Chương Bốn Mươi Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới ngủ có ba ngày mà mất bồ

[Đừng coi chùa nữa mấy ní ơi! Đọc xong thả cho tui một ngôi sao để tui có động lực viết típ nha]

Tình Yêu Đặt Ở Đâu?

Trần viện trưởng đã không đến viện giám sát liên tục ba ngày. Không ai biết lý do.

Vì không một ai dám nghĩ Trần Bình Bình cũng có ngày bị người ta đánh còn nữa cái mạng, mang thân xác mỏi nhừ vượt trăm cây số bò về nhà rã rời. Lý Vân Khánh thật sự muốn giết Trần Bình Bình, đòn đánh nào cũng chí mạng hạ xuống. Không chết cũng liệt phế, ba ngày vật vã Trần Bình Bình sốt cao hơn bốn mươi độ mờ mịt mất đi ý thức. Đến khi anh tỉnh lại đã là quá muộn.

Một đoạn tin nhắn từ hai ngày trước.

"Nếu một chiếc đồng hồ chạy sai giờ, mỗi giây nó đều sai. Nhưng nếu nó dừng lại, nó sẽ đúng ít nhất hai lần một ngày. Ý em là lần này dừng lại có lẽ là đúng đắn".

/trích sách: điều đẹp nhất có khi là buông tay/

Lời chia tay nhẹ nhàng xé lòng người.

Đó cũng là dòng tin nhắn cuối cùng Lý Tư Thuần gửi đến Trần Bình Bình, cô đã thật sự biến mất, cô đã không để cho anh một đường nào để liên lạc nữa.

Màn hình điện thoại trên tay Trần Bình Bình vụt tắt trượt theo đường cánh tay rơi xuống, giống như cánh cửa trái tim đóng lại rơi vào địa ngục vạn trùng. Quá mệt để phản kháng Trần Bình Bình cứ mặc cho nổi đau bao trùm lấy thân xác mỏi mòn. Bàn tay anh đặt trên mi mắt kéo xuống cánh môi rầu rĩ. Mở ra xem, lòng bàn tay ướt mèm nước mắt. Nào có ai muốn bi thương.

Mưa rơi xuống đầu lạnh buốt, lòng người rơi rụng không chút sức sống nắm vào thanh sắt gồng gượng cho những rối bời nằm sâu trong thâm tâm không sao nói được. Đau nhiều lắm, khóc nhiều lắm, mệt mỏi lắm...

Cửa tàu mở ra, đôi mắt trong ngần đã không vượt qua tổn thương mà nhuốm màu u buồn không dám ngẩng mặt. Cô gái trẻ cúi mặt mà đi vô ý va vào vòng tay vẫn có hơi ấm quen thuộc bọc lấy cơ thể lạnh lẽo.

Lý Tư Thuần vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt cô ướt nhòa mím chặt môi cảm nhận từng hơi ấm trong tay người đàn ông. Bờ ngực cảm nhận được một khối nước thấm vào da thịt, Trần Bình Bình run tay nhẹ nhàng ôm gương mặt phấn hồng của cô gái bé nhỏ lên nhìn mình. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh đã rơi xuống một cái hố sâu vạn trượng. Nó đã không còn là sự trong trẻo tươi quang mà đã từ khi nào khuyết lạnh như mảnh trời u ám.

Anh biết cô gái sẽ trở về, anh đã ở đây chờ thật lâu bao lần mơ tưởng về người, giờ gặp được... không biết nói làm sao.

Giọng Trần Bình Bình rất trầm, đường môi mỏng manh cong xuống hôn lên mắt Lý Tư Thuần. Anh cũng rơi nước mắt, ôm chặt cô vào lòng.

"Chúng ta...về nhà".

"Trần Bình Bình, chúng ta chấm dứt rồi".

Lời nhẹ như lập tức vỡ mảnh thủy tinh, giống như trái tim anh cũng bị phá vỡ theo. Trần Bình Bình nhìn vào mắt Lý Tư Thuần, trong lòng mắt của cô đã không còn hình bóng của anh nữa.

Ngày này cũng đã đến, ngày mà Trần Bình Bình sợ nhất. Ngày Lý Tư Thuần biết ra mọi chuyện, cũng là ngày anh sẽ mất đi cô.

Đoán trước được tất cả nhưng không thể vượt qua.

Anh đã gọi tên cô "Lý Tư Thuần!" nước trên khóe mắt không thể tự chủ mà tràn ra rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt không ngừng run rẩy phía dưới, giọng anh đã rất nghẹn vì mọi quẫn bách bên trong cơ thể như đang gào rống đòi cứu rỗi. Trần Bình Bình vẫn cố tỏ ra bình ổn, từng chữ rõ ràng nhìn Lý Tư Thuần nói:

"em... anh mong em tin tưởng anh, anh yêu em, chúng ta đừng rời xa nhau, anh không thể không có em".

"Không!" một chữ rất dứt khoát.

Khóe mi đã khô cạn, một giọt nước không thể rơi Lý Tư Thuần lắc đầu, rút tay mình khỏi tay Trần Bình Bình, cô đã nhìn anh rất lạnh, lời nói tựa đá rơi nặng nề từng chữ một:

"Sau này, dù em có cao, có gầy, có cắt tóc ngắn hay để tóc dài đều không liên quan gì đến anh nữa".

Trái tim Trần Bình Bình vụng nát, cô gái mình yêu thương bấy lâu mọi ngọt ngào đều đắp lên nay lại như một kẻ khác, cô bất cần anh, không yêu anh nữa sao?

Anh không tin điều đó, không phải không yêu mà cả hai đã rơi vào ranh giới tuyệt vọng. Trần Bình Bình điên cuồng mặc cho sân ga có bao nhiêu người hai mắt anh nhắm nghiền lắc đầu lộ ra không biết bao nhiêu dấu chân chim bên khóe, khóc đến thảm thương. Anh nắm lấy tay Lý Tư Thuần nước mắt anh rơi lả tả nghẹn ngào van xin:

"Anh yêu em, đừng đừng bỏ anh... đừng mà Tư Thuần, em nghe anh nói nha anh chỉ yêu em... tin anh, tin anh... Tư Thuần".

Lý Tư Thuần dứt khoát bức ra, đẩy bả vai Trần Bình Bình thẳng thắn đối diện anh hỏi một câu:

"Anh yêu tôi hay yêu mẹ của tôi?".

Một câu hỏi điếng người làm hồn Trần Bình Bình ngây ngẩn, anh đã tự nói trốn tránh hai mươi năm qua giờ phải can đảm đối mặt vậy mà giây phút này rơi Trần Bình Bình lại rơi vào do dự:

"...anh".

Giữ sân ga tiếng cô gái cười còn khó coi hơn khóc, tay nắm chặt chiếc đồng tâm cùng chiếc nhẫn định ước mà anh tặng quăng thẳng xuống mặt đất mắt đẫm lệ thống hận hét lên:

"Tôi là Lý Tư Thuần không phải Diệp Khinh Mi".

Em không phải là thế thân của ai cả.

Thừa nhận Trần Bình Bình thích Lý Tư Thuần là vì nhìn thấy hình bóng của Diệp Khinh Mi, nhưng không hoàn toàn. Anh thật sự đã yêu Lý Tư Thuần, yêu cô bé ấy một cách trọn vẹn, không nhìn vào ai cả.

Nhưng anh không có can đảm nói điều đó.

Hai chân người đàn ông không còn chút sức, run rẩy rơi nước mắt hai gối ngã xuống nhặt về hai món đồ quý giá mà cô gái ấy nhẫn tâm bỏ rơi.

"Tại sao lại đau như vậy?" Thanh âm ôn hòa vừa rồi trở nên khô khốc khàn khàn, ánh mắt sắc bén trống rỗng. Một bộ dáng cười, lại làm cho người ta đau đớn.

Trần Bình Bình đang cười trên nổi đau của chính mình. Gã cười mình hèn nhát giấu kính lòng mình hai mươi năm, cười mình khờ dại che đậy nội tâm, cười mình ngu ngốc trong giây phút đó lại do dự... gã cười mình khổ.

Ngay từ đầu đã sai mà vẫn cố chấp.

Lý Tư Thuần nào có muốn như vậy, cô yêu Trần Bình Bình, yêu rất nhiều, sao có thể tổn thương anh được chứ.

Nhưng làm sao cô có thể chấp nhận được mình chỉ là kẻ thay thế. Thay thế hình bóng của mẹ mình mới càng thêm khổ.

Trái tim như bị ngàn mũi dao cứa ngang, đến cả ông trời cũng khóc cho cuộc đời cô. Trời như trút nước, mưa xối xả rơi xuống cào nát tâm can rát da xé thịt. Mưa lạnh sao có thể sánh bằng cõi lòng ê buốt của cô lúc này. Sự tuyệt vọng đau đớn dằn xé, cắn nuốt lấy trái tim cô. Cô suy sụp ngã khụy xuống mặt đường đẫm nước mưa. Hai răng cô gái trẻ cắn hờ, nhắm mắt nhịn lại nổi đau tự đáy tim. Não nề làm sao, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt mà chang vào miệng vừa mặn vừa đắng.

Có phải trời hiểu lòng người, không than khóc nữa mưa cũng ngừng rơi?

Không phải, mà là mái ô rũ lòng thương che đi vết xước. Lý Tư Thuần giương mắt lên nhìn, sớm đã có chiếc ô đen ở trên đỉnh đầu cô ân cần bảo vệ.

"em khóc tôi đau lòng".

"Quách Bảo Khôn?".

Mặc cho nước mưa có thấm ướt đôi vai gầy, chàng trai vẫn thẳng người nắm chặt lấy thân ô nghiêng về một phía, ánh mắt anh trầm buồn nhìn xuống đỉnh đầu cô gái mình yêu tuyệt vọng khóc đến đau lòng.

Người ta nói, mỗi vì sao trên bầu trời đêm có thể phát sáng chính là ánh quang từ nụ cười của mỗi một con người gom nhặt. Vậy mà, trời hôm nay không sao cũng chẳng trăng. Mây đen che kính trời phủ xuống thế gian một tấm màn mưa não lòng gột rửa thân xác nhỏ bé của một người con gái. Đừng mưa nữa mưa ơi! Để người em gái tôi thương không còn đau lòng.

Em đau lòng tôi cũng rát.

Quách Bảo Khôn đứng trước mặt Lý Tư Thuần nở nụ cười xót xa đưa ra lòng bàn tay ẩm ướt: "vì tôi yêu em tôi chẳng thể nào nhìn em khóc".

...tôi chỉ dám âm thầm yêu em, không mong em chấp nhận, không cần em biết đến. Tôi chỉ cầu mong em được hạnh phúc dù với ai.

Lý Tư Thuần nhẹ cười như vừa nhìn thấy một ngọn sáng vừa vụt qua màn đêm nặng trĩu. Cố mà bắt lấy, cô đặt bàn tay đẫm ướt của mình lên lòng bàn tay giữa không trung đang đợi chờ kia.

Thật ấm, Quách Bảo Khôn cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, có loại cảm giác phong phú cùng hạnh phúc không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung. Anh thậm chí hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này, để cho anh có thể không mang theo bất kỳ tạp niệm nào, không chút băn khoăn hưởng thụ loại hạnh phúc này cùng với cô gái anh yêu dài thêm.

Không biết anh đã yêu cô từ khi nào.

Chắc là ngày đó, lúc cô gái không phiền hà tặng cho anh một chiếc khăn. Không ruồng rẫy mà chấp nhận thứ tha cho mọi tội lỗi do chính anh gây ra. Anh đã yêu cô gái vào lúc đó.

Giữa muôn trùng xe tấp nập một thân anh ngã ngào xuống đường nén nhịn vết thương rách da rách thịt mỉm cười nhìn cô gái ấy được nằm trong vòng tay người khác an toàn.

Trong đám cháy kinh hoàng anh không màng nguy hiểm xông vào trận lửa tìm cô gái ấy, rồi lặng lẽ nhìn cô ấy nằm trong vòng tay người khác không sơ sẩy.

Anh chẳng thể cho cô ấy được gì ngoài tình yêu lặng căm.

"tôi muốn nhìn em hạnh phúc." cỗi lòng anh thầm niệm.

Cảm ơn em đã đổi thay cuộc đời tôi.

Hết chương 42. Còn tiếp--

Bất ngờ chưa mấy bà dà =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC