⭐Chương 4⭐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ám Dục, đối với Tề Mặc mà nói chính là ngôi nhà thứ hai của cậu. Ở đây cậu có anh trai, có người thân,,có những người quan tâm tới cậu. Lại nói đến anh trai, Vương Nguyên quả thực rất quan tâm tới cậu. Tề Mặc đã từng có những suy nghĩ điên rồ muốn cùng y tiến xa hơn mức anh em. Đúng vậy, Tề Mặc chính là đã đem lòng yêu Vương Nguyên mất rồi.

Ban đêm ở Ám Dục ồn ào náo nhiệt. Là một bar gay có tiếng, Ám Dục luôn thu hút sự chú ý của những nam nhân cùng chung tính hướng. Không hỗn tạp như những bar khác, Ám Dục rất có không gian riêng tư. Vương Nguyên từng nói, tới Ám Dục không chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cốt yếu chính là đến đây giải trí, kết bạn, giao lưu.

Như thường lệ, Tề Mặc mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt vẫn đem mặt lạ, nở một nụ cười khả ái. Hôm nay, cậu không lên sàn nhảy, chỉ đơn giản là ngồi tại quầy bar, nhâm nhi một ly rượu hoa quả.

Về vấn đề diện mạo của cậu, bất cứ ai cũng tò mò. Nhưng một mặt do cậu không muốn họ nhìn thấy mặt mình, mặt khác chính là Vương Nguyên lo lắng cho cậu. Chính y đã yêu cầu Tề Mặc đeo mặt nạ. Bước chân ra khỏi Ám Dục, y sẽ giúp cậu cải trang bằng một tấm mặt nạ da người hoàn hảo.

Sự xuất hiện của Tề Mặc khiến quán bar náo nhiệt lạ thường. Ai cũng muốn tiến lên chào hỏi làm quen. Bất quả họ đều biết cậu và ông chủ có quan hệ đặc biệt, không ai có đủ lá gan để tiếp cận cậu.

Từ trong đám đông đi ra, một nam nhân cao trên mét tám, ăn mặc thời thượng, ánh mắt sắc bén, trên tay cầm ly rượu tiến về phía cậu. Tuy ánh sáng có đôi phần mờ ảo, nhưng Tề Mặc có thể nhìn ra nam nhân kia là một soái ca.

-Tôi có thể mời cậu một ly hay không?

Khắc đầu tiên, Tề Mặc chính là giật mình. Cư nhiên có kẻ giám lại gần cậu bắt chuyện. Sau, cậu mỉm cười, nhã nhặn lên tiếng.

-Thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu có nồng độ còn cao như vậy.

-A. Cậu đây chính là không nể mặt tôi rồi - Hắn tiếp tục đẩy ly rượu về phía cậu.

Tề Mặc thoáng trầm mặt. Này là cái tình huống gì đây? Cậu xưa nay chư từng tiếp khách, tình cảnh này thật là khó xử.

Mà nam nhân kia vẫn một mực kiên trì đẩy ly rượu về phía cậu. Hắn không quên đe dọa một câu " Quán bar này coi như là rất có tiếng. Nhưng nếu chỉ vì một ly rượu mà phải đóng cửa...thực là không đáng."

Tề Mặc trừng mắt.Nhìn cách ăn vận của hắn, khẳng định không phải kẻ tầm thường. Khẩu khí lại lớn như vậy, cậu không thể đắc tội.

Tề Mặc nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Lần đầu uống loại rượu độ cồn cao như vậy, Tề Mặc có chút không quen, ho liên tục. Lúc này, ánh mắt của nam nhân kia có tia nham hiểm khó đoán.

Chưa đầy hai phút sau, Tề Mặc cảm giác khó chịu trong người nên nhanh chóng trở lại phòng. Nam nhân kia nhếch môi cười tà, nhanh chóng đi theo cậu.

Tề Mặc cảm thấy khó chịu vô cùng. Toàn thân cậu như bị lửa thiêu đốt, nóng đến đáng sợ. Tề Mặc có một dự cảm không lành, chính là....cậu bị bỏ thuốc.

Cánh cửa phòng vốn đóng chặt lại bật mở. Tề Mặc ánh mắt mê man nhìn bóng hình nam nhân trước mặt. Nam nhân tiêu sái đi lại gần cậu, nâng cằm cậu lên, nhìn chăm chú.

Tề Mặc khó chịu, vươn tay nới cúc áo. Hàng cúc áo nhanh chóng được tháo bỏ, lộ ra vùng ngực phập phòng trắng nõn. Hầu kết nam nhân lên xuống liên tục, hắn cười tà mị.

-Mau cầu xin tôi giúp đỡ cậu....mau...

-Anh....anh..vì sao anh pha...phải làm như vậy. Tôi và anh đâu...đâu có thù...oán gì...- Tề Mặc khó nhọc nói từng câu, từng cậu.

Trong cơ thể cậu lúc này như có muồn vàn con kiến đỏ thiêu đốt. Nóng, rất nóng. Cảm giác dưới hạ bộ còn khó chịu hơn gấp vạn lần.

-Tôi có hứng thú với cậu.

Tề Mặc thực sự không chịu nổi cảm giác thiêu đốt này. Nhưng cậu kiên quyết cắn răng chịu đựng, tuyệt không cầu xin nam nhân trước mặt. Cậu tuy là đồng tính, nhưng xưa nay chưa bao giờ thân mật với bất kì nam nhân nào.

Nam nhân kia nhìn thấu tâm tư cậu một cách dễ dàng. Hắn ưu nhã thoát ly y phục của chính mình, lại cúi xuống tháo bỏ những mảnh vải còn sót lại trên người cậu.

Tề Mặc lắc đầu liên tục,lần đầu tiên của cậu không thể trao cho một  kẻ mình không quen biết. Nhưng nam nhân kia lại đâu nghĩ như vậy, hắn chính là muốn biết cái gì được gọi là chỉ bán nghệ, không bán thân.

Hắn mạnh bạo đẩy ngã Tề Mặc lên giường lớn, mạnh mẽ xuyên xỏ. Tề Mặc đau đớn, có cảm giác như cơ thể bị xé làm đôi, đau vô cùng.

Hoan ái qua đi, nam nhân nhếch môi, để lại một sấp tiền rồi nhanh chóng ly khai.

Cả buổi tối không nhìn thấy bóng dáng cậu, Vương Nguyên lo lắng vô cùng. Y lập tức đi tìm cậu, lại không ngờ cậu ở trong phòng an ổn ngủ. Khoan,Vương Nguyên nhanh chóng bật đèn. Những gì mà y đang nhìn thấy là gì đây?

Quần áo của Tề Mặc vương vãi trên sàn. Y chạy đến lật chăn lên, toàn thân trên dưới của cậu đều là dấu hôn ngân mờ ám, trên cổ còn im hằn dấu răng khá sâu.

-Thiên Nhi, Thiên Nhi...- Vương Nguyên lay lay người cậu.

Thiên Nhi? Vương Nguyên luôn muốn gọi cậu bằng cái tên này. Y thích cậu là một Dịch Dương Thiên Tỉ hồn nhiên, vô tư chứ không phải là một Tề Mặc trầm ngâm, ưu sầu.

Chỉ cần nhìn thôi y cũng đã đủ biết chuyện gì vừa xảy ra. Tề Mặc khó nhọc mở mắt ra. Trước mắt cậu là một không gian toàn màu trắng, mùi thuốc khử trùng lập tức lấp đầy khoang mũi. Đây là bệnh viện.

-Em tỉnh rồi- Vương Nguyên vuốt tóc cậu, ân cần hỏi han.

-E...em...sao em lại ở đây?

-Nói anh nghe đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Tề Mặc thoáng rùng mình, toàn thân rụ rẩy một trận. Đêm qua, đêm qua, chính là cậu bị cường bạo. Nhưng kẻ đó là ai, vì sao lại đối với cậu như vậy?
----end chương 4----
@Niệm Ân
@12082018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net