật chợt nhớ rõ mình đang đóng vai xấu nên nặng giọng hơn mặc dù trong lời nói cũng rất lễ phép)
- Tiền mặt hiện tại không có nhiều , chúng tôi gửi ngân hàng hết rồi cậu có muốn cướp thì tới ngân hàng cướp! ( ba Dịch che chở cho hai mẹ con Thiên Thiên hướng Tuấn Khải nói)
- Cháu hôm nay đến đây không phải cướp tiền! ( cháu đâu có thiếu tiền đâu chứ! - nội tâm Tuấn Khải gào thét)
- Chứ hôm nay cậu đến đây để làm gì? ( ba Dịch tiếp tục hỏi)
- Dạ đến để cướp người. ( Tuấn Khải cũng mạnh mẽ trả lời)
- Cướp... người... ( Thiên Thiên kinh ngạc hướng Tuấn Khải nói đúng vậy)
- Đúng vậy a ~ anh đến đây để cướp em! ( Tuấn Khải hướng Thiên Thiên cười ngọt ngào mặc dù vốn dĩ Thiên Thiên cũng chẳng thấy được ) ( che mặt cho cố 😒)
- Không được... tiền ta có thể cho cậu... riêng bảo bối ta thì không...! ( mẹ Thiên Thiên quyết đoán)
" Em thấy có chút cẩu huyết! "
" Ban ngày ban mặt tới đòi cướp người!" - Những dòng trong ngoặc kép là thông tin ba má Dịch từ truyền cho nhau.
- Tại sao không được chứ? Cháu không chịu cháu cho hai bác hai lựa chọn. ( Lúc này không còn là Khải a nữa tên cướp dũng cảm ban ngày ban mặt xông vô nhà người ta đồ cướp người mà là Khải meo moe giọng điệu bắt đầu ăn vạ!)
" giọng nói này sao quen quá vậy!" - Thiên Thiên suy nghĩ.
- Đó là lựa chọn gì? ( ba Dịch hỏi)
- Một là giao Thiên Thiên cho cháu hai là...
- Là cái gì! ( mẹ Thiên Thiên ôm chặt cậu)
Tuấn Khải đưa tay lột mặt nạ, ngồi xuống sàn :
- Cháu ăn vạ cho hai bác coi...

Ừm viễn cảnh sau đó ... mấy cô tự tưởng tượng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net