✴Chương 1✴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu Trùng Khánh, nắng đẹp, trời trong. Dịch Dương Thiên Tỉ bước đi vô định trên con đường lá vàng huyền thoại. Sống trên đời gần 18 năm, vậy mà đến ngày hôm nay, cậu mới nhận ra một sự thật tàn nhẫn. Cậu là đồng tính.

Với một người như Thiên Tỉ mà nói, chuyện đó quả là một cú sốc tinh thần rất lớn. Nếu như ba má cậu, người thân, bè bạn của cậu biết được chuyện này, họ sẽ phản ứng ra sao?  Có khi nào họ sẽ khinh bỉ , xa lánh cậu hay không? Thiên Tỉ không dám chắc.

Đêm mùa thu Trùng Khánh, từng cơn gió se lạnh thổi qua. Thiên Tỉ bất giác vòng hai tay ôm lấy cơ thể mình. Lúc này, cậu không muốn về nhà. Cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó giúp mình giải sầu mà thôi.

Trước mắt cậu là Ám Dục, một quán bar nổi tiếng dành cho những người giống như cậu. Thiên Tỉ xưa nay chán ghét những nơi ồn ào, hỗn loạn như quán bar. Vậy mà hôm nay, vì một lí do nào đó, cậu quyết định đặt chân vào Ám Dục.

Không hổ danh là quán bar của những kẻ có tiền. Nơi đây không hề hỗn tạp như những quán bar khác. Thiên Tỉ đảo mắt xung quanh, bước đến quầy rượu gần đó.

-Cho tôi một ly nước ép

Người pha chế rượu khựng tay lại. Cái gì?  Vào bar để uống nước ép hoa quả ư? Y có nghe nhầm không vậy?

Nhận thấy sự nghi vấn của người đối diện, Thiên Tỉ thấy mình thật quê mùa. Cậu gãi gãi đầu, gượng cười, nói.

-A. cho tôi ly rượu loại mạnh nhất đi.

Sau khi nhận được rượu mình muốn, Thiên Tỉ cầm lên, ngửa cổ, một hơi uống cạn sạch. Lần đầu tiên uống rượu, lại uống nhanh như vậy, Thiên Tỉ liền ho khù khụ một hồi.

Cậu lúc này quả thực rất buồn phiền, vậy nên, cứ tiếp tục hết ly này đến ly khác. Chẳng mấy chốc Thiên Tỉ đã say mèm, phục vụ có khuyên can thế nào, cậu cũng không dừng lại.

-Cậu em...haha...thật đẹp...

Một nam nhân bụng phệ đứng phía sau cậu, hơi thở của hắn ta chàn ngập ái muội cùng dục vọng. Thiên Tỉ say mèm nằm úp sấp trên bàn, tay khua khoắng muốn đuổi người kia đi.

Mà hắn, lại là một tên yêu râu xanh chính hiệu, gặp được con mồi ngon như vậy, lẽ nào lại chịu bỏ qua? Nam nhân kia vòng tay ôm lấy eo cậu, kề ly rượu của mình đến bên miệng cậu.

-Sao nào? Có muốn đi với anh hay không?

-Khốn nạn....cút...- Thiên Tỉ đẩy hắn ra xa, miệng liên tục phun tào - Lão tử đây là nam thẳng, không phải gay. Cút....đừng làm chướng mắt lão tử.

-Hahah. Nam thẳng? Cậu em cứ đùa - Nam nhân lạ xáp lại gần cậu, tay không yên phận luồn vào trong vạt áo sơ mi của cậu.

Thiên Tỉ đã say không biết trời trăng, chẳng còn sức lực phản kháng. Nam nhân kia thấy cậu nằm im, được đà lấn tới. Hắn nửa ôm nửa kéo cậu đến phòng nghỉ trên tầng hai.

Thiên Tỉ chân nam đá chân chiêu, vấp phải chân bàn liền tỉnh táo đôi phần. Cậu liều chết thoát khỏi vòng tay của người kia. Mặc cậu kêu gào, phản kháng, hắn một đường lôi cậu lên tầng trên.

-Kh...khốn nạn...mau thả tôi ra...mau...

-Thả cậu ấy ra.

Giữa đường xuất hiện một nam nhân anh tuấn, cứu người gặp nguy. Thiên Tỉ như vớ được phao cứu sinh, cậu nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt ủy khuất cùng cầu xin. Chỉ mong sao y giúp cậu thoát khỏi tên bụng phệ này.

-Hahah...Cậu chủ Vương có hứng thú với cậu bé này sao? Vậy.... - Hắn ngâp ngừng - chúng ta chao đổi đi.

-Hảo. Ông muốn gì?- Nam nhân kia không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.

-A...chỉ cần cậu chủ Vương để kĩ nam đẹp nhất trong Ám Dạ làm người của tôi. Thế nào?

-Hảo. Mau thả cậu bé này ra.

Sau khi nhận được lời chấp thuận, hắn liền đẩy cậu về phía nam nhân họ Vương. Hắn tin y sẽ không nhuốt lời, vì vậy mới nhanh chóng chao đổi như vậy.

Thiên Tỉ thoát khỏi móng vuốt lang sói liền liên tục gập người nói cảm ơn với nam nhân họ Vương. Mà y thì rất phối hợp, nói cậu không cần khách sáo.

Nam nhân họ Vương này quả là anh tuấn hơn người. Y có mái tóc màu nâu cà phê cuốn hút, làn da không phải là quá trắng, cùng với đôi mắt đen thâm thúy, đôi môi đầy quyến rũ. Một nam nhân như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô nương để ý.

Thiên Tỉ mải mê ngắm nhìn người trước mặt. Y bị cậu nhìn chằm chằm như vậy không những không bực tức mà còn cảm thấy thú vị. "Cậu nhóc còn nhỏ như vậy lại đến đây uống say, hẳn là đang có tâm sự đi"

Thời khắc này, Thiên Tỉ đã tỉnh tảo được vài phần. Sau khi ngắm nhìn nam nhân kia đến mỏi mắt, cậu nói một tiếng " Cảm ơn" rồi lảo đảo bước đi.

Nam nhân họ Vương chợt cảm thấy không an tâm khi để cậu nhóc này về một mình. Y lặng lẽ đi phía sau cậu, làm một người bảo vệ âm thầm. Bản thân y sau này nghĩ lại cũng cảm thấy giật mình. Vì sao y lại quan tâm đến một cậu nhóc xa lạ như vậy chứ? Thật kì lạ....
-----end chương 1----
@Niệm Ân
@11082018
Bộ này lần trước đăng rồi nhưng lại xóa. Hôm nay đăng lại nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC