Chương Hai Mươi Lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến đây ngủ với anh này baby (^_-)

Tình Yêu Đặt Ở Đâu? - Hai mươi lăm

Chỉ mới năm giờ sáng mà chuông báo thức đã điểm, tiếng kêu in ỏi làm người ta phiền lòng. Lý Tư Thuần dần không chịu nổi, Trần Bình Bình thức sớm đã đành còn cưỡng ép cô cùng anh ta chạy bộ. Như thế nào? Lão ta rõ ràng đã nghe chuông báo thức, mở mắt ra tắt chuông trên điện thoại xong tiếp tục đắp chăn ôm cô bé trong tay ngủ.

"Trần Bình Bình! Dậy đi làm đi".

Đến mắt Trần Bình Bình cũng không mở, đầu cọ cọ vào cổ Lý Tư Thuần giọng còn khàn khàn lười biếng: "bé cưng, nằm một chút nữa đi ~".

Chẳng lẽ anh ta đã lây nhiễm thói xấu của bạn gái rồi sao? Bình thường người lười biếng là Lý Tư Thuần mới phải, tại sao hôm nay cô thì tỉnh táo anh thì nằm trên giường ngoe nguẩy không muốn rời? Tóm lại không cần biết lý do, Tư Thuần chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cô ôm mặt Trần Bình Bình kéo lên mới phát hiện ra, đêm qua mặt anh ta còn trơn nhẵn láng bóng mà sáng hôm nay râu đã mọc như mầm mới gieo, sợi nào sợi nấy đều cứng và dày chạm vào không đau cũng ngứa.

Trần Bình Bình hơi mở mắt, nhìn thấy bé cưng nhà mình anh liền nở nụ cười: "Bé cưng đang ngắm chồng tương lai của em đó sao?".

"Nhảm!" Lý Tư Thuần ghét bỏ nắm lấy tai lão hồ ly kéo lên, như mẹ đánh con, cô mắng:

"Đứng dậy đi tắm cạo râu đi làm, bớt lảm nhảm".

"Ây nha." Vành tai của Trần Bình Bình vốn dĩ đã mỏng mà móng tay của Lý Tư Thuần không chỉ dày mà được mài giũa rất bén, cô bấu vào một lần Trần Bình Bình có là người đàn ông khỏe mạnh tới đâu cũng không chịu nổi mà rớt nước mắt la hét. Trần viện trưởng đứng trước mặt  người ta miệng ô ô mắng chửi cũng có lúc nhịn nhục bạn gái, tay ôm vành tai sưng đỏ rời giường đi cạo râu.

"Bé cưng à, bé cưng... vào đây giúp lão hồ ly của em đi".

Trần Bình Bình ở trong phòng tắm cũng không yên ổn, Tư Thuần vừa mới đặt lưng nhắm mắt chưa được hai giây đã bị anh ta dựt đầu ngồi dậy vào trong xem tình hình.

Chỉ thấy Trần Bình Bình mặt áo choàng tắm hở ra một đoạn ngực hình chữ V đầy khiêu khích, gã nở lên nụ cười giảo hoạt. Lý Tư Thuần vừa kịp nhận ra mình bước chân vào phòng tắm là sai lầm. Trần Bình Bình đã kéo Tư Thuần vào trong, tiện tay khóa chặt cửa, để cô dựa vào bàn rửa mặt đứng đối diện với anh.

"Giúp anh cạo râu được không?".

Lý Tư Thuần cầm máy cạo râu có chút bất an, đây là lần đầu tiên cô chạm đến cái thứ máy móc này. Từ lúc cô và Trần Bình Bình xác lập mối quan hệ yêu đương, cô luôn có cảm giác anh ta mang nữa cái nhà của anh chuyển qua đây vậy. Không chỉ máy cạo râu, quần áo đồ cá nhân đến cả tư liệu làm việc Trần Bình Bình chuyển đến cả. Mỗi ngày đều đặn đưa đón bé cưng đi học, chiều trở về nhà phụ bé cưng nấu cơm, làm việc nhà. Trần viện trưởng đảm đang trông thấy.

"Em không biết sử dụng, làm trầy mặt anh thì biết làm sao đây".

Hai tay Trần Bình Bình đặt lên thắt lưng Lý Tư Thuần, anh nghiêng mặt đến gần hơn giọng đầy tự tin trấn an cô gái:

"yên tâm không trầy được, chỉ cần ấn công tắt đưa lên mặt liền sạch. Em tập dần cho quen".

Tư thế này tự nhiên không đúng lắm, hai mắt Tư Thuần đều đập vào hai bờ ngực săn chắc của Trần Bình Bình, còn cái eo nhỏ này nữa, đều bị hai tay của anh ta ôm trọn. Nội tâm cô dâng lâng cảm giác lạ kỳ, khiến cho tay cầm máy cạo râu theo đó mà run rẩy.

Kết quả Trần viện trưởng mang theo gương mặt đính kèm một miếng băng dính cá nhân trên cạnh hàm. Cái này không phải lỗi của Lý Tư Thuần, cô gái đã rất cố gắng tỉ mỉ từng chút một đều do Trần Bình Bình tay chân không an phận, đụng chạm xuống phần mông của con gái người ta khiến cô giật mình đẩy một đường làm trầy cạnh hàm của gã.

Vừa cho cái nết trêu người.

Mặt của Trần viện trưởng bình thường đã lạnh như băng bây giờ dán lên một mảnh băng gạt xem có khác nào tên thổ phỉ mới rơi xuống giám sát viện đâu. Cán bộ nhân viên đi qua nhìn thấy Trần Bình Bình đều cúi đầu chào, sau đó là nhịn cười chạy đi bàn tán.

"Ô! Viện trưởng hôm nay mặt gắn gì đẹp thế!".

Trần viện trưởng vừa bước chân vào văn phòng đã thấy Ảnh Tử tay cầm tài liệu trêu đùa, Trần Bình Bình rất không hài lòng lườm cho tên kia một cái mới ngồi vào bàn.

"Gắn cái đầu cậu".

[Đại học Nam Khánh]

"Thuần nhi, ở đây nè... tớ ở đây".

Vừa bước vào hội trường Lý Tư Thuần đã nhìn thấy Tiêu Thiên Huân như con đười ươi đưa lên hai cánh tay vẫy vẫy gọi.

"Ái chà chà, hiếm khi lại có dịp học chung cùng học bá Thiên Huân, Lý Tư Thuần tôi hân hạnh ghê, quý thiệt".

Vẫn là cô bạn thân đáng ghét, Tiêu Thiên Huân bất mãn ra mặt ngồi bên cạnh nhăn nhó chỉ trích ngược lại:

"Gặp nhau không mỉa mai là cậu nhịn ăn cơm không được hay sao? Bạn bè thân lâu năm gặp nhau không nói được một câu dễ nghe".

Lý Tư Thuần cũng tức giận không nhẹ, phồng hai má ra giận dỗi:

"biết nói câu bạn bè lâu năm sao? Bạn bè thân gì mà quà sinh nhật cũng không có, bạn cái đầu cậu".

"sao thù dai vậy, chuyện đó qua hơn một tháng rồi mà".

"thích nhắc đó cho không?".

Dù sao Tiêu Thiên Huân cũng là con trai có lý mà nói không được, mà cãi ngang cũng cãi không xong, thôi thì cậu nhường cô bạn thân của mình một chút. Cậu cười từ balo lấy ra hai chiếc vé xem phim đặt trước mặt Lý Tư Thuần, tư thái còn rất ngạo mạng:

"đấy! Quà đấy hài lòng chưa cô nương".

"Vé xem phim gì đây?".

Lý Tư Thuần không phải kiểu người hổn tạp phim gì cũng xem, cứ đâu phải đồ miễn phí liền thích. Cô đọc qua hai tấm vé, xác định thực kỹ vui còn chưa muộn. Quả nhiên đây là thứ Lý Tư Thuần muốn, hai mắt cô gái rực sáng, miệng chữ ô mắt chữ A kinh ngạc:

"trời ơi, há há vé xem phim anime Đảo Hải Tặc, vừa mở bán trong vòng hai phút đã sập sàn. Cậu làm sao có được vậy. Cho tớ thiệt hả'".

Cậu thiếu niên cuộn hai tay trước ngực nhếch môi cười: "vâng, vâng cho cậu đó, rủ ai đi xem chung đi".

"Áaaaaa." Lý Tư Thuần mừng muốn nhảy dựng nắm lấy vai áo Tiêu Thiên Huân phấn khích không thôi, còn kéo tới kéo lui há miệng reo hò:

"thích quá đi! Huân ca tuyệt vời, tuyệt vời".

Cô gái nhỏ không kiềm chế được phấn khích trong lòng, chụp ngay hai tấm vé gửi cho Trần Bình Bình kèm dòng tin nhắn:

"Chiều nay anh có thể tan làm sớm một chút không? Chúng ta cùng đi xem phim".

"Được nha, anh tan làm sẽ đón em." chưa đầy hai giây sau Trần Bình Bình liền phản hồi.

"Không cần đến đón đâu, chỗ đó gần trường, anh tranh thủ đến đấy nhé! em sẽ đến đó đợi anh trước".

"Được".

Hai tay Trần Bình Bình nhắn đồng ý là vậy, thật tâm anh không có chút cảm xúc nào với các thể loại hoạt hình này, chủ yếu là vì muốn làm hài lòng cô gái của mình.

Lý Tư Thuần cũng tò mò, chẳng lẽ cậu bạn thân của mình tốt đến mức giúp mình săn vé. Cái đầu sắt Tiêu Thiên Huân làm gì có cửa tốt như vậy?

Vì vậy cô đã đem suy nghĩ của mình hỏi ra và nhận về một câu trả lời đáng kinh.

"Có hai nữ sinh đang theo đuổi tớ, còn trùng hợp tặng hai tấm vé này nhỏ ý mời tớ đi xem phim. Không cần nói chắc cậu cũng biết, tớ đã nhận nhưng từ chối".

"Cặn nam!".

"Ể? tại sao lại mắng người".

Tư Thuần cũng là con gái mà, thấy hành động này của Thiên Huân cũng cảm thấy bất bình, không tiếp nhận nổi suy nghĩ nên đã vươn cung liếc cậu bạn, sau đó chỉ trích:

"Không chấp nhận tình cảm của người ta vậy nhận quà làm cái gì, cái thứ đó khác nào cố ý gieo rắc hi vọng. Không phải cặn nam chứ còn là gì?".

Tiêu Thiên Huân không chỉ không giận khi bị mắng, ngược lại còn đắc ý ngã lưng ra ghế cười ha hả:

"tớ là cặn nam cậu thì là cặn nữ, Lý tiểu thư có dám thề mình chưa bao giờ trêu đùa tình cảm của ai? Cao quý hơn ai đâu mà bài đặt dạy đời".

"Tiêu Thiên Huân!" ba chữ vừa dứt đầu của Tiêu Thiên Huân chính thức hõm xuống một hố, đó là Lý Tư Thuần mới vừa giáng xuống một cú đấm long trời lở đất.

Hết chương 25. Còn tiếp --

Lý Tư Thuần: không có bạn bè gì hết

Tiêu Thiên Huân: bo xì nghỉ chơi đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC